”Liệt Mã” thương đột nhiên quét về phía Khấu Trọng.
Khấu Trọng chút xíu nữa muốn ôm Lý Nguyên Cát vài cái để biểu thị sự cảm kích đến tận đáy lòng của gã.
Chiến pháp “Hồi mã thương” trong chiêu Thần Long Bái Vĩ đích thị là tuyệt kĩ tương khắc với thiên tính của gã. Phương pháp vừa đánh vừa chạy lấy biến hóa làm chủ của loại thương pháp này khiến gã không biết phải đối phó thế nào, không cách gì thi thố bản lĩnh được. Quan trọng hơn hết là lối giao chiến này làm chân khí của gã đại tổn, bức bách gã lúc nào cũng phải ở thế tấn công mạnh mẽ, phải truy kích liên miên bất tuyệt, cứ kéo dài như thế khiến người ta không thể không mệt mỏi. Thêm khoảng 10 vòng nữa trong lòng gã biết là mình không thể chi trì nổi.
Trước mắt Lý Nguyên Cát do bản tính kiêu ngạo mà toàn lực đánh ra một chiêu làm cho gã giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa, khiến gã chỉ muốn cảm tạ long ân mà thôi. Khấu Trọng đương nhiên hiểu rõ Lý Nguyên Cát muốn ép gã vào đường chết song vừa hay lại ra tay cứu mạng gã.
Từ Tử Lăng và Đột Lợi bất ngờ đứng lên, đám người bên Lý Nguyên Cát cũng tiến lại gần vòng chiến, tình thế lập tức khẩn trương như tên ở trên cung. Chỉ cần hai người họ nhúng tay vào sẽ tạo thành cục diện hỗn chiến.
- “Keng!“
Khấu Trọng và Lý Nguyên Cát áp sát vào nhau, ngạnh tiếp một chiêu, hoa lửa tóe ra, thanh âm chấn động toàn trường.
Cát bụi trên đường lớn bỗng bốc lên mù trời, khoảng hai mươi kị mã toàn lực phóng đến, thanh thế khiến người ta kinh hồn động phách.
Tiếng cười của Khấu Trọng bỗng vang lên làm chấn động cả đất trời. Trước mặt bọn Lý Nam Thiên đang tròn mắt há miệng, đao quang tỏa ra cực mạnh, chỉ trong một cái xoay người một đao bổ thẳng với tốc độ không thể tin được vào khuôn mặt đang ngẩn ra vì kinh hãi của Lý Nguyên Cát.
Trừ Từ Tử Lăng ra, những người có mặt ở đương trường không ai hiểu rõ tại sao lại có biến cố như vậy. Kể cả Lý Nguyên Cát cũng tự mìnhiểu đã xảy ra chuyện gì.
Trong thời khắc thương đao giao kích, hắn hoảng sợ nhận ra là đao kình nhìn có vẻ nặng tựa ngàn cân mà Khấu Trọng đánh tới thật ra lại hư hư không không, căn bản là không có chút lực đạo nào, trong lúc hắn muốn thu lại lực đạo thì Tỉnh Trung Nguyệt lại chém thẳng tới, đao khí lẫm liệt bức người.
Việc căn bản không thể phát sinh này lại trở thành sự thật ngay trước mắt.
Lý Nguyên Cát trong lúc sinh tử quan đầu đó đã hiển thị hết công lực chân chính và thương pháp thuần thục đã qua trăm ngàn lần rèn luyện của hắn, cử thương, mạo hiểm ngạnh tiếp một đao tất sát của Khấu Trọng.
- “Bình!”
Âm thanh do khí kình giao kích phát ra trầm trầm như sấm động làm rung động cả dịch trạm. Lý Nguyên Cát tiếp đao ngã xuống đất, rồi lăn nhanh ra ngoài không lý gì tới thanh danh thể diện. Kỳ thực đó là phương pháp duy nhất để hóa giải đao kình không thể kháng cự của Khấu Trọng.
Khấu Trọng trong lòng thầm kêu đáng tiếc. Gã đã mượn lực phát kình đánh ra một đao lợi hại như vậy mà vẫn không thể khiến đối phương lưu huyết. Cũng may sau đao này Lý Nguyên Cát trong một khoảng thời gian nhất định không thể sính cường động thủ, nếu không sẽ đến lượt gã phải suy nghĩ có nên đột vây để tìm đường sống hay không.
Bọn người Lý Thiên Nam toàn bộ rút binh khí ra, một nửa tiến về phía gã, một nửa bảo hộ Lý Nguyên Cát sợ gã hạ sát thủ.
Khấu Trọng lúc đó đã như cung cứng giương hết đà, cười lên ha hả rồi xoay mình nhảy về phía Từ Tử Lăng và Đột Lợi.
Lúc này toán kị mã cũng vừa tới dịch trạm, trong lúc còn hỗn loạn, chưa rõ tình thế thì Khấu Trọng đã hội hợp với Từ Tử Lăng và Đột Lợi chớp mắt đã biến mất vào khu rừng rậm.
o0o
Ba người ở trong một khu rừng nằm về phía tây nam ngoài thành Hán Nam cạnh một dòng suối nhỏ múc nước uống và nghĩ ngơi điều tức. Đối với việc có nên nhập thành không ba người còn đang do dự chưa quyết.
Từ Tử Lăng từ trên ngọn cây nhảy xuống hỏi:
- Không thấy con ưng nào cả, bọn ta có nên lập tức chạy cho nhanh đến Lạc Dương không?
Khấu Trọng lúc đó đang ngâm cả cái đầu xuống nước nên thanh âm không rõ đáp:
- Khả hãn đối với chim ưng là quen thuộc nhất, tốt nhất là do y quyết định.
Đột Lợi ngồi trên một gốc cây lên tiếng:
- Một khi bọn chim ưng đó theo đến, hành tung của bọn ta không còn gì là bí mật nữa nên nếu cứ như vậy mà đi về phía bắc sẽ rất nguy hiểm. Chỉ có tại thành Hán Nam dân cư đông đúc thế này, bọn ta mới dễ dàng qua mặt được những cặp mắt trên không kia.
Khấu Trọng đến gần bên hai người ngồi xuống tỏ vẻ thất vọng nói:
- Không ngờ Lý Nguyên Cát lợi hại đến như vậy, thiếu chút nữa là lấy được cái mạng nhỏ của ta rồi
Đột Lợi ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu Soái không phải đã đánh cho hắn ngã lăn cù sao? Sao lại nói vậy chứ?
Khấu Trọng cười khổ nói:
- Khả hãn có điều chưa biết, ta vừa nãy thành công phần lớn là nhờ may mắn. Sau việc này Lý Nguyên Cát đã rút ra được bài học, lần sau gặp lại ta chắc gì còn chiếm được tiện nghi như hôm nay chứ, chả trách người ta nói Lý Nguyên Cát là đệ nhất cao thủ của Lý Phiệt, hắn quả thật không phải chỉ có hư danh.
Từ Tử Lăng trầm ngâm nói:
- Khả hãn cũng là người dùng thương, ngươi thấy thương pháp của Lý Nguyên Cát thế nào?
Đột Lợi suy nghĩ một lát mới than:
- Nói thật ta không hề tưởng tượng được có người có thể sử thương tới mức thần kì như Lý Nguyên Cát, nhất là chiến pháp Hồi mã thương về sau của hắn, thật khiến người ta đau đầu, đã đạt tới cảnh giới tối cao của lấy thủ làm công.
Từ Tử Lăng nói:
- Bản thân độ dài của cây thương đã có tác dụng khắc chế đối với đao. Sách lược Hồi mã thương của hắn chính là đem ưu thế này phát huy đến mức lâm li tận chí. Tuy nhiên không phải không có cách phá, nếu Trọng thiếu gia không phải lúc nào cũng muốn giết hắn thì cũng không rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Khấu Trọng lộ vẻ toàn tâm toàn ý suy ngẫm những điều Từ Tử Lăng nói, sau đó dường như đã ngộ ra được điều gì.
Từ Tử Lăng lại hỏi:
- Khả hãn có biết bọn người đến sau đó là ai không?
Đột Lợi đáp:
- Ta cũng không dám khẳng định, bất quá chỉ nhận ra người dẫn đầu là phái chủ trẻ tuổi của phái Nam Hải, Kim Thương Mai Tuân. Hắc! Cao thủ dùng thương trung ngoại nam bắc tự nhiên đều tụ lại một chỗ!
Khấu Trọng cảm thấy đau đầu nói:
- Tính thêm cái gã Khang Sao Lợi, địch nhân của bọn ta có thể nói là cao thủ như mây. Giao phong chính diện chỉ là một con đường chết, bỏ chạy thì lại sợ không thoát được cặp mắt sắc bén của chim ưng, lại thêm cái bọn Vân Soái, Chu Xán. Chúng ta hiện tại quả là danh xứng với bốn chữ “tứ diện sở ca”, chỗ nào cũng là địch nhân.
Từ Tử Lăng hỏi Đột Lợi:
- Giả sử chim ưng của Vân Soái nhìn thấy bọn người của Lý Nguyên Cát thì có về báo lại với chủ nhân không?
Đột Lợi đáp:
- Trừ phi Lý Nguyên Cát đang đối mặt với bọn ta hoặc xuất hiện gần chỗ bọn ta. Nếu không chim ưng đó chỉ xem bọn người đó là một nhóm thương lữ qua đường mà thôi
Từ Tử Lăng nói:
- Nếuậy thì được rồi! Giả thiết người bên Vân Soái không biết có sự tồn tại của nhóm nhân mã của Lý Nguyên Cát, bọn ta có cơ hội lợi dụng bọn chúng
Hai người còn lại đại chấn tinh thần liền hỏi:
- Ngươi có kế gì?
Từ Tử Lăng bình tĩnh phân tích:
- Lý Nguyên Cát vừa rồi chịu đuổi theo dến Hán Nam, chứng tỏ thành này vẫn đang cố giữ thế trung lập nên phải nể mặt Lý gia bọn họ mấy phần, vì vậy chúng ta mà vào thành là tự chui vào lưới. Nhưng chỉ cần bọn ta đến được phạm vi thế lực đối nghịch với Lý gia, thì Lý Nguyên Cát không thể ban ngày ban mặt hoành hành vô kị, ngang ngược làm càn nữa, thậm chí hắn còn phải phân tán lực lượng để tránh tai mắt của người khác. Ta hiện tại thật muốn nhìn thấy tình huống hai con ưng đụng nhau trên trời xem như thế nào
Hai người đồng thời sáng mắt lên
Khấu Trọng trầm giọng nói:
- Ngươi muốn đề nghị đi sang phía tây tới sào huyệt của họ Chu ở Quán Quân thành sao?
Từ Tử Lăng gật đầu:
- Theo đường Quán Quân đi Lạc Dương hay theo đường Tương Dương đi Lạc Dương thì cũng không có phân biệt gì lớn. Cái đó kêu bằng “vào chỗ chết để tìm đường sống”, chỉ có cách đó là có thể tránh được tai mắt của những người có quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp với Lý gia. Lần này địch nhân sẽ không đoán được đích đến của bọn ta là Lạc Dương.
Song mục Khấu Trọng hiện lên sát cơ nói:
- Nói không chừng bọn ta có thể giải quyết luôn bọn Khang Sao Lợi và Lý Nguyên Cát thì thật lý tưởng.
Đột Lợi nói:
- Ngàn vạn lần đừng xem thường Triệu Đức Ngôn, ta tin rằng hắn chắc chắn đang đuổi theo để hội họp với Khang Sao Lợi ở một chổ nào đó. Cũng vì Khang Sao Lợi phải thông báo tin tức cho An Long nên chim ưng của hai bên chưa chắ trên không trung đâu.
Từ Tử Lăng cười nói:
- Nếu như hiện tại chim ưng của hai bên đều đang tìm kiếm tung tích của bọn ta, mà bọn ta lại chạy thẳng đến Quan Quân thành thì không biết sẽ xuất hiện tình huống gì đây?
Khấu Trọng bật dậy nói:
- Sao không thử xem đi!
o0o
Ba người từ trên cao đi xuống mé sông, phía dưới mỏm núi là dòng Hán Thủy quanh co chảy cuồn cuộn không ngừng theo hướng Tây Bắc. Dưới ánh trăng một con thuyền kích thước trung bình có hai cột buồm đang ngược dòng đi về phía bắc.
Ba gã dọc theo Hán Thủy đi được khoảng hai mươi dặm thì chiếc thuyền đó đã nhanh chóng đuổi kịp bọn gã. Trên thuyền chỉ thấy một ngọn phong đăng treo trên cột buồm, dáng vẻ hết sức ẩn bí. Chỉ cần là người hành tẩu giang hồ có thể điều khiển một con thuyền như vậy nhất định là phải thuộc một bang phái nào đó, nếu không sẽ không dám đi vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này
Đột Lợi nói:
- Hai người đoán thử xem có mấy phần cơ hội kẻ đến là địch nhân của chúng ta?
Khấu Trọng nói:
- Ít nhất là năm phần, chi bằng chúng ta cố ý hiện thân trên bờ xem bọn chúng phản ứng thế nào. Tốt nhất trên thuyền là người của Vân Soái, như thế thì chúng ta có thể để bọn chúng và Nguyên Cát lão huynh thân thiện với nhau rồi.
Từ Tử Lăng ngửa mặt quan sát bầu trời đêm sau đó lại nhìn trước nhìn sau mấy lần nói:
- Nếu trên thuyền là Vân Soái thì hắn chưa thả chim ưng ra, đề nghị của Trọng thiếu gia có thể nghiên cứu đó.
Hiện tại bọn họ chỉ sợ Lý Nguyên Cát không đến chứ không còn sợ bại lộ hành tung nữa.
Đột Lợi cười nói:
- Biện pháp của Trọng thiếu gia lúc nào cũng kì diệu như mở ra một chân trới vậy! Nào! Bọn ta đi chào hỏi họ thôi!
Dứt lời ba người lập tức khởi hành băng qua những vùng thấp bên bờ chạy lên mỏm đá cao.
Chiếc thuyền vẫn từ từ ngược dòng mà tiến.
Khấu Trọng bạt xuất Tỉnh Trung Nguyệt, mượn ánh trăng mà phản chiếu ánh sáng về phía thuyền.
Không ngờ một việc ngoài dự tính xảy ra chiếc thuyền lập tức thả neo tiến về phía bọn gã, không khí lập tức trở nên khẩn trương. Lẽ nào trên thuyền lại có cao thủ chủ lực của địch nhân, nếu không thì làm sao dám chính diện nghênh ngang khiêu chiến bọn gã vậy chứ.
Cả ba đều cảm thấy đầu óc rối bời, không bết nên chính diện giao phong hay lập tức bỏ chạy. Trên thuyền bóng người đi lại thong thả, một giọng ôn hòa cất lên:
- Gặp được các người thật tốt!
Cả ba đều ngạc nhiên, định thần nhìn kĩ lại chiếc thuyền đang tiến tới mỗi lúc một gần, cuối cùng cũng nhận ra là bọn sư huynh muội Ứng Vũ, Lữ Hà của phái Thiên Khôi, trong lòng tự hỏi làm sao mà trùng hợp vậy?
Ứng Vũ nói:
- Ba vị đang muốn đi đâu, có thể để chúng tôi tiễn một đoạn không?
Ba người trong lòng hết sức cảm động, đối phương biết rõ địch nhân của họ không phải tầm thường, nhưng vẫn nhiệt tâm như vây thật rất khó mà gặp được.
Khấu Trọng ứng tiếng:
- Hiền sư huynh muội xin cứ tiếp tục thượng lộ, không cần để ý đến bọn ta. Chúng ta tình cờ gặp nhau trên sông, mọi người cũng từng quen biết nên mới chào hỏi thôi!
Lữ Hà hưng phấn vẫy tay nói:
- Hãy lên thuyền trước rồi nói sau! Bọn ta ở Hán Nam đợi các người cả nửa ngày lo lắng không biết bao nhiêu nữa! Bây giờ gặp được các người thật hay quá
Từ Tử Lăng
- Chư vị không cần vướng vào việc của bọn ta bằng không sẽ gặp nhiều tai họa không lường được Nếu lần này bọn ta thoát được đại họa sẽ có cơ hội gặp lại.
Lúc đó thuyền cách bờ không đầy một trượng, hai bên đều có thể nhìn rõ đối phương, chỉ thấy bọn đệ tử Thiên Khôi phái do Ứng Vũ đứng đầu người người đều lộ ra thần sắc kính phục, vẫy tay cáo biệt.
o0o
Ba người chớp mắt đã rời khỏi bờ sông dọc theo con kênh phía tây của Hán Thủy chạy hơn một trăm dặm đến lúc trời sáng tỏ, rốt cuộc cũng không chi trì được nữa bèn tìm một chỗ để nghỉ ngơi và chia nhau kiếm quả rừng lót dạ.
Hai thời thần sau ba người đã điều tức xong tiếp tục lên đường, đi hết bình nguyên thì bọn họ đã cách xa Hán Thủy lắm rồi, phía trước là một dãy núi chắn ngang hùng vĩ, liên miên bất tuyệt
Không còn cách nào khác ba người đành dùng khinh công vượt qua núi. Lúc lên đến đỉnh chỉ thấy xa xa thấp thoáng bóng núi, bốn bề là mây, giống như đã đi vào một thế giới kì lạ nào khác vậy.
Ba người đã quên sạch truy binh đang đuổi mãi không tha sau lưng, thậm chí quên cả việc vì sao mình đến đây, chỉ muốn dừng lại trải hết tầm mắt mà ngắm nhìn, không muốn rời đi.
Đột Lợi bỗng nhiên lòng đầy cảm xúc nói:
- Đời người thống khổ nhất là việc gì chứ?
Một trận gió lớn thổi đến làm cho áo quần ba người bay phất phơ trông tựa thiên thần, trong giờ phút đó như thể cưỡi gió đạp mây mà li khai phàm thế vậy.
Khấu Trọng chậm rãi nói:
- Thắng không thể thắng mãi, bại không thể bại mãi (thắng vô thường thắng, bại vô thường bại), thống khổ hay không chỉ tại một ý niệm mà thôi.
Từ Tử Lăng nói:
- Mấy câu này của Trọngếu gia biểu lộ cảm xúc sâu tận đáy lòng. Xem ra trận đấu vừa qua với Lý Nguyên Cát đã khiến cho tư tưởng của ngươi trưởng thành hơn nhiều rồi đó.
Khấu Trọng ngạc nhiên nói:
- Bộ ngươi là con sâu trong bụng ta sao, bởi vì trước lúc nói mấy câu đó trong lòng ta đột nhiên nhớ lại trận chiến với Lý Nguyên Cát, khi đó ta mười phần nắm chắc chỉ trong vài chiêu có thể lấy cái mạng nhỏ của hắn, vậy mà kết quả lại là thiếu chút nữa đã bại trong tay hắn rồi. Thế sự vô thường, cũng không bằng chuyện này.
Đột Lợi ngạc ngiên nói:
- Không ngờ con người thật của Khấu Trọng lại khiêm tốn thẳng thắn như vậy. Lúc đó ngươi đang trong tình huống chiếm hết ưu thế mà tha người bỏ đi, không ai có thể dị nghị gì đâu.
Khấu Trọng đắc ý cười nói:
- Ta chính là loại người cởi mở như vậy, nhưng mọi người đều hiểu lầm, thiên hạ tính ra cũng chỉ có Lăng thiếu gia là hiểu rõ lòng dạ ta thôi. Tâm nguyện lớn nhất bây giờ của ta là dụ Lý Nguyên Cát vào phạm vi thế lực của họ Chu, làm cho hắn ta phải khốn đốn một phen
Từ Tử Lăng cười nói:
- Khả hãn cho rằng nhân sinh thống khổ nhất là chuyện gì?
Đột Lợi đang ngẫm nghĩ những lời Khấu Trọng nói nghe vậy bèn đáp
- Tiểu đệ chỉ vì nghĩ đến việc tương lai có khi nào phải đối địch với hai vị không, trong lòng chợt cảm thấy thống khổ mà không biết giải thích thế nào nên mới bột phát ra thôi.
Khấu Trọng ngạc nhiên nói:
- Khả hãn sau khi về đến Đột Quyết chỉ cần không hỏi đến việc Trung thổ nữa thì mọi người bình an vô sự rồi, lúc đó nước sông không phạm nước giếng, miễn được mối phiền não đó.
Trên mặt Đột Lợi như phủ một làn mây đen trầm giọng nói:
- Vấn đề là thực lực trước mắt của tiểu đệ so với Hiệt Lợi vẫn có khoảng cách lớn, nên nhất định phải mượn trợ lực ở bên ngoài thì mới thành thế cân bằng được. Nhưng trước mắt thì chỉ có một lựa chọn duy nhất mà thôi, mà lại là Lý Thế Dân chứ không phải Thiếu Soái nên trong lòng rất mâu thuẫn. Ai! Ta nhất thiết không phải là người trung thực như vậy, nhưng đã bị hào tình hiệp nghĩa của hai vị cảm động nên mới nói ra nỗi lo lắng trong lòng này.
Từ Tử Lăng gật đầu nói:
- Chứng tỏ Khả hãn đã thực sự xem bọn ta là bằng hữu can đảm tương chiếu rồi
Ánh mắt Đột Lợi chiếu ra những tia nhìn đầy tình cảm nồng nhiệt, ngữ khí hết sức bình tĩnh khẽ thở dài nói:
- Không chỉ là bằng hữu mà là hảo huynh đệ huyết nhục tương liên, đồng sinh cộng tử. Nếu không thì với tác phong vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn của ta làm sao cảm thấy mâu thuẫn thống khổ muốn chết chứ!
Khấu Trọng cười ha hả đến đứng giữa hai người gác tay lên vai hai người ngửa mặt nhìn trời hào khí tràn trề nói lớn:
- Chỉ cần có mấy câu này của Khả hãn là đủ rồi. Mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, chỉ biết giờ đây chúng ta là hảo huynh đệ cùng sánh vai tác chiến. Ối trời! Mẹ của con ơi! Con súc sinh lông dẹt kia là của Vân Soái hay Khang Sao Lợi vậy?
Hai người ngước mắt nhìn lên, trên không trung có một chấm đen đang bay lượn, nó cứ lượn hết vòng này đến vòng khác tạo thành một quỹ tích vô cùng vi diệu.