Bên kia sông, mấy cột khói mờ mịt bốc thẳng lên đến tận trời. Từ sáng sớm hôm trước, quân Giang Hoài do đích thân Đỗ Phục Uy thống lĩnh đã vượt quãng đường hơn ba mươi dặm tiến đánh quân của Trầm Luân. Đáng hận là quân Đỗ Phục Uy cũng đốt cả mấy chục chiến thuyền của Trầm Luân đang đậu trên bến sông khiến cho kế hoạch phục kích Trầm Luân khi hắn rút chạy theo đường sông của bọn Khấu Trọng cũng theo đó mà tan vỡ.
Từ cao nhìn xuống mới thấy, trại chỉ huy của Trầm Luân vẫn còn đứng vững, chỉ mấy doanh trại ngoại vi là bị quân của Đỗ Phục Uy phá hủy thôi. Nghe tiếng quân reo hò theo chiều gió thoảng đến, hai mắt Trần Trường Lâm rực sáng ngời, rõ là chàng rất hài lòng vì doanh trại của Trầm Luân bị tấn công.
Bốc Thiên Chí nói thầm vào tai Khấu Trọng: "Ta thấy chắc là Trầm Luân đã đề phòng từ trước rồi, nên Đỗ Phục Uy có thế nào thì cũng không thể nhanh chóng đắc thủ được, nhìn bề ngoài thì có vẻ như Đỗ Phục Uy đang sắp thắng đến nơi nhưng thực ra Trầm Luân mới bị tổn thất không đáng kể. Trầm Luân chưa đến nỗi phải bỏ chạy, mà có chạy thì hắn cũng phải chạy đường bộ, tất cả thuyền đã bị hư hại hết rồi mà."
Tuy Bốc Thiên Chí không nói hẳn ra nhưng như thế có khác gì bảo rằng kế hoạch phục kích Trầm Luân trên đường thủy không thể thực hiện được nữa.
Khấu Trọng cũng chán nản, đành gượng gạo đáp lại: "Cứ chờ xem sao, Trần Luân thế nào cũng không phải là đối thủ của họ Đỗ, trước sau gì cũng phải thất bại thôi."
Trần Trường Lâm từ nãy vẫn im lặng quan sát diễn biến của thế trận, chợt lắc đầu nói xen vào: "Trầm Luân mưu dũng kiêm toàn, tuy độ già dặn, cũng như binh lực không thể so sánh được với họ Đỗ, nhưng hắn đã chọn vị trí lập trại rất tốt, dễ thủ khó công. Binh lính của hắn toàn là lính giỏi, lại lấy nghỉ ngơi đánh mỏi mệt, ban đầu có thể bị thiệt thòi chút ít nhưng bây giờ đã lấy lại được đội ngũ, quân Đỗ Phục Uy có làm gì nổi đâu? Theo ta thấy thì Trầm Luân có thể sẽ thất bại nhưng Đỗ Phục Uy cũng phải mất không ít công sức."
Đột nhiên phía bên Đỗ Phục Uy vang lên tiếng tù và lệnh lui quân. Khấu Trọng cười méo xệch: "Trường Lâm liệu sự như thần, Đỗ lão đúng là muốn rút rồi."
Trần Trường Lâm gượng cười đáp lại: "Bên Đỗ Phục Uy lui binh, nếu bị quân Trầm Luân xông ra đuổi theo thì chúng ta nên hủy bỏ kế hoạch phục kích. Chỉ khi Trầm Luân thiệt hại đến mức không thể truy theo Đỗ Phục Uy thì chúng ta mới có thể có cơ hội."
Khấu Trọng gật đầu thầm tán thưởng Trần Trường Lâm. Họ Trần này không những mưu trí mà còn công tư rất phân minh, mặc dù có mối thù sâu với Trầm Luân mà không hề bị thù riêng làm tối mắt mà vẫn tỉnh táo liệu việc như thường. Ngay cả bản thân Khấu Trọng đôi lúc cũng vẫn hành động theo cảm tính, không bằng được Trần Trường Lâm.
Nửa canh giờ sau, theo tin thám tử báo cáo về thì Trầm Luân quả đã phái một đội binh mã truy theo quân Đỗ Phục Uy nhưng bị hậu quân của Đỗ Phục Uy đánh cho phải quay về.
Trần Trường Lâm không thất vọng, ngược lại còn mỉm cười vui vẻ: "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Trầm Luân từ trước đến nay muốn gì được nấy, từ nhỏ đã bá đạo hết mức mà chưa hề bị trừng phạt. Hôm nay trước thì hao binh tổn tướng, sau này còn phải khốn khổ vì bị Lý Tử Thông báo cừu. Tạm thời tại hạ thế là đủ thống khoái rồi, cứ kiên nhẫn chờ, làm gì chẳng có lúc thu thập cả hai cha con hắn?"
Khấu Trọng bật đứng dậy, cao giọng: "Trường Lâm huynh quả là bậc anh hùng! Bây giờ Đỗ Phục Uy, Trầm Luân và Lý Tử Thông phải lo đối phó lẫn nhau, chúng ta trước mắt sẽ không còn nguy hiểm. Ta muốn nhân cơ hội này xuôi nam một chuyến, sau đó sẽ cùng Tử Lăng tới Quan Trung. Đại bản doanh ở đây phiền các chiến hữu trông coi một thời gian vậy."
Mấy thuộc tướng và binh lính đều cùng nhau ứng tiếng, khí thế bừng bừng như vừa đả bại Trầm Luân.
o0o
Khắp Thành Đô, từ đường lớn đến ngõ nhỏ đều còn nguyên dấu vết của lễ hội đêm hôm trước. Những mảnh giấy và đèn lồng vương vãi trên khắp các nẻo đường.
Trên đường vào giờ này thưa thớt bóng người đi lại, so với cảnh náo nhiệt đêm qua thì thật là khác biệt. Có thể nhận thấy sau một đêm vui vẻ, tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi nên đến giờ vẫn còn đang say giấc nồng. Hầu hết các cửa tiệm trên phố đều còn chưa mở cửa buôn bán. Từ Tử Lăng lúc này vẫn còn đang ngạc nhiên tại sao Sư Phi Huyên mời gã đi ngắm đèn đêm qua. Nàng vẫn cải nam trang cùng gã đến phía Tây Thành, thì thấy một trai điếm đã mở cửa đón khách.
Sư Phi Huyên hiển nhiên không phải lần đầu đến đây, gã tiểu nhị vừa thấy nàng liền vui vẻ thi lễ mời vào.
Từ Tử Lăng vốn chỉ thích các món rau, còn bản thân Sư Phi Huyên là người của Từ Hàng Tịnh Trai nên nàng cũng chỉ gọi vài món rau quả, rồi nàng tự tay châm trà mời gã. Từ Tử Lăng không ngờ có ngày gã được vinh hạnh dùng bữa với giai nhân trong mộng của gã.
Trong trai quán rộng rãi, vào lúc này chỉ có họ là những khách nhân giữa không gian tĩnh lặng. Trong tình cảnh này, Sư Phi Huyên vẫn nhìn gã với ánh mắt bình thản, nàng như không hề để tâm đến xung quanh.
Sư Phi Huyên nói mấy câu khách sáo rồi đi vào chính đề, cất giọng cảm động: "Thật may là Từ Tử Lăng huynh khám phá ra thân phận thứ hai của Thạch Chi Hiên, nếu không thì chúng tôi đến bây giờ cũng không biết Bùi Cự, kẻ thực sự đã lật đổ Đại Tùy, lại chính là lão Tà Vương này. Nghĩ lại thì cũng phải, vì hiện thời trong thiên hạ có lẽ chỉ có mình họ Thạch là có thể làm chuyện kinh thiên động địa như vậy rồi biến mất mà không để lại dấu vết gì thôi."
Từ Tử Lăng không hiểu hỏi lại: "Chì một mình Bùi Cự mà phá hoại được nhiều thế hay sao?"
Sư Phi Huyên đáp: "Cái chính là y rất được lòng Dương Quảng, lại hiểu rành rẽ tình hình Tây Vực. Các đại thần khác tuy có muốn phản đối, nhưng lại không có hiểu biết như lão, vì vậy nên cũng không đủ khả năng."
Dừng lại một lúc nàng nói tiếp:"Một ví dụ là tháng Bảy năm Đại Nghiệp thứ mười, Bùi Cự vừa được bổ chức Hộ Bắc Phiên Quân Sư liền lập tức dâng tấu tâu với Dương Quảng rằng Thủy Tất Khả Hãn ở Đột Quyết đang không ngừng tăng cường thế lực, Đại Tùy phải tìm mọi cách ngăn chặn. Cách lão đề nghị là nhà Tùy đem một tôn thất nữ tử gả cho bào đệ của Thủy Tất là Sát Cát Mặc, đồng thời phong làm Nam Diện Khả Hãn để phân hóa hai anh em họ. Kết quả là Sát Cát Mặc không tiếp nhận lời cầu hôn, còn đem mọi chuyện nói hết cho Thủy Tất. Từ đó Đột Quyết bắt đầu xa lánh Đại Tùy, quan hệ ngày càng xấu đi."
Từ Tử Lăng nghe mà không khỏi giật mình, gật đầu: "Thạch Chi Hiên này tâm cơ quả là thâm độc. Đáng sợ nhất là lão lại che giấu được mục đích thật sự dưới cái vỏ phụng sự đại nghiệp nhà Tùy, khiến Dương Quảng đã hồ đồ lại càng thêm hồ đồ."
Sư Phi Huyên thở dài: "Thật ra ban đầu Đột Quyết mới chỉ xa lánh Đại Tùy mà chưa thực sự có xung đột, Bùi Cự thấy âm mưu vẫn chưa thành liền nghĩ ra một kế khác. Lão tâu với Dương Quảng rằng quan hệ xấu đi giữa hai nước không phải do chuyện cầu hôn phong tước mà vì có một mưu sĩ đến từ Tây phương là Sử Thụ Hồ Tất xúc xiểm ly gián, nếu trừ được được người này thì Đột Quyết sẽ quay lại với Đại Tùy. Cũng như lần trước, Dương Quảng vừa nghe xong, chưa hiểu rõ đầu cuối gì đã lập tức chuẩn y. Thế là Bùi Cự liền lập mưu, dẫn dụ Sử Thụ Hồ Tất đến Mả Ba giết đi, sau đó lại phao tin Dương Quảng chủ mưu việc đó. Chuyện đến tai Thủy Tất và Đột Quyết liền cắt đứt luôn quan hệ với Đại Tùy."
Nàng lắc đầu than thở:"Dương Quảng mất bao công mới lên được ngai vàng, thế mà cuối cùng lại trở thành Hoàng Đế tự tay phá hoại cơ nghiệp nhanh nhất trong lịch sử. Tần triều tuy cũng chỉ hai đời là tiêu vong, nhưng ngay từ thời Thủy Hoàng Đế lòng dân đã không yên, còn khi Dương Quảng lên ngôi, thiên hạ vẫn thái bình thịnh trị. Bây giờ nghĩ lại ta mới thấy, Bùi Cự có thể thành công, tất cả là vì nắm đúng yếu điểm thích thống trị bốn cõi của Dương Quảng, một Đại Tùy thống trị Trung Nguyên chưa đủ, còn muốn vươn tay ra cả Vực ngoại. Đáng cười là, sau khi giết được Sử Thụ Hồ Tất, Dương Quảng lại cho rằng Đột Quyết sẽ ngoan ngoãn khuất phục, liền dẫn theo mấy vạn binh lính đích thân đi tuần du biên ải. Thủy Tất nghe thấy liền nổi máu điên, suất lĩnh kỵ binh nam chinh tập kích quân của Dương Quảng khiến họ Dương phải tháo chạy vào Nhạn Môn Quan. Quân Đột Quyết thừa thắng xông lên, chiếm đến ba chín trong số bốn mốt huyện của Nhạn Môn Quận. Từ đó Đột Quyết không những không sợ Đại Tùy mà còn rắp tâm tìm cách đông tiến, tất cả đều từ mấy lời sàm tấu của Bùi Cự."
Từ Tử Lăng trầm ngâm: "Thậm chí có thể Thạch Chi Hiên đã mật báo cho Thủy Tất, khích động hắn đến tấn công Dương Quảng cũng nên. Chà, tại hạ thật không hiểu, họ Thạch này dẫu sao cũng là người Hán. Làm cái việc dẫn sói vào nhà với lão thì có ích lợi gì?"
Sư Phi Huyên điềm đạm gật đầu: "Căn nguyên sâu xa của việc này chính là cuộc xung đột tư tưởng. Vì một tín ngưỡng hay tôn giáo nào đó, người ta có thể quên đi lòng yêu nước, tính mạng vạn triệu đồng bào cũng coi như không. Thạch Chi Hiên là tín đồ của Ma Môn, bí kip chí cao vô thượng của Ma Môn chính là mười quyển Thiên Ma Sách, trong đó không những ký tải đủ các loại võ công cao thâm mạc trắc mà còn luận bàn về con người và vũ trụ, cho rằng người ta sinh ra bản tính tàn ác, cũng như vũ trụ chủ về tàn sát và hủy diệt. Đầu tiên đây cũng chỉ là một học thuyết sách vở, chỉ từ khi Hán Vũ Đế tôn sùng Nho giáo, bài xích tất cả các giáo thuyết khác thì khắp trong thiên hạ ai ai cũng công kích Ma Môn. Đệ tử Ma Môn vì thế mới phải chia nhau mỗi người giữ một phần bí điển, phân tán đi khắp nơi tránh họa, dần dần trở thành thế cục lưỡng phái lục đạo như bây giờ. Thạch Chi Hiên tự cho tài cao nghệ cả, muốn thấy "Thiên Ma Sách" hợp nhất và rắp tâm gom Ma Môn về một mối và như vậy lật đổ Đại Tùy mới chỉ là một bước trong kế hoạch của lão ta."
Từ Tử Lăng nhíu mày đáp :
” Điều đó vẫn chưa đủ giải thích một cách thuyết phục tại sao Thạch Chi Hiên lại dẫn quân Đột Quyết tiến vào Trung Nguyên.”
Sư Phi Huyên giải thích :
” Đã là Ma môn thì dĩ nhiên mục đích phải tà ác và muốn cải biến nhiều thứ. Bài xích tiên gia, chủ trương kết hợp Tây Vực, nhằm tiếp thu văn hóa ngoại lai từ Tây Vực để từ đó Ma môn sẽ dùng giáo lý của mình tạo ảnh hưởng, dùng vũ lực loại bỏ các giáo lý chống đối. Do đó mà Ma môn đệ tử tích cực tìm đến Tây Vực thừa cơ phát triển. Thạch Chi Hiên và cả Chúc Ngọc Nghiên đều có huyết thống của người Hồ do đó mà đều có mục đích cho dân tộc của mình mà bất chấp đạo lý.”
Từ Tử Lăng thở dài rồi nói : ” Thì ra là như vậy, may mà được Sư tiểu thư chỉ giáo cho, nếu không e rằng cả đời này ta cũng không hiểu người của Ma môn âm mưu ngụy kế gì. Đúng là yêu ma quỷ quái!”
Lúc đó món ăn chay cũng đã được mang tới, mùi hương xông lên ngào ngạt khắp nơi. Trên mặt bàn, các món ăn có đầy đủ hương sắc mùi vị.
Từ Tử Lăng thấy nàng ăn chút ít rồi buông đũa, gã bèn nâng chén uống một hớp to, ăn chút đồ chay, rồi ngại ngùng nói: " Có phải tại tôi ăn uống phàm tục quá, khiến tiểu thư không có hứng ăn chăng?"
Sư Phi Huyên mỉm cười duyên dáng, lắc đầu đáp:
” Những món ăn này được chế biến rất công phu, mùi vị đậm đà mà vẫn không mất hương vị thanh bạch, món rau dưa cũng có vị ngon. Vừa rồi tôi mới ăn có hai miếng mà đã cảm thấy rất ngon. Mà cách ăn của công tử với con người công tử cũng đều khoan thai tự nhiên, trí tuệ sâu sắc, sao lại khó coi được.”
Từ Tử Lăng đỏ mặt, ngượng ngùng nói: ” Tiểu thư nói quá, ha! Trí tuệ sâu sắc, sao được như tiểu thư ôn nhu văn nhã thuyết pháp được chứ.”
Sư Phi Huyên không tỏ ý gì, từ tốn đáp: “ Những chuyện đã nói, Phi Huyên chỉ là luận theo đạo lý.
Hai người đồng thời ngước mắt nhìn nhau, đều cảm thấy hoàn cảnh lúc này thật vi diệu. Thật ra trong suốt bữa ăn, sự ngăn cách giữa hai người dường như đã giảm đi rất nhiều.
Từ Tử Lăng đương nhiên là biết chỉ là do gã tựa tác, cố gắng tự cảnh cáo bản thân, tự đề tỉnh gã là chỉ do cùng hoàn cảnh mục đích chống đại địch trước mắt mà có mối quan hệ này với Sư Phi Huyên mà thôi.
Sư Phi Huyên thần sắc lơ đãng đưa ánh mắt nhìn ra ngoài, mặt trời ban mai cũng đang dần ló dạng trên khắp nẻo đường. Trên đường lúc này đã có nhiều khách bộ hành, quang cảnh dần trở nên náo nhiệt.
Từ Tử Lăng chợt nhớ ra liền hỏi :
” Tại sao các tăng lữ của Đại Thạch Tự không ở lại trong chùa để tham gia vào công cuộc cứu giúp chúng nhân mà chống lại yêu nhân chứ? Tại sao họ lại phải bỏ chùa mà đi?”
Sư Phi Huyên mỉm cười đáp :
” Bỏ đi ư? Họ chỉ tạm thời dọn ra chùa miếu quanh đó thôi. Vả lại đêm qua có người phá vỡ các thạch tượng La Hán trong chùa, cho nên dọn đi cũng là thuận theo thiên đạo mà thôi.”
Từ Tử Lăng nhất thời bị vẻ đẹp của nàng làm cho điên đảo tâm trí, khó khăn lắm mới cất được lên tiếng:
” Khi về họ mà thấy tượng La Hán bị phá thì ắt phải buồn rầu lắm.”
Sư Phi Huyền trầm tĩnh nói :
” Phàm mọi vận trên đời có sinh tất diệt, không gì có thể có kháng lại, theo luân hồi thì đã có sinh ra ắt phải có mất đi, rồi sau khi bị hủy diệt thì sẽ lại tái sinh mà thôi. Đó là lời Phật dạy, hà cớ gì mà phải phiền não.”
” Lời tiểu thư nói đã khiến tại hạ thông suốt, chiều qua Hầu huynh có nói với tiểu đệ rằng tăng nhân trong Đại Thạch tự phải đi ẩn lánh một nhân vật lợi hại của Ma môn, thật không biết đây là thần thánh phương nào?”
Sư Phi Huyên nói :
” Phi Huyên lần này nhập Xuyên là do lời mời của Bang chủ của Xuyên Bang. Kẻ đó cũng được liệt danh hàng đầu trong tà phái bát đại cao thủ, hành tung bí ẩn, nhưng đối với Đại Thạch Tự trụ trì Đại Đức Thánh Tăng lại là tử địch. Chẳng biết lần này y đã luyện thành ma công gì từ Tây Vực nên trở lại khiêu chiến Đại Đức, mà không biết rằng Đại Đức Thánh tăng đã viên tịch và được hoả táng mười ngày trước. Y đành trút hết oán hận phát tiết lên đầu tăng nhân trong tự. Y nói rằng nếu còn tăng nhân nào ở lại trong tự thì hắn sẽ giết sạch và dân chúng trong các thôn làng trong phạm vi mười dặm quanh đó y cũng không tha. Vì không muốn tai họa xảy đến với người dân, nên các hoà thượng đành phải bỏ chùa mà đi.”
Từ Tử Lăng chợt nổi giận:
” Y thật quá hống hách! Chẳng lẽ võ lâm Ba Thục khoanh tay đứng nhìn sao?”
Sư Phi Huyên thở dài nói :
” Chỉ là không có người gánh nổi nên thật khó có thể can thiệp vào, trừ khi có người xứng đáng đứng ra gánh vác việc này, hoặc giả Từ huynh có thể giúp Phi Huyên một tay làm thuyết khách.”
Từ Tử Lăng vốn dĩ là một hảo hán luôn mang lòng cứu dân dộ thế, hiện tại khó mà từ chối lời thỉnh cầu của Sư Phi Huyên, chỉ đành cười khổ nói :
” Sư tiểu thư đã nói quá, thật ra chỉ cần tiểu thư tự tay xuất thủ chẳng phải là hàng phục yêu ma dễ dàng ư.”
Sư Phi Huyền đáp lời :
” Người này tề danh ngang hàng trong Bát Đại Cao thủ, vốn không dễ bị thu thập, nếu không phải bị Thiên Đao Tống Khuyết đánh cho thảm bại phải trốn sang Tây Vực thì không biết có bao nhiêu người Trung Nguyên bị sát hại. Nay y quay trở lại, hiển nhiên là đã tự tin có thể thắng được Tống Khuyết.”
Từ Tử Lăng trầm giọng nói :
” Người đó có phải là Ma sư Triệu Đức Ngôn không?”
Sư Phi Huyền khẽ rùng mình nói:
” Từ huynh đã biết đến Triệu Đức Ngôn là cao thủ trong Ma môn, bất quá không phải Triệu Đức Ngôn thì cũng là Thiên Quân Tịch Ứng. Hai kẻ này phạm vào chữ “Thiên” đại kỵ của Tống Khuyết, nên phải chịu cảnh thiên lý truy sát, âu cũng là ác giả ác báo.”
Từ Tử Lăng mỉm cười khẽ nói: “Tống Khuyết thật xứng danh anh hùng hảo hán!”
Sư Phi Huyên cười nói :
” Tống Khuyến đích thực là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử của võ lâm đời trước, tính tình một mực cô ngạo tự thưởng, mục trung vô nhân, tuy vậy lại chưa từng lạm sát người vô cớ và đối với Ma Môn lại có sức chấn nhiếp rất lớn. Kể cả Chúc Ngọc Nghiên lẫn Thạch Chi Hiên đều không dám trực tiếp đối đầu. Tống Khuyết từ lúc xuất đạo đến nay chưa từng thất bại, trong gần hai mươi năm không ai dám khiêu chiến, đã là người trên giang hồ ai ai đều phải nể phục y.”
Từ Tử Lăng gật đầu nói :
"Thảo nào mà Sư cô nương lại đề cao Tống Sư Đạo, nguyên lai là họ có một chỗ dựa vững chắc như thế."
Từ Tử Lăng điềm tĩnh ăn nốt số đồ chay trên bàn. Sư Phi Huyền chầm chậm rót trà cho gã rồi nói :
” Phi Huyên còn một chuyện cần nhờ Từ huynh giúp, có điều chuyện này nói ra thật khó.”
Từ Tử Lăng cảm thấy rất bất ngờ nói :
” Không phải là tiểu thư yêu cầu tiểu đệ đi khuyên Khấu Trọng rửa tay gác kiếm rồi ngao du giang hồ chứ?”
Sư Phi Huyền cười khúc khích nói :
” Đây chính là điểm mấu chốt giữa chúng ta, bất quá Phi Huyên chỉ nghĩ đến chuyện liên quan trực tiếp đến vấn đề mình bàn nãy giờ, còn huynh thì lại nghĩ Phi Huyên đề cập chuyện không thể ấy.”
” Thứ cho tiểu đệ đã hiểu sai ý tiểu thư, vậy xin tiểu thư cứ nói thẳng điều ấy ra được chăng?”
Sư Phi Huyền thở dài nói :
” "Huynh đừng lúc nào cũng dè chừng với ta như thế có được không? Ta chỉ muốn khuyên hai người hãy bỏ ý định xâm nhập Quan Trung đào bảo khố đi thôi. Hiện giờ Lý Thế Dân đã nghe được tin các vị nhất quyết lên đường, mà Quan Trung lại là địa bàn của họ Lý, vì thế họ đã bố trí chu đáo để ngăn chặn. Thiên Sách Phủ cao thủ như mây, nếu phát hiện được hành tung thì hươu chết về tay ai chưa biết. Phi Huyên cũng không tiện can thiệp vào chuyện này.”
Từ Tử Lăng mỉm cười tiêu sái nói :
” Đa tạ tiểu thư đã quan hoài, bất quá sinh sinh tử tử, tại hạ cùng Khấu Trọng chẳng đặt nặng trong lòng.”
Sư Phi Huyên bình tĩnh đáp lại: "Tử Lăng huynh đã nói như vậy, Phi Huyên ta quả đã nhiều chuyện rồi."
Không khí tương đắc giữa hai người ban đầu chợt trở nên nặng nề khó chịu.
Im lặng một lúc, Sư Phi Huyên lại nhẹ nhàng nói: "Thạch Thanh Tuyền tiểu thư đang ở trong Độc Tôn Bảo. Liệu huynh có thể cho ta đi cùng gặp cô ấy một chuyến không?"
Nàng đã ngọt nhạt như vậy, Từ Tử Lăng không thể nào từ chối, chỉ đành gật đầu đáp ứng. Thâm tâm gã đã quyết định, sau khi gặp Thạch Thanh Tuyền gã sẽ lập tức rời Tứ Xuyên, không lưu lại thêm một giờ khắc nào nữa!
o0o
Trăng trong Xuân đến mưa phùn
Trăng về đem sắc Xuân cùng thôn trang
Thanh minh mưa hội cùng trăng
Hạ về trăng lại nằm ngang bóng mềm
Đêm đông tuyết rụng bên thềm
Ánh trăng lạnh lẽo mang thêm u sầu
Tuyết rơi trăng lạnh bên lầu
Tiễn đưa năm cũ đậm màu Xuân sang
Lời ca du dương vẳng đến từ một chiếc thuyền đánh cá, nghe xong Khấu Trọng sắc mặt chợt tươi tỉnh, chàng quay sang Bốc Thiên Chí cất tiếng :
" Thảo nào người ta lại nói làm người phải biết hưởng thụ sự nhàn rỗi. Mấy ngày trước binh đao chinh chiến, cho dù nghe tiếng cầm ca ta cũng chẳng thèm để ý đến khúc từ, bây giờ lại thấy lọt vào tai không sót một chữ. Đúng là lòng người sẽ chỉ thưởng đắc những gì phù hợp tâm cảnh lúc đó mà thôi!"
Chiếc thuyền này đích thực là chiến thuyền, nhưng các vũ khí đã được dấu đi và hóa trang thành thương thuyền. Bốc Thiên Chí cất giọng nói:
” Hình như Thiếu Soái vẫn nặng tình với Tống tiểu thư thì phải?”
Khấu Trọng không ngờ Bốc Thiên Chí lại nói thẳng chuyện đó ra như vậy, nhất thời đỏ mặt ngượng ngùng đáp :
” Dù ít hay nhiều thì đó cũng là nguyên nhân của chuyến đi này, nhưng mà không phải là tất cả lý do. Hà, thúc hãy nhìn bầy chim biển bay theo hàng ngũ chỉnh tề chưa kìa! Sắp ra đến biển rồi phải không?"
Bốc Thiên Chí hít một hơi thật sâu rồi đáp lời :
” Ta có thể cảm thấy mùi của biển, nếu thuận gió, ngày mai chúng ta có thể lên bờ, đi một ngày nữa là có thể đến được Tống Gia.”
Khấu Trọng đáp lời :
” Lên bờ rồi ta sẽ đi một mình, Chí thúc bất tất phải đợi ta. Hơn nữa có thúc tọa trấn Lương Đô ta mới có thể yên tâm đôi chút.”
Bốc Thiên Chí biết khó có thể cãi lời, bèn gật đầu đồng ý.
Khấu Trọng hỏi :
” Ở Lĩnh Nam ngoài Tống gia, còn có thế lực nào khác?”
Bốc Thiên Chí đáp:
” Ở đây ngoài Tống gia, còn có ba thế lực ảnh hưởng rất lớn là Phiên Ngu Quận Vương Trọng Tuyên, Lung Thuỷ Quận Trần Chí, Phật Hoà Thuỷ An quận Âu Dương Thiến, nếu không phải là nhất bang chi chủ thì cũng là thế gia đại tộc.”
Khấu Trọng ngẩn người nói :
” Âu Dương Thiến là phụ nữ sao?”
Bốc Thiên Chí cười đáp :
” Thị đúng là một mỹ nương tử, thừa hưởng cơ nghiệp của cha để lại, danh vọng vang dội trong giới võ lâm Lĩnh Nam, thêm nữa thủ hạ đều là kẻ không tầm thường, vì vậy mà thế lực không nhỏ chút nào.”
Khấu Trọng thở dài nói :
” Đất nước chúng ta quả là rộng lớn vô cùng. Nếu không viễn du Nam Cương lần này, ta cũng không thể biết thiên hạ lại có một nữ nhân khó động vào như thế. Quản lý cả quốc gia quả là không dễ chút nào!"
Bốc Thiên Chí lại nói : "Nếu như Tống Khuyết chịu đứng về phía Thiếu Soái, mà chuyện này không phải là không thể, thì đảm bảo là tất cả các thế lực khác của Lĩnh Nam cũng theo về với Thiếu Soái."
Khấu Trọng cười:
” Đó chính là nguyên nhân của việc bái phỏng Tống Khuyết trong chuyến đi này.”
Bốc Thiên Chí cười khổ nói :
” Vấn đề là Tống Khuyết hiếu võ hơn yêu mạng, Thiếu Soái lại dương danh thiên hạ bằng đao. Bây giờ tự nhiên tìm đến, chỉ e là không đơn giản chút nào.”
Khấu Trọng ngạc nhiên nói :
” Ta không đến đây khiêu chiến, lẽ nào lão nhân gia lại dùng cách ấy đối với ta sao?! Huống chi tại hạ chỉ một lòng muốn quan hệ hữu hảo với Tống gia.”
Bốc Thiên Chí thở dài: "Tống Khuyết từ trước đến nay nổi tiếng bất cận nhân tình, với người giang hồ lại càng không nể mặt ai. Trước mặt kia là biển rồi, Thiếu Soái định đi về phía nào? Về phía tả là ra Đông Hải, sang phía hữu là xuôi Lĩnh Nam?”
Bốc Thiên Chí cuối cùng cũng không nén nổi lo lắng mà nói ra những lời trong lòng, mong Khấu Trọng thay đổi chủ ý xuôi về phương Nam.
Trước mũi thuyền, Đại Giang không ngừng rộng mở. Một đàn chim biển dang cánh hết cỡ bay qua đầu họ, gió đã mạnh hẳn lên.
Khấu Trọng chăm chú nhìn khoảng giao nhau giữa Đại giang và biển cả, đặt tay lên vai Bốc Thiên Chỉ, cười khổ: "Hiểu lòng ta không ai ngoài Bốc Thiên Chí thúc. Nếu ta không đi Lĩnh Nam một chuyến, về sau chết giữa sa trường e cũng không thể nhắm mắt được."
Gã đã nói thế, Bốc Thiên Chí còn biết làm sao hơn, đành hiệu lệnh cho các thủy thủ quay thuyền về phía nam, tiến thẳng vào biển cả mênh mông.