Không bao lâu sau, Hạ Trung được đưa vào thư phòng, y khom mình thi lễ nói:
- Lão nô tham kiến Lương Vương điện hạ!
- Đến muộn như vậy, Hạ tổng quản có chuyện gì không?
Võ Tam Tư uống một ngụm trà, không hoảng hốt bất mãn hỏi.
- Ta phụng mệnh hai vị Trương tướng quân mà đến, chuyển lời ân cần thăm hỏi của họ đến điện hạ, hai vị tướng quân nguyện ý ủng hộ Lương Vương điện hạ làm thái tử.
Tin tức này thật sự khiến Võ Tam Tư giật mình kinh hãi. Ngay nửa canh giờ trước, y vì bức huynh đệ Trương thị đáp ứng điều kiện của mình, còn phái người đi ám sát Lý Trân, không nghĩ đến huynh đệ Trương thị lại lập tức đáp ứng, giữa hai chuyện này khẳng định không có quan hệ gì.
Lúc này, Tào Văn ghé vào tai nói với Võ Tam Tư:
- Vừa mới lấy được vị trí tướng quốc, lại gấp gáp kết minh, thật quá gấp, chuyện này đương nhiên có chỗ kỳ quái.
Võ Tam Tư gật gật đầu, y cũng cho rằng như thế. Y ngẫm nghĩ một chút, lập tức nói:
- Lấy một ngàn lượng hoàng kim tới đây!
Không lâu sau, vài tên thị vệ bưng hai bàn hoàng kim đưa vào thư phòng. Dưới ánh đèn rạng rỡ, hoàng kim óng ánh vàng lấp lánh, phát ra hào quang mê người.
Võ Tam Tư cười nói với Hạ Trung:
- Đây là thỏi hoàng kim trăm lượng, tổng cộng có mười thỏi, nếu Hạ tổng quản nói cho ta biết, đêm nay trong cung xảy ra chuyện gì, một ngàn lượng hoàng kim này sẽ thuộc về Hạ tổng quản rồi.
Hạ Trung nuốt nước miếng, sức hấp dẫn của hoàng kim quá lớn, nhưng việc huynh đệ Trương thị dặn dò y, không cho phép nói ra, nhưng y vẫn không ngăn được bị hoàng kim hấp dẫn, y tiến lên một bước thấp giọng nói:
- Lão nô nghe cung nữ Tri Tình nói, đêm nay thánh thượng và huynh đệ Trương thị quá mức hưng phấn, đến mức ngất đi, sau khi tỉnh lại nói gì cũng nghe, huynh đệ Trương thị yêu cầu cái gì, bà ta liền đáp ứng cái đó, việc Trương Thần Vọng làm tướng quốc cũng do vậy mà ra.
Võ Tam Tư và Tào Văn đồng thời nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ kinh hãi, đường đường thiên tử nếu đã đến mức độ này, vậy giang sơn xã tắc chẳng phải đổi thành Trương thị sao?
Tào Văn đảo mắt, liền vội vàng hỏi:
- Đêm nay huynh đệ Trương thị có phải là dùng thủ đoạn đặc thù gì không?
Hạ Trung thở dài:
- Lão nô cũng không thể nói lung tung, nhưng quả thật có điểm kỳ quái, thánh thượng và hai vị Trương tướng quân hàng đêm vui vẻ, cũng không thất thố như thế. Chỉ có điều lão nô nghe nói Trương tướng quân kết giao chặt chẽ với một gã hồ tăng, cụ thể là có chuyện gì xảy ra, lão nô thực sự hoàn toàn không biết gì cả.
- Được rồi! Chỗ hoàng kim này liền thưởng cho ngươi.
Hạ Trung thiên ân vạn tạ rời đi. Võ Tam Tư thấy Tào Văn có chút suy nghĩ, liền nói:
- Con có phát hiện gì sao?
Tào Văn gật đầu:
- Tiểu tế chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, nếu thánh thượng thật sự nói gì cũng nghe theo Nhị Trương, vậy hai tên kia sao phải nhượng bộ nhạc phụ đại nhân, bọn họ hoàn toàn có thể treo giá.
Một câu này đã nhắc nhở Võ Tam Tư. Đúng vậy! Chính là đạo lý này, chuyện này sao lại phát sinh không hợp lẽ thường như vậy, y khó hiểu nhìn Tào Văn.
Ánh mắt Tào Văn lóe lên, chậm rãi nói:
- Tiểu tế hơi hoài nghi, Nhị Trương nhất định là đang che giấu chuyện quan trọng gì đó, có lẽ bọn họ biết mệnh của thánh thượng đã không còn lâu nữa.
Ánh mắt Võ Tam Tư bỗng trơn to, ngây dại.
Sáng sớm ngày kế tiếp, Võ Tắc Thiên lấy lý do cảm bệnh nhẹ, hủy bỏ hội triều, nhưng rất nhanh trong cung lại có sắc lệnh ban ra, phong Phủ doãn Thái Nguyên Trương Thần Vọng làm Môn hạ thị trung, đồng Môn hạ trung thư Bình Chương Sự, lên vị trí tướng quốc. sau khi Địch Nhân Kiệt qua đời, hơn nửa tháng tranh đoạt chức vị tướng quốc thứ bảy rốt cuộc có kết quả, huynh đệ Trương thị đã thắng.
Đây là kết quả mà văn võ bá quan không muốn thấy nhất, phái thanh lưu trong triều đình trở thành số ít, hai đại thế lực quyền quý Trương, Võ chiếm cứ thượng phong trong Chính sự đường, hơn nữa tự thân Khống Hạc phủ đã khống chế một bộ phận quyền lực, việc này nghĩa là triều đình đã hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Trong ngoài triều đình và dân gian đều như nổ tung, mọi người đều kích động phẫn nộ, gần trăm trọng thần chạy đến ngoài điện Trinh Quán quỳ đến mức không đứng dậy nổi, yêu cầu thánh thượng thay đổi sắc lệnh, hủy bỏ quyết định phong Trương Thần Vọng làm tướng quốc.
- Bệ hạ, kinh nghiệm lý lịch Trương Thần Vọng không đủ, năng lực kém, dân oán sôi trào, nếu để y làm tướng quốc, là bất hạnh của Đại Đường, hủy hoại một đời thanh danh của thánh thượng, xin bệ hạ suy nghĩ kỹ!
- Bệ hạ suy nghĩ kỹ!
Trăm trọng thần đồng loạt hò hét, thanh âm trời rung đất chuyển, thậm chí Trương Giản Chi dập đầu đến tóe máu, cảm xúc kích động vạn phần.
Trên Minh Đường, Thượng Quan Uyển Nhi đứng trước cửa sổ lạnh lùng nhìn bách quan dưới bậc thang đang thỉnh nguyện, trong ánh mắt nàng tràn đầy khinh miệt, hiện tại mới thấy hối hận, mới thấy được sự nghiêm trọng của vấn đề, vậy trước đó đã làm gì, cho huynh đệ Trương thị quá nhiều cơ hội.
Hiện tại thánh thượng đã hạ sắc lệnh, làm sao có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, huynh đệ Trương thị làm sao có thể đem thành quả thắng lợi chắp tay dâng lên?
Thượng Quan Uyển Nhi lắc lắc đầu, xoay người trở lại chỗ ngồi của mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn lên mặt đất, trong lòng cũng ưu sầu nan giải, mắt thấy hai tên Trương thị khống chế thánh thượng càng ngày càng sâu, quyền thế cũng càng ngày càng lớn, thậm chí đã xâm phạm đến lợi ích của nàng, rất nhiều quân quốc chính vụ nàng đã không được nhìn tới nữa, bị hai tên Trương thị chặn lại.
Lại bộ đề xuất bổ nhiệm quan địa phương cũng bị hai tên Trương thị bóp méo hoàn toàn, cũng không đến lượt mình xử lý, thánh thượng trực tiếp phê chuẩn đồng ý, điều này đã nói rõ, thánh thượng đã ngầm đồng ý để bọn họ xâm phạm quyền lực của mình.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ phát sinh đại sự.
Lúc này, thị nữ ở ngoài cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm Xá nhân, Lý đại tướng quân cầu kiến!
Thượng Quan Uyển Nhi cũng không nghĩ rằng Lý Trân sẽ tìm nàng vào lúc này, vội vàng ngừng suy nghĩ, sửa sang đầu tóc một chút nói:
- Mời hắn vào.
Lát sau, Lý Trân bước nhanh đến, khom người thi lễ:
- Tham kiến Thượng Quan Xá nhân!
- Không cần khách khí, mời ngồi!
Lý Trân ngồi xuống, lúc này bên ngoài lại mơ hồ truyền đến tiếng đại thần hò hét, Thượng Quan Uyển Nhi lắc đầu nói:
- Ngươi nghe họ nói thấy thế nào?
- Vừa rồi bọn họ cũng mời ta tham gia hành động khuyên can, ta không đáp ứng.
- Ngươi không đáp ứng là đúng, căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì, chuyện này thánh thượng không có khả năng quyết định được.
- Bọn họ đã kiêu ngạo đến mức độ này rồi à?
Thượng Quan Uyển Nhi cười lạnh một tiếng:
- Thánh thượng dù khôn khéo mạnh mẽ, cứng rắng, nhưng bà dù sao cũng là nữ nhân, hơn nữa lại già rồi, người già có nhược điểm rất rõ ràng, mà Nhị Trương lại khống chế chặt chẽ nhược điểm này, phong Trương Thần Vọng làm tướng quốc chỉ là bước đầu tiên của bọn chúng.
- Bước thứ hai chính là quân quyền sao?
Lý Trân rất thẳng thắn, điểm đúng chỗ mấu chốt.
- Phải! Hoặc là nói, bước thứ hai chính là giết ngươi, diệt uy vọng trong quân của ngươi, cướp lấy quân quyền. Hơn nữa bọn chúng sẽ dùng sắc lệnh của thánh thượng giết ngươi, để cho ngươi không thể phản kháng.
Lý Trân cúi đầu không nói. Thượng Quan Uyển Nhi cũng cảm giác mình nói hơi quá phận rồi, giọng điệu dịu dàng xuống:
- Ngươi tìm ta có chuyện gì không?
- Kỳ thật chỉ có một ít việc nhỏ.
Lý Trân cười khổ một tiếng nói:
- Tối hôm qua có người ám sát ta, nhưng rất yếu, bị thủ hạ của ta dễ dàng giết chết.
Thượng Quan Uyển Nhi ngẩn ra, nàng lập tức không chút do dự nói:
- Là do Võ Tam Tư phái thích khách, không phải là vì giết ngươi, mà là vì khơi mào mâu thuẫn giữa ngươi và Nhị Trương, bức Nhị Trương nhượng bộ y, vì vị trí thái tử.
- Ta cũng cho rằng như thế, nhưng Xá nhân cảm thấy bọn chúng sẽ kết minh sao? Nhị Trương nhất định sẽ ủng hộ Võ Tam Tư ư?
- Vấn đề không phải là ủng hộ hay không ủng hộ, mà là Nhị Trương chỉ có thể lựa chọn Võ Tam Tư, trừ phi bọn chúng muốn tự mình làm đế. Ta có thể nói cho ngươi biết, sở dĩ một thời gian trước Nhị Trương biểu hiện do dự, là vì Thái Bình công chúa đã tìm Trương Xương Tông, hy vọng y có thể giúp mình làm nữ đế tiếp theo, tiếp nhận đại vị của thánh thượng.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi thở dài lại nói:
- Hiện tại bọn chúng đã suy nghĩ kĩ càng rồi, đặt cược hai đầu, do Trương Dịch Chi ủng hộ Võ Tam Tư, mà Trương Xương Tông ủng hộ Thái Bình công chúa, làm điều kiện, Thái Bình công chúa ủng hộ Trương Thần Vọng làm tướng quốc. Ngày hôm qua nàng ta đã tìm đến thánh thượng, biểu đạt sự ủng hộ của nàng ta với Trương Thần Vọng.
Lý Trân quả thật không ngờ sự việc lại phức tạp như vậy, hắn biết dã tâm của Thái Bình công chúa, nhưng hắn không ngờ rằng Thái Bình công chúa lại tìm đến Trương Xương Tông, xem ra nàng ta đã hoàn toàn rạn nứt với huynh đệ Lý thị.
- Nói như vậy, việc bổ nhiệm Trương Thần Vọng làm tướng quốc cũng không hoàn toàn là kết quả do Nhị Trương khống chế thánh thượng?
Lý Trân chần chừ một chút lại hỏi.
- Có thể nói như thế!
Thượng Quan Uyển Nhi từ từ nói:
- Tới một mức độ nào đó, Nhị Trương đúng là đã khống chế thánh thượng, nhưng thánh thượng cũng có thời điểm khôi phục lý trí, có lẽ thánh thượng nhất thời tình cảm mãnh liệt đáp ứng điều kiện của bọn họ, nhưng sau đó bà tqa lại châm chước, có lẽ sẽ hối hận, có lẽ sẽ cân bằng lại. Kỳ thật ngươi hẳn đã nghĩ đến, nếu thánh thượng hoàn toàn bị chúng khống chế, vậy đã sớm có thị vệ đến nhà của ngươi rồi.
Lý Trân yên lặng gật đầu. Quả thật như thế, Nhị Trương không lúc nào không muốn giết mình, nếu quả thực bọn chúng đã khống chế Võ Tắc Thiên, như vậy sắc lệnh giết mình đã sớm ban ra rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi lại nói:
- Tối hôm qua thánh thượng đáp ứng bổ nhiệm Trương Thần Vọng làm tướng quốc, khẳng định sáng hôm nay bà nhất định sẽ cân bằng lại, cảm thấy bổ nhiệm Trương Thần Vọng làm tướng quốc có thể trả thù hoàng tộc Lý thị đã ám sát Võ Du Ninh, cho nên sắc lệnh sáng hôm nay mới được ban ra, mà không phải tối hôm qua.
Lý Trân gật gật đầu nói:
- Mặt khác còn có một việc, tối hôm qua Vi Bá phái người muốn giết Lý Trọng Tuấn, lại được ta cứu, hiện tại Lý Trọng Tuấn đang dưỡng thương trong phủ của ta.
- Tiện nhân chết tiệt, Lư Lăng Vương sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trên tay ả ta.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Lý Trân vội vàng đến bên cửa sổ, chỉ thấy mấy trăm gã thị vệ cầm gậy đuổi theo bách quan đại thần trước cửa cung, rất nhiều đại thần bị đánh rơi mũ, cả người đầy máu. Các đại thần phẫn nộ quát to, lại càng bị đánh nhiều, Trương Giản Chi bị đám thị vệ cưỡng ép kéo ra ngoài.
Trương Giản Chi kích động la to:
- Ông trời ơi, ông mở mắt mà nhìn đi!
- Ngươi có thấy không, đây là Nhị Trương kiên quyết không chịu nhượng bộ, việc từ trước tới nay thánh thượng không dám làm, Nhị Trương lại dám xuống tay rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi đi tới bên cạnh Lý Trân, thản nhiên cười nói:
- Trước mặt côn bổng, mấy quan văn đó thật là cực kỳ yếu đuối.
Nói đến đây,Thượng Quan Uyển Nhi lại quay đầu chăm chú nhìn vào Lý Trân, chậm rãi nói:
- Mặc kệ Nhị Trương kia kiêu ngạo thế nào, mặc kệ đấu tranh quyền lực kịch liệt thế nào, thứ tranh đoạt cuối cùng cũng sẽ là quân quyền, chỉ có người cầm quân quyền mới là người cười cuối cùng.
Lý Trân yên lặng gật gật đầu, điểm này hắn hiểu rất rõ.
Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi lại lấy ra một tờ giấy, đưa cho Lý Trân:
- Vốn ta định phái người tặng cho ngươi, ngươi đã tới, vậy tự mình xem đi!
Lý Trân mở tờ giấy ra, chỉ thấy trên đó viết một cái tên, “Tuệ Phạm”
- Ai vậy?
Lý Trân hỏi.
- Đây là một gã Hồ tăng, ta chỉ biết y trốn ở trong nhà Trương Dịch Chi, ngươi cần phải tìm được và bắt y lại. Nhất định phải bắt sống đấy, từ y ngươi sẽ biết được một đáp án rất trọng yếu.
hị đã đàm phán rất lâu, một ít điều kiện mấu chốt của hai bên đều thủy chung không đạt thành thỏa hiệp, chủ yếu là Nhị Trương không chịu ủng hộ Võ Tam Tư làm thái tử rõ ràng, điều này làm cho Võ Tam Tư rất không thích. Nếu như không có điều kiện này, y và Nhị Trương kết minh có ý nghĩa gì?
Đúng lúc này, đứa con Võ Sùng Liệt ở ngoài cửa bẩm báo:
- Phụ thân, Hạ tổng quản đến rồi!
Hạ tổng quản chính là Hạ Trung. Lúc này y chạy tới, thật sự khiến Võ Tam Tư cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ trong cũng xảy ra chuyện gì sao?