Lý Trân không ngờ rằng vụ án Tương Vương bị ám sát đến cuối cùng lại đổ lên đầu mình, mặc dù nói là Nội vệ và Đại Lý Tự liên hợp điều tra, nhưng trên thực tế vẫn là do Nội vệ làm chủ, Đại Lý Tự chỉ có tác dụng phụ trợ. Nói ngắn gọn, nếu cuối cùng tra không được bối cảnh thích khách, trách nhiệm cũng là do Lý Trân hắn gánh vác.
Điều này làm cho Lý Trân cảm thấy căng thẳng, đồng thời cũng không thể tránh được, việc âm thầm tra Lai Tuấn Thần cũng đành phải giao cho cấp dưới, nhưng Lai Tuấn Thần đối với sự điều tra của hắn từ đầu đến cuối không có thả lỏng, đây làm cho Lý Trân cảm thấy một áp lực vô hình.
Trước khi đến phủ Tương Vương, Lý Trân đang đi đến chỗ Triệu Thu Nương dặn dò các hạng mục cần chú ý của chuyện điều tra thê tử của Kiều Tri Chi mất tích:
- Án này nhất định phải điều tra bí mật, tuyệt đối không để Lai Tuấn Thần phát hiện chúng ta đang để ý đến gã, về phía Kiều Tri Chi ta đã cũng y nói qua rồi, y sẽ tiếp tục giữ im lặng.
Triệu Thu Nương yên lặng gật gật đầu, lại nói:
- Thống lĩnh có thể kêu Tửu Chí cùng ta hợp tác hay không, tin tức của y khá linh thông, đối với việc điều tra của ta có thể có sự trợ giúp.
Tửu Chí đã thăng làm Giáo Úy, cùng cấp với Triệu Thu Nương, cho nên Triệu Thu Nương không thể tùy ý điều động y, chỉ có thể nhờ Lý Trân an bài. Lý Trân cười cười nói:
- - Để ta nói cho y, kêu y hiệp trợ điều tra với ngươi, ta vẫn là câu nói kia, nhất định phải điều tra bí mật, đây là điều cực kì quan trọng.
- Mong thống lĩnh yên tâm, ta hiểu được.
Triệu Thu Nương suất lĩnh vài tên thủ hạ rời khỏi đội ngũ, Lý Trân lập tức dẫn dắt hơn mười Nội vệ tinh nhuệ cưỡi ngựa vào Minh Nghĩa phường, Tương Vương phủ chính là nằm trong Minh Nghĩa phường. Lúc này, Đại Lý Tự thừa Tôn Lễ cùng với Ti trực Cao Tiễn đã dẫn người của Đại Lý Tự tới Tương Vương phủ trước.
司直: ti trực, chức quan có nhiệm vụ là thanh tra các quan trong triều, cũng coi là quan giám sát.
Lý Trân không ngờ được tới Tương Vương phủ lại gặp được Cao Tiễn, hắn lập tức ý thức được, đây là thế lực của Thái Bình công chúa chọc một chân vào, Thái Bình công chúa không thể không đếm xỉa đến nội dung điều tra, cho nên Cao Tiễn làm Ti trực của Đại Lý Tự, chính là hợp tình hợp lý mà xuất hiện.
- Hóa ra là Cao huynh cũng ở đây.
Lý Trân xoay người xuống ngựa, chắp tay cười nói:
- Có tài trí của Cao huynh, tin rằng vụ án ám sát này trong vài ngày có thể phá được.
Cao Tiễn vội vàng đáp lễ:
- Lý thống lĩnh quá khách khí rồi, vẫn nên gọi chức danh của ta thì tốt hơn.
- Vậy được, ta cung kính không bằng tuân lệnh, hy vọng có thể vui vẻ hợp tác với Cao ti trực.
Hai người liếc nhau, đều ngầm hiểu với nhau rồi cười lên. Lúc này, Tôn Lễ với Lý Thành Khí từ trong phủ đi ra, hai người nhìn thấy Lý Trân, vội vàng tiến lên thi lễ, Lý Thành Khí vui sướng nói:
- Lý thống lĩnh tự mình điều tra án này, chúng ta vô cùng cảm kích.
Lý Trân biết rằng Lý Thành Khí nói vô cùng cảm kích là có ý khác, liền cười nói:
- Vương gia tình trạng hiện tại tốt chứ?
- Gia phụ tinh thần vẫn tốt, Thống lĩnh cần gặp một chút không?
Lý Trân gật gật đầu:
- Nếu đến để điều tra việc ám sát, đương nhiên cần gặp mặt nói đến chuyện ám sát một chút.
- Không thành vấn đề, để ta sắp xếp.
Lý Thành Khi nói với quản gia hai câu, quản gia lập tức chạy vào trong phủ, Lý Thành Khí lại cười nói:
- Ta cùng Tôn Tự thừa đi hậu hoa viên điều tra, đợi một chút quản gia sẽ dẫn Lý thống lĩnh đi gặp gia phụ, ta không đi cùng rồi.
- Công tử cứ làm việc của mình đi.
Tôn Lễ và Lý Trân lại thảo luận vài câu, đoàn người Đại Lý Tự và thủ hạ của Lý Trân đều đi cùng Lý Thành Khí đến hậu hoa viên. Lát sau, quản gia chạy ra, khom người với Lý Trân nói:
- Vương gia cho mời, Lý thống lĩnh xin mời đi theo nô tài.
Lý Trân đi theo quản gia bước nhanh vào vương phủ, xuyên qua một hành lang dài, tới chỗ Lý Đán đang dưỡng bệnh, quản gia ở ngoài cửa bẩm báo:
- Vương gia, Lý thống lĩnh đã đến.
Trong phòng một thị nữ đi ra :
- Vương gia mời Lý thống lĩnh vào.
Lý Trân đi vào phòng, chỉ thấy Lý Đán nằm nửa người trên giường bệnh, ngồi bên cạnh là con thứ hai Lý Thành Nghĩa và con thứ ba Lý Long Cơ, Lý Thành Nghĩa năm nay mười sáu tuổi, y là thứ xuất, mẫu thân là cung nữ Liễu thị, qua đời từ sớm, Lý Thành Nghĩa liền do Lưu vương phi nuôi nấng mà lớn lên.
So sánh với sự khôn khéo của đại ca Lý Thành Khí, y có vẻ khá ngại ngùng, so ra kém với sự thông minh, cường tráng của tam đệ Lý Long Cơ, có chút văn nhược (nho nhã yếu đuối), y thân thể không tốt lắm, trên mặt vô cùng tái nhợt, dáng người nhỏ nhắn như một cây cột.
Tuy rằng bất luật tính cách hay ngoại hình y đều không thể so sánh với đại ca và tam đệ, nhưng Lý Đán hiển nhiên cũng rất thương yêu đứa con này, mời riêng đại nho dạy y đọc sách, khiến Lý Thành Nghĩa làm văn viết thơ rất tốt, tài văn chương ở trong hoàng tộc cũng rất nổi danh.
Nhưng Lý Trân chỉ nhìn qua y một cái, ánh mắt lại chuyển đến trên người Lý Long Cơ. Mấy tháng không nhìn thấy Lý Long Cơ, Lý Trân cảm thấy khí chất của cậu lại khác đi rồi, ánh mắt của cậu càng trở nên bình tĩnh sâu lắng, lời nói tuy rằng không nhiều lắm, chỉ là hành lễ một cái, nhưng Lý Trân lại có thể cảm giác Lý Long Cơ có điều muốn nói với mình.
Lý Trân tiến lên khom mình thi lễ với Lý Đán:
- Ty chức tham kiến Vương gia.
- Lý thống lĩnh không cần khách khí như vậy.
Lý Đán khẽ cười nói:
- Mời ngồi xuống nói chuyện.
Lý Long Cơ lập tức ở bên cạnh phụ thân lấy đệm mềm cho Lý Trân, Lý Đán cười khen nhi tử, nói:
- Ta cùng Lý thống lĩnh có lời cần nói, các con ra ngoài trước đi.
Lý Long Cơ và Lý Thành Nghĩa đều đi ra, chỉ thấy Lý Long Cơ ở ngoài phòng nói với thị vệ:
- Vương gia có công vụ quan trọng muốn nói, tất cả các ngươi lui xuống đi.
Lý Trân nhịn không được bật cười:
- Ba nhi tử của điện hạ đều tài học phi phàm, nhưng tam lang làm việc mạnh bạo, cũng có phong phạm của vương giả.
Lý Đán khẽ mỉm cười:
- Trong mắt của ta, nó vẫn còn là con nít, hơi biết điều một chút thôi. Lý thống lĩnh từng dạy nó tiễn pháp, nó vẫn nhớ mãi không quên, có rảnh rỗi, còn thỉnh cầu Lý thống lĩnh lại chỉ điểm cho nó một chút.
Trước đây là Lý Đán ngăn cản nhi tử Lý Long Cơ học tiễn với Lý Trân, nhưng bây giờ chủ động đề xuất chuyện mời Lý Trân dạy con y bắn tên, từ đó cũng có thể thấy được sự biến đổi tinh tế trong thái độ của Lý Đán.
Từ sau khi Lý Trân bình định được tạo phản của Lý Nguyên Gia, thái độ của Đại Đường hoàng tộc với Lý Trân có biến hóa rất lớn, trở nên thân mật và thân thiện, một mặt là do Lý Trân đúng lúc đem thư từ trả lại cho bọn họ, giúp bọn họ tránh được khỏi liên lụy, bọn họ đối với Lý Trân có lòng cảm kích.
Ở một mặt khác cũng là vì Lý Trân gia nhập Hưng Đường Hội, trở thành một phần tử trung gian của bọn họ, dĩ nhiên đối với Lý Đán còn do một tầng nhân tố mơ hồ khác ở bên trong, y hy vọng Lý Trân có thể gia nhập phe phái của mình, nhưng mà chuyện này nói sau.
Lý Trân cười nói:
- Điện hạ có yêu cầu gì, Lý Trân lẽ ra nên tuân mệnh.
Dừng lại một chút, Lý Trân lại quan tâm hỏi:
- Điện hạ trước mắt cảm thấy thương thế như thế nào?
- Ta không tệ lắm, so với hôm qua tốt hơn nhiều, chỉ là không thể động, hơi động một tý, miệng vết thương liền đau nhức, chỉ sợ về mặt điều tra thích khách, ta không thể cung cấp được quá nhiều trợ giúp
Lý Trân khẽ mỉm cười:
- Ta chỉ là tới hỏi thăm điện hạ một chút, không phải là để điều tra.
Lý Trân lại đứng dậy thi lễ:
- Ta sẽ không quấy rầy Vương gia dưỡng thương, có rảnh lại đến thăm điện hạ, xin cáo từ trước.
Lý Đán cũng gật gật đầu, y biết rằng xung quanh mình có người mà mẫu thân phái tới giám thị, Lý Trân đến một thời gian quá dài, sẽ khiến mẫu thân hoài nghi, y cũng không giữ lại, cười nhìn theo Lý Trân ra ngoài.
Hậu hoa viên đã bị Đại Lý Tự và sĩ binh Nội vệ phong tỏa, gia nhân và thị nữ của Lý Đán đều rời rất xa hoa viên, từ trong đình của một tòa núi giả, Tôn Lễ và Cao Tiễn đang hỏi vài tên thị vệ trực lúc đó. Lúc này Lý Trân đi vào đình, mấy người vội vàng đứng dậy thi lễ.
Lý Trân khoát tay, ra hiệu bọn họ tiếp tục, Tôn Lễ lại tiếp tục hỏi:
- Ta muốn biết, rốt cục có mấy tên thích khách, các ngươi có người thì thấy hai tên, nhưng cũng có người thấy ba tên, dường như ý kiến không thống nhất.
Cao Tiễn đi đến chỗ Lý Trân, chỉ vào một người đang bị thương, nam tử trẻ tuổi tóc hoa râm thấp giọng nói:
- Người này tên Hoắc Tri Thiện, là một trong hai người thị vệ thiếp thân bên cạnh Tương Vương, người còn lại đã bị giết, tên này chỉ bị thương nhẹ.
- Tên này bị thương không có trúng độc sao?
Lý Trân hơi kì quái hỏi.
- Vấn đề này chúng ta cũng hỏi qua rồi, gã nói trong hai tên thích khách thì chỉ có một người bôi độc lên đao, đâm gã bị thương là tên thích khách không có độc trên đao, chúng ta đã kiểm tra chi tiết, tên thị vệ bị giết là trúng độc mà chết, độc tính với độc của Tương Vương hoàn toàn giống nhau, nói cách khác, hai người bọn họ mỗi người chặn một tên, đây là vận khí của Hoắc Tri Thiện không tồi, đúng lúc gặp phải tên thích khách không bôi độc.
Lý Trân ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy có chút nghi vấn, nói chung, nên là hai tên thích khách đều bôi độc mới đúng, không nhất thiết hạ thủ lưu tình với riêng thị vệ, hơn nữa hai người đều mang đao độc, mới càng có hy vọng hành thích thành công.
Tuy nhiên Lý Trân cũng không nói gì thêm, hắn vẫn chưa rõ tình huống, không thể võ đoán ra kết luận, lại hỏi:
- Còn gì nữa không?
Cao Tiễn cười nói:
- Ta nhìn không ra cái gì, nhưng mà chúng ta có cao nhân.
Cao Tiễn ngoắc gọi một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi đến, giới thiệu với Lý Trân:
- Vị này là Bình sự của Đại Lý Tự chúng ta, tên là Vương Kiến Tự, ở Đại Lý Tự tham gia phá án đã ba mươi năm, lúc trước cũng là trợ thủ đắc lực của Tướng Quốc, kinh nghiệm phong phú.
评事:Bình sự, người thẩm tra các án kiện.
Vương Kiến Tự vội vàng khom người thi lễ:
- Ty chức tham kiến Lý thống lĩnh.
Lý Trân nghe nói y từng là trợ thủ đắc lực của Địch Nhân Kiệt, không khỏi đối với y sinh chút thiện cảm, vội vàng đáp lễ cười nói:
- Hóa ra là Vương bình sự, nghe danh đã lâu.
Trong lòng Lý Trân có chút kì quái, nếu là trợ thủ đắc lực của Địch Nhân Kiệt, sao bây giờ mới làm tiểu quan bát phẩm. Hắn cũng không muốn hỏi nhiều, liền cười nói:
- Có thể xin Vương bình sự phân tích cho ta một chút về vụ án hay không?
- Mời Lý thống lĩnh đi theo ta.
Vương Kiến Tự dẫn Lý Trân đi về phía tường vây, nói với Lý Trân:
- Tuy rằng từ bề ngoài cho thấy, lần ám sát này không có dấu vết gì, thích khách cũng một chết một chạy, nhưng nhìn kĩ lại thì cũng có không ít thu hoạch.
Vương Kiến Tự đi đến góc tường, chỉ vào mấy tảng bong tróc của tường, thấp giọng nói:
- Vết sơn tường đó là hôm qua mới bong, cực kỳ mới, thích khách là do từ chỗ này mà chạy đi, các thị vệ đều không đuổi đến chỗ này, cho nên sơn tường đều rất mới, không bị giẫm vỡ, nhưng ta nhìn thấy hai vết chân người ở đây.
Vương Kiến Tự dùng cây gỗ chỉ vào hai vết chân lớn nhỏ không giống nhau nói:
- Rõ ràng là hai người trèo qua tường, Lý thống lĩnh nghĩ đến gì chưa?
- Thì có ba tên thích khách.
Lý Trân lập tức phản ứng lại.
Vương Kiến Tự khẽ mỉm cười:
- Chính xác ra, là có bốn tên thích khách, trên tường còn một tên tiếp ứng, dùng dây thừng kéo bọn họ lên.
Vương Kiến Tự lấy ra một đoạn dây thừng vụn nói:
- Đây cũng là ở bên tường tìm được, nhưng đầu tường không có bất kỳ chỗ nào có thể buộc dây thừng, cho nên ta suy đoán trên tường còn một tên kéo dây thừng tiếp ứng.
Lý Trân không khỏi âm thầm bội phục, Vương Kiến Tự quả nhiên lợi hại, suy luận chặt chẽ, hợp tình hợp lý. Hắn trầm tư một lát lại hỏi:
- Ta vừa rồi cảm thấy hơi kì quái, thị vệ bị thương không ngờ không trúng độc, mà Tương Vương với thị vệ bị chết đều trúng kịch độc, Vương bình sự cảm thấy tên thị vệ này có vấn đề không?
Vương Kiến Tự mỉm cười:
- Lý thống lĩnh suy xét vấn đề quả nhiên chu đáo, ta vừa rồi thật ra cũng nghĩ đến vấn đề này, còn cùng Cao ti trực thương lượng qua, nhưng mà cuối cùng ta cho rằng tên thị vệ này đại khái không có vấn đề gì cả.
- Vì sao?
Lý Trân tò mò hỏi.
- Rất đơn giản, ba tên thích khách đều có phân công với nhau, hai tên phụ trách truy sát Tương Vương, mà người còn lại tiềm phục trên cây.
Vương Kiến Tự chỉ chỉ trên ngọn cây, tiềm phục ngay tại chỗ này, hai gã thị vệ thiếp thân cản thích khách lại, nhưng tên thích khách thứ ba trốn trên cây từ phía sau đánh lén, đâm bị thương một người, chính là Hoắc Tri Thiện, tên thích khách thứ ba không bôi độc, ta phân tích qua mặt cắt, phía trên không có dấu vết bôi độc, cho nên ta đoán là tên thích khách thứ ba không có bôi độc, thêm nữa hoàn toàn ăn khớp với vết thương ở sau lưng Hoắc Tri Thiện.
- Chờ mốt chút, vì sao lại nói là đại khái không có vấn đề gì?
Lý Trân bỗng nhiên nghe được lời y nói có vấn đề.
- Bởi vì còn có một loại khả năng, ví dụ như...
Lúc này, Tôn Lễ từ phía xa vẫy tay với Lý Trân:
- Lý thống lĩnh, bên này có tình hình quan trọng.
- Được rồi, chúng ta đợi chút nói sau.
Lý Trân bước nhanh tới hướng đình, Vương Kiến Tự cũng cùng đi qua, vài tên thị vệ đã đi xuống, trong đình chỉ có hai người Tôn Lễ và Cao Tiễn, thấy Lý Trân đi tới, Tôn Lễ vội vàng tiến đến, đem một cái hộp đưa cho Lý Trân:
-Trong hộp là một tên thị vệ nhặt được trên đất, chúng ta đã xác nhận, không phải vật của vương phủ.
Lý Trân nhận hộp rồi mở ra, bên trong không ngờ là một khuyên tai trân châu, trân châu to chừng quả nho, được khảm trên một chiếc vòng vàng, Lý Trân nhướn mày, đây rõ ràng là đồ vật của nữ nhân, lẽ nào trong đám thích khách có nữ nhân sao?
Lý Trân đang muốn cầm lấy nhìn kỹ, bên cạnh Vương Kiến Tự vội vàng nói:
- Lý thống lĩnh cẩn thận, phía trên có kịch độc.
Lý Trân hoảng sợ, hắn thật cẩn thận giơ trân châu lên, soi vào ánh nắng, phát hiện trân châu quả nhiên là rỗng ruột, bên trong có bột phấn gì đó, hắn cười với Vương Kiến Tự:
-Vương bình sự, sao phát hiện bên trong giấu thuốc độc?
- Nguyên nhân rất đơn giản, một tên thích khách bình thường đều nghiêm cấm mang theo bất cứ vật gì tiết lộ thân phận của bọn chúng, nếu đem theo trang sức nhỏ thì tuyệt đại bộ phận là vì để độc dược, ty chức theo kinh nghiệm phán đoán, trong viên trân châu này có lẽ có điều huyền bí.
Lý Trân gật gật đầu, đem trân châu đưa cho y:
- Vương bình sự có thể phát hiện gì không?
Vương Kiến Tự hí mắt nhìn rồi nói với Lý Trân:
- Loại trân châu lớn này không phải sản xuất từ Đại Đường chúng ta, có lẽ là đặc sản Uy Quốc (Nhật Bản), mặt khác phẩm chất viên trân châu này rất tốt, giá ít nhất trên trăm quan, hơn nữa khắc nó thành rỗng ruột, công nghệ này tiệm bình thường không có, ta cảm thấy chúng ta nên đi La Châu Đường ở thành nam hỏi xem, bọn họ chuyên mua trân châu quý hiếm, cũng am hiểu về điêu khắc trân châu.
Lý Trân gật gật đầu:
- Ta đi La Châu Đường hỏi thăm một chút, các ngươi tiếp tục tìm kiếm manh mối.