Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 250: Người đổi theo thời

Trước Sau

break
Lo lắng của Lý Trân rất nhanh đã trở thành sự thật, màn đêm vừa mới buông xuống, trong nhà của Lý Trân có một vị khách trẻ tuổi đến thăm, Lý Trân thay quần áo, đi vào khách đường, một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh đứng lên, khom người thi lễ nói:

- Lý Thống lĩnh, chúng ta đã lâu không gặp.

Thoáng nhận ra một chút, mới phát hiện người này hóa ra là Lý Trọng Nhuận, Lý Trân thật không ngờ y sẽ tìm đến mình, vội vàng thi lễ đáp lại:

- Đã để trưởng công tử phải đợi lâu.

Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Lý Trân cười hỏi:

- Vương gia thân thể có khỏe không?

- Thân thể phụ thân ta không tệ, tuy nhiên chỉ có thể ở trong vương phủ sống qua ngày, không thể ra ngoài, rất nhiều chuyện chỉ có thể để ta truyền lời.

Nói đến đây, Lý Trọng Nhuận hỏi dò:

- Lý Thống lĩnh hẳn là nghĩ đến ta sẽ đến đây.

Lý Trân hiểu được ý tứ của y, cười khổ nói:

- Gần đây thời cuộc rất loạn, Lai Tuấn Thần đại hưng lao ngục, khiến cho vua và lòng dân bàng hoàng, trưởng công tử là vì chuyện này tới sao?

- Thẳng thắn mà nói, ta là vì việc Hưng Đường mà đến.

Lý Trân trầm mặc, hắn đương nhiên biết việc Lý Trọng Nhuận nói đến, hơn nữa lại tìm đến hắn, tất có thâm ý, điều này làm cho hắn chưa biết đối mặt như thế nào? Trầm ngâm một lát, Lý Trân yên lặng gật gật đầu:

- Có chuyện gì, trưởng công tử mời nói thẳng đi.

Lý Trọng Nhuận thật sâu nhìn Lý Trân liếc mắt một cái, chậm rãi nói:

- Thánh Thượng trưa hôm nay đã bí mật hạ ý chỉ, mệnh cho tướng quốc Lâu Sư Đức dẫn ba vạn quân đội đi Dương Châu.

- Sau đó thì sao?

Lý Trân không để lộ thanh sắc lại hỏi.

- Phụ thân ta năm ngày trước đã dùng bồ câu đưa tin cho Quảng Lăng Vương Lý Nguyên Gia, lệnh cho y lập tức giải tán quân đội, nhưng Lý Nguyên Gia đến nay chưa có bất kỳ hồi đáp lại.

- Là tin chưa đưa đến, hay là...

Lý Trọng Nhuận lắc đầu:

- Tin hẳn là đã đưa đến, là Lý Nguyên Gia cự tuyệt trả lời.

Lý Trân hiểu được một chút ý tứ trong lời của y:

- Ý của ngươi là nói, Dương Châu sắp xảy ra chuyện?

Ánh mắt của Lý Trọng Nhuận trở nên vô cùng sầu lo, y khẽ gật đầu một cái:

- Chỉ sợ là có chuyện như vậy.

Y từ trong ngực lấy ra một phong thư, đưa cho Lý Trân:

- Đây là phụ thân ta viết thư cho ngươi, ngươi xem một cái đi.

Lý Trân nhận thư mở ra, chỉ thấy mở đầu liền viết: “Người sáng tỏ tùy tình thế mà thay đổi, người hiểu biết tùy chuyện mà điều chỉnh.”

Hắn lại tiếp tục xem tiếp, trong thư Lý Hiển viết rất hàm súc, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, hy vọng Lý Trân có thể đứng ra trợ giúp Hưng Đường Hội vượt qua nguy nan. Lý Trân đem thư trả lại cho Lý Trọng Nhuận, nhưng Lý Trọng Nhuận lại lắc đầu:

- Phong thư này ngươi có thể giữ, phụ thân ta nói ngươi đáng tin cậy.

Tuy nhiên Lý Trân biết rằng, đây là Lý Hiển cố ý tỏ ra tín nhiệm đối với hắn, suy tính làm lung lạc hắn một chút, nhưng hiện tại ngẩng đầu trợ giúp Hưng Đường Hội, chẳng khác nào đối nghịch với Võ Tắc Thiên, đây là một sự nguy hiểm rất lớn, nhưng Lý Trân không có nói ra, chuyện này trong lòng mọi người đều hiểu được. Hắn trầm mặc một lát lại hỏi:

- Vương gia hy vọng ta làm chuyện gì?

- Phụ thân ta hy vọng ngươi có thể đi Dương Châu, ngăn cản Lý Nguyên Gia khởi binh.

Lý Trọng Nhuận trong mắt cực kỳ lo âu nói:

- Lý Nguyên Gia tính cách cực kỳ nóng nảy, một khi gã khởi binh, sẽ mang đến cho hoàng tộc Lý thị một trận gió tanh mưa máu, phụ thân nói, chỉ có ngươi mới có thể ngăn cản gã.

Lý Trân cười khổ một tiếng:

- Vương gia quá coi trọng ta rồi.

- Không, phụ thân ta nói chuyện cũng không khoa trương, ông có một là nói một, ông nói ngươi là người có suy nghĩ và quyết đoán nhất trong những người mà ông đã gặp qua, cũng là người đáng để ông tin cậy.

Lời này khiến Lý Trân cảm thấy có chút không ngờ, hắn nghe trong lời nói của Lý Trọng Nhuận vô cùng thành khẩn, trong lòng lại có chút cảm động, ngẫm nghĩ một chút Lý Trân lại nói:

- Nhưng ta là Thống lĩnh Nội vệ, không được Thánh Thượng phê chuẩn, chỉ sợ ta không thể tự tiện đi tới Dương Châu —— .

- Đây đúng là một vấn đề khó khăn, nhưng phụ thân ta sẽ mời Thượng Quan xá nhân hỗ trợ giải quyết.

Lý Trân cuối cùng gật đầu, hắn biết rằng chính hắn không thể trốn tránh phong ba lần này, hắn cười nói:

-Ta có thể đáp ứng các ngươi, sẽ làm hết sức, nhưng ta có một điều kiện nho nhỏ.

- Ngươi nói đi, chỉ cần nằm trong khả năng của chúng ta.

- Các ngươi có thể làm được, ta cũng muốn gia nhập Hưng Đường Hội.

Lý Trân bình tĩnh nói.

Lý Trọng Nhuận ngây ngẩn cả người, y không nghĩ tới Lý Trân sẽ đề xuất yêu cầu này, trong lòng của y cảm động hết sức, ở trong lúc Hưng Đường Hội nguy nan, Lý Trân không ngờ lại muốn gia nhập, khó trách phụ thân nói hắn có thể tín nhiệm.

Lý Trân lấy ra trường kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve vỏ kiếm, cảm thán nói:

- Đây cũng là lời gửi gắm của sư phụ đối với ta, ông hy vọng ta có thể đem hết toàn lực trợ giúp Lý Đường phục hưng, lần trước ta đã muốn đề xuất, chỉ có điều không biết nên mở miệng như thế nào.

- Ta biết rồi, ta trở về nói cho phụ thân, ta tin tưởng phụ thân nhất định sẽ rất vui mừng chấp nhận sự gia nhập của ngươi.

Lý Trọng Nhuận đứng dậy thi lễ, liền cáo từ, Lý Trân đưa y tới cửa, nhưng vào lúc này, xa xa một chiếc xe ngựa hăng hái chạy tới, két một tiếng, vừa lúc đứng lại trước mặt Lý Trân và Lý Trọng Nhuận. Lý Trân không khỏi lùi lại sau một bước, nắm chặt chuôi kiếm bên hông.

Lúc này, cửa xe mở ra, từ bên trong nhô ra một cái đầu nam tử trẻ tuổi mang mũ sa, đương nhiên đó là Thọ Xuân Vương Lý Thành Khí. Y ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Lý Trọng Nhuận, Lý Thành Khí lập tức tỏ sắc mặt tươi cười, y từ cửa sổ xe ngựa nhìn thấy Lý Trân, lại không nghĩ rằng người bên cạnh Lý Trân không ngờ là Lý Trọng Nhuận. Lý Trọng Nhuận cũng ngây dại, y cũng không nghĩ ra Lý Thành Khí sẽ đi qua.

Đây là một cảnh tượng khá xấu hổ, đứa con cả của Lý Hiển gặp đứa con cả của Lý Đán, tuy nhiên sự xấu hổ này lập tức liền phá vỡ, huynh đệ hai người trên mặt đồng thời lộ ra nét tươi cười, ôm chặt lấy nhau, rất nhiều điều không cần nói rõ, mọi người trong lòng đều hiểu được, Lý Thành Khí lúc này tìm đến Lý Trân, khẳng định cũng là vì việc Hưng Đường Hội.

- Các ngươi tiếp tục đi, ta cáo từ trước.

Lý Trọng Nhuận hướng hai người ôm quyền thi lễ, bước nhanh đi đến góc tường đối diện, nơi đó cũng có một chiếc xe ngựa nào đó đang dừng, y lên xe ngựa, kéo nhanh màn xe, xe ngựa khởi động, rất nhanh đã chạy đi xa.

Lý Trân quả thật không nghĩ đến Lý Thành Khí sẽ liên tiếp đến tìm hắn, trong lòng của hắn cười khổ một tiếng, chính hắn không ngờ mình trở thành bánh trái thơm ngon cho Lý Đán và Lý Hiển tranh đoạt. Lý Thành Khí đến lần này, tất nhiên có liên quan đến chuyện phong ba quân thần gần đây.

Lý Thành Khí khẽ cười nói:

- Đã muộn như vậy đến, quấy rầy Lý Thống lĩnh nghỉ ngơi.

- Vẫn tốt cả mà, điện hạ không cần phải khách khí, mời vào.

Lý Thành Khí cũng không khách khí, đi theo Lý Trân đi vào phòng khách. Quản gia Lâm thúc vừa mới dọn dẹp phòng khách xong, hắn cũng không nghĩ đến lại một người khách nữa đến, hắn vội vàng chạy tới sai nha hoàn pha trà.

Lý Trân cười cười nói:

- Đại tỷ ta vừa lúc không ở Lạc Dương, trong phủ trạch chỉ có một mình ta, điện hạ mời ngồi đi.

Lý Thành Khí cười ngồi xuống:

- Ta cũng nghe nói, lệnh tỷ ở Linh Châu mua một tòa trang viên, chuẩn bị gieo trồng cây nho, không thể không nói lệnh tỷ rất tinh mắt, cũng rất có khả năng.

Lý Trân biết rằng bọn họ là từ chỗ Vương Nguyên Bảo lấy được tin tức, Vương gia vẫn dựa vào Tương Vương Lý Đán, là người ủng hộ Lý Đán lớn nhất, hàng năm đều đã xuất ra rất nhiều tiền tài, hắn thậm chí có chút hoài nghi, đại tỷ có thể mua trang viên Vương gia với giá vô cùng thấp, phương diện này có phải cũng có sự tham gia của Lý Đán hay không?

- Lệnh đệ hiện tại như thế nào? Lý Trân cười hỏi.

"Nó cũng được lắm, đọc sách khắc khổ, có lúc nhàn hạ liền luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, hiện tại lại đang cùng Lý Bổ học tập đánh mã cầu, hiền đệ hẳn là quen biết Lý Bổ.

- Đương nhiên, ta cùng y rất thân thuộc, tài mã cầu của y cũng không tệ, đáng tiếc đại hội thi đấu mã cầu lần này không được phát huy.

Nói đến đại hội thi đấu mã cầu, Lý Thành Khí không kìm nổi ha hả cười nói:

- Ai cũng không nghĩ ra, đội mã cầu Nội vệ không ngờ tiến vào trận chung kết, toàn bộ Lạc Dương đều đang đàm luận về hiền đệ, nói hiền đệ cuối cùng không thể tham gia trận đấu, thật sự là đáng tiếc.

- Không có cách nào khác, ta phụng mệnh đi Phòng Châu rồi, điện hạ hẳn là rất rõ ràng mà.

Lý Trân lời nói mang hai ý nghĩa, dường như không có việc gì chỉ ra một chút.

Lý Thành Khí hơi có chút đỏ mặt, y lập tức ý thức được Lý Trân rất có thể đã biết chân tướng, nhưng Lý Trân lập tức lảng đi đề tài khác, hắn thở dài một tiếng nói:

- Vừa rồi ta cùng Trọng Nhuận công tử nói chuyện thời cuộc trước mắt, đều cảm giác sầu lo sâu sắc, phen này rung chuyển dữ dội, nếu xử lý không tốt, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng sâu xa đối với cục diện chính trị Đại Đường.

Lý Thành Khí trầm mặc một lát, hỏi dò:

- Không biết Trọng Nhuận tìm đến Lý Thống lĩnh, là vì ——

- Lư Lăng Vương gia hy vọng ta có thể đi đến Dương Châu một chuyến.

Lý Trân rất thẳng thắn nói.

- Ta cũng nghĩ đến, có lẽ là vì việc của Hưng Đường Hội.

Lý Thành Khí nhẹ nhàng thở dài một tiếng:

- Không giấu gì Lý Thống lĩnh, chúng ta cũng là thành viên Hưng Đường Hội, chỉ có điều không cùng phe phái.

- Hưng Đường Hội còn có phe phái? Lý Trân hơi tò mò hỏi.

- Đương nhiên sẽ có một chút chủ trương bất đồng, Hưng Đường Hội lúc ban đầu do Lý Kính Nghiệp sáng lập, sau khi Lý Kính Nghiệp khởi binh thất bại, Hưng Đường Hội cũng theo đó tiêu vong, nhưng sau khi Việt Vương khởi binh, Hưng Đường Hội lại lần nữa khôi phục, trở thành nơi ràng buộc của hoàng tộc Lý thị diệt Võ hưng Lý.

Tuy nhiên khi khởi binh nội bộ bất đồng, một bộ phận hoàng tộc phản đối dùng vũ lực khởi binh, chủ trương đàm phán với Võ thị, nhưng Việt Vương lại kiên quyết chủ trương dùng vũ lực tiêu diệt Võ thị, cho nên Hưng Đường Hội cũng một phân thành hai, là phái ôn hòa và phái cường bạo, phụ thân ta thuộc phái ôn hòa, mà Trọng Nhuận bọn họ thuộc phái cường bạo, ngươi đã hiểu chưa?

Lý Trân giờ mới hiểu được Lý Hiển và Lý Đán ở trong Hưng Đường Hội khác nhau, hóa ra là chia làm ôn hòa và cường bạo, hắn ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:

- Đương kim thiên tử biết chuyện chia ra phái ôn hòa và phái cường bạo không?

Lý Thành Khí lắc lắc đầu:

- Người hẳn là không biết, đây là bí mật chỉ trong Hưng Đường Hội biết, Liên Tô cũng không biết, bọn họ là ngoại tộc, bí mật này nếu không là hoàng tộc không thể nói.

Lý Trân lập tức có một loại cảm giác bất an, Lý Thành Khí lại đem bí mật quan trọng như vậy nói cho hắn biết, chắc hẳn là có chuyện gì đó phó thác, hắn không muốn nghe bí mật hắn không nên biết.

- Chuyện đó điện hạ tại sao phải nói cho ta biết?

Lý Trân thấp giọng hỏi.

- Đây là ý của phụ thân ta, hy vọng Lý Thống lĩnh có thể trong lúc Hưng Đường Hội nguy nan ra tay giúp bọn ta.

Nói xong, Lý Thành Khí quỳ xuống, hướng Lý Trân dập đầu một cái, Lý Trân hoảng sợ, vội vàng dìu y đứng lên:

- Điện hạ không nhất thiết phải như thế.

Lý Trân cười khổ một tiếng nói:

- Vừa rồi Trọng Nhuận công tử tới tìm ta, cũng là hy vọng ta có thể trợ giúp Hưng Đường Hội thoát khỏi nguy cơ, chỉ có điều Lý Trân có tài đức gì, không ngờ được đến hai vị Vương gia ưu ái?

- Biểu hiện của Lý Thống lĩnh lúc diệt trừ Vi Đoàn Nhi và Tiết Hoài Nghĩa, chúng ta đều rõ như ban ngày, hơn nữa hành trình Phòng Châu lần này, Lý Thống lĩnh ngăn cơn sóng dữ, thành công trợ giúp Lư Lăng Vương thoát khỏi nguy cơ, phụ thân ta đối với năng lực của Lý Thống lĩnh khen không ngớt lời, hơn nữa Lý Thống lĩnh tay nắm quyền Nội vệ, so với hoàng tộc không quyền không thế như chúng ta mà nói lại là tài nguyên quý giá, xin Lý Thống lĩnh ngàn vạn lần đừng tự coi nhẹ mình.

Lý Trân gật đầu, nói với Lý Thành Khí:

- Trên thực tế, ta vừa rồi đã đáp ứng Trọng Nhuận công tử rồi, ta sẽ đi tới Dương Châu, hết sức ngăn cản Quảng Lăng Vương khởi binh.

Lý Thành Khí mừng rỡ:

- Đây đúng là chuyện phụ thân ta chờ mong.
break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc