Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 242: Không hẹn mà gặp.

Trước Sau

break
Địch Yến thấy Lý Trân giương cung lên, bỗng hiểu ra được ý đồ của Lý Trân, nàng định ngăn cản nhưng trong thời khắc này nàng lại do dự, nàng biết rằng cơ hội này là cơ hội vàng cho Lý Trân nên cuối cùng nàng đã không ngăn cản mà giương mắt nhìn Dương Bái bị mũi tên của Lý Trân bắn chết.

- Huynh... sao huynh lại làm như vậy?

Địch Yến giật mình nhìn hắn nói.

Lý Trân không có chút biểu cảm gì, hắn nhanh chóng đem túi da và cung tiễn đeo lên lưng, kéo Địch Yến lên:

- Rời khỏi đây trước đã, lát nữa ta sẽ giải thích cho muội.

Lúc này, phía xa xa vang lên tiếng hét lớn của Lai Tuấn Thần, Địch Yến cắn răng rồi nhanh chóng cùng Lý Trân rời khỏi khách trọ qua lối cửa sau, rất nhanh bọn họ đã chạy ra sân sau rồi chui vào rừng cây rồi nhanh chóng đi vào rừng sâu.

Hơn một canh giờ sau, bọn họ cũng đã rời xa chỗ quan đạo bị phục kích, Địch Yến gạt tay Lý Trân ra, vẻ tức giận nói:

- Tạo sao huynh lại giết hắn?

- Đây là ý của Lý Hiển.

Lý Trân thản nhiên nói:

- Y viết vào mẩu giấy cho ta, bên trong chỉ ghi đúng bốn chữ: Giết người diệt khẩu.

- Nhưng... gã cũng đã chống đỡ được rồi, chẳng phải sao? Cho dù Lai Tuấn Thần có dùng nhục hình thế nào thì gã đều không mở miệng, tại sao huynh lại giết gã chứ.

Địch Yến tức giận đến nỗi nước mắt như muốn chảy ra.

- Ta biết, ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng đây chính là đấu tranh quyền lực.

- Đừng nói với ta đấu tranh gì hết.

Địch Yến hất tay của hắn ra, hét lớn:

- Ông ấy là trưởng bối của ta, là bạn thân của phụ thân ta, hồi ta còn nhỏ ông ấy còn bế ta.

Cuối cùng nước mắt của Địch Yến cũng chảy:

- Ta cứ tưởng chúng ta đến để cứu ông ấy, nhưng huynh lại giết ông ấy, huynh có nghĩ đến cái cảm giác của ta chưa?

Địch Yến cúi đầu khóc òa lên, Lý Trân cũng không quấy nhiễu nàng, để cho nàng khóc cho thỏa nỗi buồn, một hồi lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng nói:

- Ta biết ông ấy là bạn tốt của phụ thân muội, nếu nói về mặt cảm tình thì khó mà chấp nhận được, nhưng chuyện này có liên hệ tới vận mệnh của Đại Đường, liên hệ tới tính mạng của vô số người. Hơn nữa muội phải hiểu rằng chúng ta không thể nào cứu được ông ấy, thậm chí không được để ông ấy nhìn thấy chúng ta, bởi vì đây là chỉ dụ của Nữ hoàng đế, ta chỉ còn cách giết ông ấy, đây là cách duy nhất, đối với ông ấy đó cũng là cách để giải thoát. Ông ấy đã lọt vào tay của Lai Tuấn Thần thì cũng khó mà sống sót được.

Địch Yến gặt nước mắt đi, sự tức giận trong ánh mắt cũng dần tan biến. Thực ra nàng cũng hiểu được rằng Lý Trân cũng không còn lựa chọn nào khác, tuy về mặt tình cảm thì khó mà chấp nhận được, nhưng nàng cũng chỉ biết đối diện với hiện thực, cuối cùng nàng cũng khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói:

- Thôi được rồi, chỉ có điều chuyện này huynh không được nói cho phụ thân ta biết, chúng ta không thể nói được nếu không phụ thân ta sẽ rất buồn.

Lý Trân lặng lẽ gật đầu nói:

- Ta sẽ không nói với ông ấy đâu.

Lúc này, từ xa vọng tới tiếng vó ngựa dồn dập, Lý Trân quay đầu lại, chỉ thấy cách xa vài trăm bước có những ánh lửa bập bùng, điều này có nghĩa là có người đang đuổi tới, lúc này, hắn lại nghe thấy tiếng hô lớn của Lai Tuấn Thần:

- Nhất định phải tóm được bọn chúng, tóm được hung thủ.

Lý Trân kéo Địch Yến nói:

- Chúng ta phải rời khỏi đây, chuyện này để sau nói tiếp.

Hai người chuyển hướng chạy như bay về phía thành đô, càng chạy càng xa dần dần bỏ xa đám binh sĩ truy đuổi.

Trời vừa tờ mờ sáng, Lý Trân và Địch Yến từ tây môn tiến vào thành đô, rồi đi thẳng tới khách trọ nơi bọn họ gửi ngựa ở đó.

Trải qua bao nhiêu ngày bôn ba, khiến bọn họ trong tình trạng kiệt sức, lúc này cuối cùng cũng kết thúc được nhiệm vụ, không cần biết nhiệm vụ có kết quả thế nào, hai người họ đều bình thản chấp nhận, hai người ai nấy đi về phòng của mình, đặt xuống giường là chìm sâu vào giấc ngủ không còn biết trời đất là gì nữa.

Giấc ngủ này kéo dài tới tận chiều, Lý Trân mơ mơ màng màng thấy mũi mình ngứa ngứa, hắn từ từ mở mắt ra, chỉ thấy Địch Yến không còn vẻ buồn thương như hôm qua nữa, dường như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, nàng cười hì hì quăng bím tóc nói:

- Cái đồ lười này, huynh định ngủ đến bao giờ thế?

- Sao muội lại vào đây thế?

Lý Trân chỉ cảm thấy đầu đâu như búa bổ, hắn đưa tay lên trán rồi hỏi.

- Ta ngay sát vách với phòng huynh, đương nhiên không cần phải đi từ cửa vào rồi.

Địch Yến chỉ vào cái cửa sổ đang được mở kia, lúc này Lý Trân mới chú ý tới ánh nắng chiều tà đang le lói vào trong phòng. Hắn thấy Địch Yến đã hoàn toàn không còn khó chịu về cái chết của Dương Bái nữa, đột nhiên hắn lại thấy ánh chiều tà lại đẹp như vậy:

- Ánh nắng chiều quả thật rất đẹp.

Hắn cười lăn lội rồi ngồi dậy hỏi:

- Bây giờ là lúc nào vậy?

- Nhảm nhí, thế huynh không thấy ánh chiều tà kia à?

Địch Yến nghiêng cổ cười nói:

- Buổi chiều ta đã dậy rồi, một mình còn đi dạo một vòng nữa đó.

- Ồ, vậy sao muội không gọi ta dậy chứ?

- Để huynh ngủ thêm một chút nữa chẳng phải tốt hơn sao? Nhưng dường như bụng huynh cũng đã đói lắm rồi, huynh có muốn cùng ta ra ngoài tìm cái gì ăn không?

Địch Yến tươi cười rồi kéo hắn dậy:

- Mau dậy đi nào.

Bụng của Lý Trân cũng cảm thấy sôi lên, hắn vội vàng đứng dậy cười nói:

- Ra ngoài ăn cái gì đó cũng là ý hay, đợi ta dọn dẹp một lát.

- Huynh mau lên, ta đợi huynh ở ngoài đó.

Địch Yến đứng dậy mở cửa đi ra, nàng đợi bên ngoài một lúc, Lý Trân chuẩn bị xong rồi bước ra ngoài, cười hỏi:

- Chúng ta đi đâu ăn đây?

- Huynh cứ đi theo ta là được.

Hai người đi tới một tửu quán cách nhà trọ không xa, Lý Trân thấy bảng hiệu có phần cũ nát, trong quán dường như cũng không to lắm, hắn không khỏi chần chừ giây lát, Địch Yến liền kéo hắn đi vào tửu quán cười nói:

- Yên tâm đi, buổi trưa ta đã tới đây rồi, quán này có món thịt dê rất ngon, tuyệt đối không kém những quán lớn đâu, rượu cũng chính tông, không giống như những quán vớ vẩn đâu.

Lý Trân bước vào tửu quán, chỉ thấy trong tửu quán cũng không đông khách lắm, nhưng xem ra đây đều là những khách quen. Tiểu nhị nhận ra Địch Yến vội vàng nhiệt tình mời bọn họ ngồi ở một chiếc bàn gần cửa sổ, vẻ mặt tươi cười hỏi:

- Cô nương vẫn gọi những món giống buổi trưa chứ?

- Ừ, gọi giống buổi trưa ý, nhưng lượng thức ăn thì tăng lên gấp đôi nhé.

- Dạ, lập tức sẽ có ngay.

Tiểu nhị nhìn Lý Trân một cái rồi vội vàng đi vào trong bếp.

Lúc này, Địch Yến khẽ nói với Lý Trân:

- Có muốn biết tin tức của Lai Tuấn Thần không?

- Muội đi nghe ngóng được gì rồi sao?

- Dù gì cũng không có việc gì làm mà.

Địch Yến cười thần bí nói:

- Buổi chiều mới đi dạo một vòng, ta thấy Lai Tuấn Thần dẫn theo mấy chục người vẻ rất tức giận rời khỏi quan phủ, ta lại đi nghe ngóng một chút thì biết rằng bọn họ đã quay trở lại thành Lạc Dương rồi.

Lúc này, tiểu nhị mang rượu thịt tới cho bọn họ, Địch Yến rót cho Lý Trân một chén rượu, cười hỏi:

- Lần này không biết huynh sẽ tính toán thế nào, chẳng nhẽ lại muốn dao du với Lư Lăng Vương sao?

Lúc này Lý Trân mới hiểu ra tại sao tâm trạng của nàng lại chuyển biến tốt như vậy. Nàng cũng nhận thấy mình cùng chí hướng với Lư Lăng Vương, dường như chỉ cần không đi theo Thượng Quan Uyển Nhi thì trong lòng nàng sẽ vui vẻ thôi.

Lý Trân uống một chén rượu, cười hì hì nói:

- Đường lui càng nhiều càng tốt, thực ra cũng không nhất thiết phải theo Lư Lăng Vương, có quan hệ tốt với vương tướng thì cũng là điều tất yếu, thực ra chỉ cần một lời nói, đi con đường của Lý Đường, tránh xa con đường của gia tộc Võ thị càng xa càng tốt.

- Vậy huynh thử nói xem, hôm qua đám phục kích Lai Tuấn Thần là ai vậy? Có lẽ nào là người của Võ Phù Dung phái tới không?

Lý Trân lắc lắc đầu nói:

- Không phải là người của Võ Phù Dung, điều này ta có thể khẳng định, thực ra ta có thể đoán được bọn họ là ai rồi, chính là đám người phục kích Đại Lý Tự, chỉ có điều đằng sau bọn họ là gì thì đến tận bây giờ vẫn là một điều bí ẩn.

Mới nói tới đây, chỉ thấy ngoài quán rượu vang lên những tiếng la hét ầm ĩ:

- Một quán rượu cũ nát như vậy thì làm gì có món nào ngon chứ, đi quán khác đi.

- Cái này thì ngươi không biết rồi, quán này có món thịt dê nướng rất nổi tiếng, khó khăn lắm mới tới thành đô một chuyến, không thưởng thức món này thì quả thật đáng tiếc.

Lý Trân hơi ngẩn người, hắn nhận ra giọng nói ngoài kia là giọng Lạc Dương. Tiếp theo đó, từ ngoài quán rượu bước vào hơn chục tên nam tử cường tráng, xem ra độ tuổi chừng ha ba mươi tuổi, nhìn bộ dạng ai nấy đều hung tợn, nhìn qua là biết đó không phải là hạng lương thiện.

Dẫn đầu là một nam tử chừng ngoài ba mươi tuổi, beo hông đeo một thanh trường kiếm, đầu đội khăn quấn, khuôn mặt dài, đôi lông mày rậm, thoạt nhìn qua có chút giống với Lai Tuấn Thần, nhưng nhìn kỹ một chút thì có vẻ rắn chắc cường tráng hơn Lai Tuấn Thần.

Chưởng quầy hoảng hồn, vội vàng tiến lên nghênh tiếp. Tên dẫn đầu đưa mắt nhìn khách trong quán một lát, cho dù y đã nhìn thấy Lý Trân và Địch Yến nhưng do Lý Trân và Địch Yến đeo mặt nạ nên y không thể nhận ra được, y liền chỉ vào một căn phòng trống hỏi:

- Phía bên kia có người không vậy?

- Đã có người đặt trước rồi.

- Đi vào ngồi trong đó.

Tên cầm đầu không thèm để ý tới lời nói của chưởng quầy, dẫn them đám thủ hạ đi thẳng tới căn phòng ki. Chưởng quầy không còn cách nào khác chỉ còn biết sai tiểu nhị đến cho bọn họ gọi rượu gọi món.

Lúc này, Lý Trân phát hiện một điểm hay ở quán rượu này, đám người kia đang nói chuyện trong căn phòng kia, với vị trí của hắn thì nghe được rất rõ ràng.

- Đại ca, người phải cứu thì đã bị giết rồi, chúng ta về kinh có phải chịu hình phạt gì không?

- Suỵt, đừng nói lung tung ở đây.

Lý Trân và Địch Yến đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của hai người đều lộ vẻ vui mừng, không ngờ lại may mắn như vậy, ở một quán nhỏ này lại gặp được đám người đêm qua.

Lý Trân nâng chén rượu lên, không tỏ vẻ gì lặng lẽ lắng nghe những lời trong căn phòng kia.

- Đại ca, chúng ta đều không biết thế nào, cái vụ làm ăn này không thành, không biết ông chủ có tức giận không, có trừ tiền công của chúng ta không?

- Đúng vậy, chúng đệ đều rất lo lắng.

Đám người mồm năm miệng mười nói.

- Đúng là các ngươi chẳng biết gì. Nói như thế này đi, lần này chúng ta làm không hẳn chỉ là một vụ làm ăn. Hai vụ trước chúng ta đều làm ổn thỏa, tuy vụ thứ ba không thành công nhưng cũng không phải là thất bại, cho nên số tiền chúng ta nhận được sẽ ít bị trừ, nhiều lắm thì chỉ gọi là trừ chút ít thôi. Nhưng ta nghĩ nếu ông chủ còn muốn bọn ta làm việc thì sẽ không màng tới chút tiền này đâu, trái lại ông chủ đã có Trường An đệ nhất phú hộ bảo trợ rồi, ta tin rằng ông ấy sẽ trả đủ số tiền đã thuê chúng ta.

Đám người trong căn phòng kia bỗng hoan hô vui mừng. Lý Trân liền nhắm mắt lại uống cạn chén rượu, dường như hắn đã đoán được điều gì đó, đám người này rút cuộc là ai phái tới rồi.

Đúng vậy, sao mình lại ngu như vậy chứ, sao lại quên được Lý Hiển ngoài Võ Tam Tư ra còn có một đối thủ cạnh tranh nữa mà.

Lương Vương Phủ thành Lạc Dương, Võ Tam Tư đang ngồi trong thư phòng ngoài, ánh mắt trầm lắng đang nghe một tên thủ hạ chạy thoát từ thành đô trở về báo cáo.

- Khởi bẩm Vương gia, Vạn Quốc Tuấn vốn đã có một bản khai của Dương Bái nhưng sau khi hắn gặp Lai Tuấn Thần thì đã không biết biệt tăm ở đâu nữa. Bỉ chức cũng đã hỏi đám thủ hạ của Lai Tuấn Thần, bọn họ đều nói rẳng, không ai nhìn thấy Vạn Quốc Tuấn

- Lẽ nào Vạn Quốc Tuấn một mình trốn chạy rồi sao?

Võ Tam Tư lạnh lùng hỏi.

- Bỉ chức... bỉ chức nghi rằng, Vạn Quốc Tuấn đã chết trong tay của Lai Tuấn Thần rồi.

- Cái gì.

Võ Tam Tư đứng phắt dậy, câu nói này khiến gã cảm thấy kinh hãi. Gã tiến lên một bước, ánh mắt đầy hung tợn nhìn tên thủ hạ nói:

- Ngươi nói vậy có căn cứ gì không?

- Bởi vì vốn dĩ bỉ chức đã hẹn trước với Vạn Quốc Tuấn, bỉ chức đi về kinh trước một bước, đêm lời sai dâng lên điện hạ, nên Vạn Quốc Tuấn không có lý do gì để trốn chạy cả, hơn nữa. Bỉ chức còn nghe nói, thủ hạ của Lai Tuấn Thần đã đem thiêu sống một người, rốt cuộc người bị thiêu sống kia là ai? Những tên thủ hạ của Lai Tuấn Thần thì luôn biết giữ mồm giữ miệng.

Võ Tam Tư lại chậm rãi ngồi xuống. Gã tin những lời nói của thủ hạ là sự thực, Vạn Quốc Tuấn đã bị Lai Tuấn Thần sát hại, bởi vì Vạn Quốc Tuấn muốn đem một bản lời khai dâng lên cho bản thân, điều này sẽ làm tổn hại tới lợi ích của Lai Tuấn Thần, vậy thì trong ánh của Lai Tuấn Thần thì lợi ích của bản thân là cái gì chứ?

Trong lòng Võ Tam Tư vô cùng tức giận, nắm tay nắm chặt lại. Mọi người đều nói Lai Tuấn Thần là người vô tình vô nghĩa, bản thân vốn dĩ còn không tin điều này, còn có ý muốn kết làm đồng minh với y, không ngờ cuối cùng y lại hại chết người của bản thân mình, xem ra mình đã bị mờ mắt không ngờ lại tin một người tàn ác như vậy.

- Ta biết rồi, người lui xuống trước đi.

Võ Tam Tư xua xua tay, thủ hạ lập tức rời đi. Trong lòng Võ Tam Tư thấy rối bời, gã khoanh tay đi lại một lát, lại dặn dò thủ hạ:

- Mau tới mời Minh tiên sinh tới gặp ta.

Không lâu sau, dáng người gày nhỏ của Minh tiên sinh xuất hiện trước cửa phòng thư phòng, y hành lễ nói:

- Vương gia tìm ta sao?

- Tiên sinh mời vào.

Minh tiên sinh chậm rãi bước vào. Võ Tam Tư mời y ngồi xuống, rồi sai thị nữ dâng trà lên. Minh tiên sinh cười tủm tỉm nói:

- Dường như Vương gia có nỗi lòng gì sao?

- Ài, là chuyện của Lai Tuấn Thần khiến ta phiền lòng.

Võ Tam Tư lại đem những lời thủ hạ nói với gã mà nói cho Minh tiên sinh một lần, cuối cùng nói:

- Tuy thủ hạ của ta nghi ngờ Lai Tuấn Thần đã giết hại Vạn Quốc Tuấn, nhưng lại thiếu căn cứ, không biết tiên sinh có ý gì trong chuyện này không?

Minh tiên sinh trầm tư một lát rồi nói:

- Vạn Quốc Tuấn không có lý do gì để tự ý rời đi cả, điều nay cơ bản có thể khẳng định hắn đã bị Lai Tuấn Thần giết người diệt khẩu. Còn về nguyên nhân giết người diệt khẩu thì có rất nhiều, nhưng bản thân ta lại nghiêm về phán đoán của Vương gia, bản khai kia rõ ràng ảnh hưởng đến lợi ích của Lai Tuấn Thần, chắc chắn vì lý do này mà hắn mới giết người diệt khẩu

Võ Tam Tư tức giận nói:

- Cái đồ khốn Lai Tuấn Thần này, không ngờ hắn lại dám vong ơn bội nghĩa như vậy.

- Trước đây ta đã từng nói với Vương gia rồi, dã tâm của Lai Tuấn Thần rất lớn, trên danh nghĩa hắn là một con chó sai của thánh thượng, nhưng trên thực tế hắn lấy danh nghĩa của thánh thượng để mưu cầu danh lợi cho bản thân, không chỉ vơ vét của cải hơn nữa còn có dã tâm chiếm đoạt quyền lực. Hiện nay trên dưới triều đình ai nấy đều căm ghét hắn tới tận xương tủy. Vương gia kết liên minh với hắn quả thật là không sáng suốt gì.

Võ Tam Tư lặng lẽ gật đầu, gã cũng tự hiểu rằng bản thân mình kết đồng minh với Lai Tuấn Thần có chút thất sách, gã vội vàng hỏi:

- Vậy theo ý của tiên sinh thì ta phải làm thế nào đây?

- Ta kiến nghị Vương gia tố cáo Lai Tuấn Thần.

- Tố cáo thế nào đây?

Minh tiên sinh khẽ mỉn cười nói:

- Trong vụ án Võ Thừa Tự, Lai Tuấn Thần đã dính vào không ít tai tiếng. Ta nghe Võ Đình Tú nói, tòa Lộc Minh sơn trang mà phụ thân hắn thích nhất đã bị Lai Tuấn Thần cuỗm mất, mà đó lại là tài sản do thánh thượng ban thưởng cho Võ Thừa Tự.

Vương gia tố cáo Lai Tuấn Thần vơ vét tài sản của Võ Thừa Tự, như vậy sẽ vớt vát được danh dự của Vương gia trong triều đình, đồng thời cũng gây được thanh thế với gia tộc Võ thị, nhất là đám gia tộc của Võ Thừa Tự. Đồng thời cũng có thể cho Lai Tuấn Thần biết được hậu quả của việc Lai Tuấn Thần đã đắc tội với Vương gia, có thể nói một mũi tên trúng ba đích, hà cớ gì mà Vương gia không làm chứ?
break
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc