Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 192: Ai là Trạng nguyên

Trước Sau

break
Cuộc thi võ cử được tiến hành trong sân huấn luyện lớn Hữu Vệ, chính là cái sân bằng phẳng để cưỡi ngựa đánh bóng đó mà Lý Trân nhìn thấy sau khi đi ra từ địa đạo của Lân Chỉ tự, do Binh bộ chủ trì.

Trên thực tế, cuộc thi võ cử đã bắt đầu từ bảy ngày trước rồi, trước tiên sẽ bắt đầu thi một số môn cơ sở, chủ yếu là đi bộ bắn, cử tạ và múa kiếm, những người đạt tiêu chuẩn ba hạng mục đó sẽ bước vào cuộc thi chính thức cưỡi ngựa bắn cung vào ngày mùng năm tháng hai.

Cuộc thi võ cử, cưỡi ngựa bắn cung mới là trọng yếu, hơn ba nghìn sĩ tử tham gia cuộc thi võ cử hầu như đều thông qua vòng sơ khảo, nhưng muốn thông qua cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung yêu cầu nghiêm khắc này, thì cần phải có trình độ cưỡi ngựa bắn cung cao siêu, theo tỉ lệ chọi năm mươi người chọn một, cuộc thi võ lần này cuối cùng chỉ có hai trăm người được chọn, cạnh tranh vô cùng kịch liệt.

Trời vừa sáng, mấy nghìn sĩ tử tham gia cuộc thi võ cử sớm đã tập trung bên ngoài sân huấn luyện Hữu Vệ, tính cả tùy tùng và người chăn ngựa, chừng hơn năm sáu nghìn người, những người tham gia cuộc thi đều mặc áo giáp giống nhau, kết hợp với lệnh bài, rất nhiều người đều là sĩ quan từ các doanh trại tiến cử đến, hơn ba mươi tuổi chiếm đa số, trong đó không ít các vị quân quan là Lang tướng, Trung lang tướng.

Bên ngoài sân huấn luyện đã chật ních thí sinh và chiến mã, nhộn nhịp bàn tán, làm ầm ĩ cả một mảng, Lý Trân và Địch Yến đứng ở bên cạnh. Lý Trân đã mặc xong áo giáp, Địch Yến đang giúp hắn thắt dây đằng sau lưng.

- Huynh thấy không, có rất nhiều người đều là từ quân đội đến, tuổi không hề nhỏ, chức vụ xem ra cũng không thấp.

Địch Yến ở bên cạnh khẽ nói với Lý Trân.

Ánh mắt của Lý Trân hướng về phía đám quân quan đứng không xa đó, có khoảng hơn hai mươi người, không biết là quân quan ở đâu, ai ai trông cũng cao to lực lưỡng, vẻ mặt dữ tợn, tuổi không còn nhỏ, ít cũng phải ngoài ba mươi rồi, xem ra bọn họ đều là quan quân có chức cao, tập trung tại một chỗ đang bàn tán gì đó.

- Bọn họ đều là các quan quân ở khắp nơi đến, tham gia cuộc thi võ là muốn giành công danh, tạo nền móng cho việc thăng quan tiếp theo.

Lý Trân không hề khinh bỉ đám quan quân đó, bởi vì bản thân hắn cũng giống như vậy, rõ ràng là đã làm Phó thống lĩnh nội vệ, lại còn đến góp vui, chiếm một suất thi đấu, chắc hẳn mọi người cũng đang phàn nàn về hắn.

Lúc này, Trương Lê từ trong đám đông đi tới, sau lưng hắn còn có một người đi theo:

- Thống lĩnh, ngài xem ta đã dẫn ai đến này?

Lý Trân sớm đã nhìn thấy người ở sau lưng Trương Lê, chính là Lý Bàn là một tộc người họ Lý ở Đôn Hoàng. Lúc còn ở Đôn Hoàng Lý Bàn đã cùng với Lý Tân đến nhà hắn, chính là muốn hắn từ bỏ thi võ cử, sau đó Lý Bàn cũng có một suất để có thể vào kinh tham gia Võ cử.

Lý Bàn mặt hơi đỏ, đỏ cả mang tai, gã hành lễ nói:

- Tham kiến Lý Thống lĩnh!

Lý Trân tuy không muốn nhớ đến mối thù tranh giành suất dự thi Võ cử, nhưng hắn cũng không thể nào tỏ vẻ thân thiết với Lý Bàn được, chủ yếu là do phụ thân của Lý Bàn là Lý Tân muốn âm mưu với hắn ở hang đá Mạc Cao dẫn đến sự đối kháng giữa hán và gia tộc, đến tận hôm nay Lý Trân vẫn không thể nào quên được.

Nhưng hiện tại Lý Trân là người đã có thân phận, không còn nhỏ mọn như những đám tiểu dân đen nữa, dù sao cũng đã là quan quân rồi, lòng dạ cũng phải cởi mở một chút, ít nhiều trên khuôn mặt cũng biểu lộ sự độ lượng một chút.

Lý Trân vẻ mặt tươi cười đáp lễ nói:

- Hóa ra là Bàn huynh, đã lâu không gặp, không biết Bàn huynh đến đô thành lúc nào?

Lý Trân và Lý Bàn là người trong họ, hai bên có quan hệ huyết thống với nhau, nếu như Lý Trân gọi gã Nhị ca, chứng minh hắn vẫn còn nhận người anh em trong họ này. Nhưng nếu gọi gã là Bàn huynh, bọn họ liền từ thân thích thành bạn bè, chỉ là cách xưng hô mà đã thể hiện được ra bên ngoài cái thái độ của hắn.

Trong lòng Lý Bàn buồn bã, gã và Lý Trân có tư giao cũng khá tốt, gã nghe nói Lý Trân đã vào nội vệ, gã cũng muốn thông qua quan hệ của Lý Trân vào nội vệ, không ngờ Lý Trân vẫn còn chưa quên việc làm của phụ thân gã, vào nội vệ e rằng vô vọng rồi, khiến trong lòng gã vô cùng chán nản.

Trương Lê cũng cảm thấy được sự lãnh đạm trong cái nhiệt tình của Lý Trân, y đương nhiên biết mối thù cũ giữa Lý Trân và Lý Bàn, nhưng y dẫn Lý Bàn đến là có dụng ý khác.

Y vội vàng kéo Lý Trân sang một bên, khẽ nói với hắn:

- Hai ngày nay Sách Văn đang lôi kéo Lý Bàn, muốn cho hắn tham gia Hắc Lại của Lai Tuấn Thần, huynh cũng biết một khi Lý Bàn tham gia Hắc Lại, e rằng bên phía Đôn Hoàng sẽ phát sinh biến cố.

Chuyện này nằm ngoài dự liệu của Lý Trân, không ngờ Sách Văn lại đang lôi kéo Lý Bàn. Hắn trầm tư chốc lát rồi nói:

- Lẽ nào huynh ấy không có con đường thứ ba có thể đi sao?

Trương Lê thờ dài:

- Là tộc trưởng của các huynh mong muốn hắn phát triển ở Kinh thành, ở Kinh thành không có chỗ dựa, ở Đôn Hoàng cũng khó sống!

Nếu dính đến sự đấu tranh giữa các gia tộc lớn ở Đôn Hoàng, thì đừng nên bàn làm gì, cho dù Lý Trân có căm ghét Lý thị ở Đôn Hoàng thế nào nhưng dù gì thì đó cũng là gia tộc của hắn, hắn tuyệt đối không muốn Đôn Hoàng Lý thị gia nhập vào quân của Lai Tuấn Thần.

Đối với những uy hiếp của Lai Tuấn Thần, đối với bản thân Lý Trân thì coi như nhẹ như lông hồng. Lý Trân gật đầu nói:

- Việc này để ta suy nghĩ một chút, cứ để hắn tập trung tinh thần cho lần khoa cử này đi, cố gắng mà thi đỗ.

Trương Lê mừng thầm trong lòng, ngữ khí của Lý Trân đã hòa nhã rồi thì việc này chắc chắn có thể thương lượng được. Y vội vàng quay đầu lại nói với Lý Bàn vài câu rồi hai người lại hành lễ với Lý Trân rồi cùng rời đi.

Địch Yến ở bên cạnh vẫn không nói gì, cho đến khi bọn họ đi rồi, Địch Yến mới hỏi nói:

- Hắn là người của gia tộc huynh sao?

- Làm sao muội biết?

Lý Trân ngạc nhiên hỏi.

- Muội cảm thấy các huynh trông có chút giống nhau.

- Giống sao?

Lý Trân sờ cằm của mình, mặt hắn hơi dài, còn Lý Bàn mặt vuông chữ điền, lông mày mắt càng khác biệt, bọn họ giống nhau chỗ nào?

Địch Yến mỉm cười

- Đùa với huynh chút thôi. Trước kia muội nghe tên mập nói qua, còn có một sĩ tử Đôn Hoàng tham gia Võ Cử là gia tộc của huynh, cho nên muội đoán chính là hắn.

- Ừ, chính là hắn, hắn muốn gia nhập nội vệ, ta có chút do dự.

- Do dự?

Trên khuôn mặt Địch Yến lộ một nụ cười đầy châm chọc, đây là một biểu cảm chứng tỏ Lý Trân không hiểu gì về quy tắc quan trường rồi:

- Người khác nghĩ trăm phương ngàn kế để lôi kéo người trong gia tộc vào, nhưng huynh lại khác, lại còn do dự nữa, đúng là huynh có nhiều điều khác người quá.

Lý Trân cũng đã quá quen với những biểu cảm của Địch Yến rồi, hắn hơi nhướn lông mày lên, đả kích sự châm chọc của Địch Yến:

- Sự việc không giống như những gì muội nghĩ đâu, sau này sẽ dần dần nói cho muội rõ.

Lúc này, từ xa vang lên những tiếng trống liên hoàn, đây là tín hiệu chuẩn bị cuộc thi cưỡi ngựa bắn tên, Lý Trân nhìn cái số hiệu của mình một lát, hắn là người cuối cùng ghi danh nên số thứ tự được xếp về cuối, nói cách khác hắn là người thi cuối cùng.

- Đi thôi, ta dẫn huynh tới khán đài.

Võ cử với khoa cử khác nhau, đối với Võ cử thì thi thố nó thoải mái hơn, những địa điểm thi thì vô cùng rộng lớn không giống như những nơi thi trật trội của khoa cử, những võ si tham gia Võ cử đang tập luyện cưỡi ngựa bắn tên ai cũng có thể nhìn thấy, nên cuộc thi cưỡi ngựa bắn tên trong võ cử là chuẫn xác nhất ai cũng có thể nhìn thấy, rất khó ai mà gian dối được, sở dĩ Binh bộ làm như vậy cũng chỉ là áp lực bất đắc dĩ cho quân sĩ.

Cuộc thi cưỡi ngựa bắn tên của Binh bộ giống như võ cử hương thi của Sa Châu, cũng là cách một trăm năm mươi bước bắn ba mũi tên để đánh giá trình độ của thí sinh.

Đương nhiên, những võ sĩ tham gia võ cử của binh bộ đều phải suy xét những yếu tố khác nữa, ví dụ như sức lực, bắn bằng thạch cung và bát đấu cung thì thành tích của thí sinh chắc chắn sẽ khác. Lại ví như những vòng sơ tuyển như chạy bắn tên, kiếm thuật, cuối cùng lấy thành tích tổng hợp lấy ra hai trăm người vào vòng trong.

Người có thành tích cao nhất chính là Võ trạng nguyên, chính là vinh dự cao nhất của võ cử hàng năm. Võ trạng nguyên sẽ được Thánh thượng tiếp kiến và ban cho những phần thưởng đặc thù, đây cũng là niềm mơ ước của tất cả các võ sinh.

Cùng với những tiếng trống vang rền, tất cả những thị vệ cung đình đều lũ lượt chạy tới sân huấn luyện Hữu Vệ ở đông thành, đều muốn nhìn tận mắt những võ sĩ tham gia cuộc thi cưỡi ngựa bắn tên một năm mới có một lần này. Hai bên khán đài của sân huấn luyện Hữu Vệ càng ngày dòng người càng đông, Lý Trân và Địch Yến muốn tìm một chỗ nào đó ít người một chút để quan sát.

Đúng lúc này, từ xa vọng tới một giọng nói rất quen:

- Lão Lý, bên này, bên này.

Hắn quay đầu lại, thấy Tửu Chí đang đứng cách đó không xa đang vẫy tay. Tửu Chí xuất hiện ở đây khiến hắn không thấy quái lại gì, trái lại, cái tên rất muốn đến nơi náo nhiệt này mà không đến xem thì đó mới là điều quái lạ.

Đương nhiên, có bộ dạng của kẻ cấp trên cũng nên ra oai một chút, Lý Trân thúc ngựa tiến lên phía trước, vẻ mặt trầm xuống nói:

- Hôm nay ngươi không có việc gì để làm sao?

Lúc này Tửu Chí mới nghĩ ra, bản thân mình là thuộc hạ của Lý Trân, vẻ mặt y bỗng lộ vẻ lúng túng khó xử, liếc sang bên cạnh nhìn Địch Yến một cái, chỉ một cái đảo mắt lập tức trên khuôn mặt y lại nở nụ cười nói:

- Ta biết rằng Địch muội sẽ tới, cho nên tới đây để giúp ngươi chăm sóc cô ấy. Hơn nữa, thống lĩnh tham gia cuộc thi này, một tên thuộc hạ như ta chẳng nhẽ lại không đến cỗ vũ sao? Nhỡ đâu ngươi lại cần một tên mã đồng chẳng hạn, dù gì cũng cần phải có người chuẩn bị chứ.

Phía sau Địch Yến không nhịn được cười. Cái tên mập này miệng lưỡi ngày càng dẻo rồi. Lúc này, từ xa xa lại vang lên những hồi trống, lần này ra hiệu cho các thí sinh vào sân, bắt đầu điểm danh, Lý Trân cũng chẳng muốn làm khó Tửu Chí nữa, liền nói với y:

- A Yến giao cho ngươi đó, tìm một chỗ nào đó ít người mà xem.

- Không vấn đề gì, ta đảm bảo sẽ chăm sóc tốt cho Địch muội, sẽ không để cô ấy mất một cặng tóc nào đâu.

Lý Trân lườm hắn một cái, rồi dặn dò Địch Yến mấy câu liền thúc mà đi.

Không lâu sau, tất cả các võ sinh đều tập trung đầy đủ ở góc phía đông bắc. Hơn ba ngàn võ sinh dắt theo ngựa chuẩn bị tới lượt thi, nhìn hoàng tráng như những kỵ kinh đang tập kết vậy, cứ một trăm người thi một lượt, chia làm năm đường để cưỡi ngựa bắn tên mà thi, sau khi cưỡi ngựa bắn tên xong, cứ thế mà đi ra khỏi trường thi ở phía tây không cần phải đợi thành tích nên cho dù người thi đông nhưng tiến độ cũng rất nhanh.

Tùng, tùng tùng, cùng với ba tiếng trống vang lên, cuộc thi cưỡi ngựa bắn tên cuối cùng cũng bắt đầu, năm thí sinh chuẩn bị ngựa cung xong, hướng thẳng về mục tiêu, hai bên khán đài vang lên những tiếng hò reo của hơn ngàn tên thị vệ, những tiếng vỗ tay như sầm rền.

Ở một góc của sân huấn luyện, Tửu Chí cũng vô cùng phấn khích, y chỉ về phái bia bắn tên phía xa xa, nói với Địch Yến:

- Muội có thấy những bức bia bắn tên bằng hình nộm phía xa xa kia không, bắn được vào cổ gọi là thượng đẳng, bắn vào thân được gọi là trung đẳng, bắn vào tứ chi thì gọi là hạ đẳng, nếu bắn trượt thì không được điểm nào.

- Nếu bắn trúng giữa lông mi thì sao?

Địch Yến hiếu kỳ hỏi.

- Cái này thì lại phân nhỏ ra nữa, nếu bắn trúng mi, giữa trán và yết hầu thì là thượng thượng, bắn trúng miệng, mũi, mắt thì là thượng trung, bắn trúng gò má và cổ thì là thượng hạ, nhưng bắn trúng tim thì cũng gọi là thượng trung, bằng điểm với bắn trúng miệng, mũi, mắt.

- Lại còn phân nghiêm ngặt vậy sao?

- Không riêng gì cái này, ngay cả cung tên cũng có phân chia, ví dụ cung đá thì tăng một đấu thì thêm một, giảm một đấu thì trừ một, còn có điểm thi thử nữa, đều được cộng dồn vào điểm, nếu được ba điểm thượng thượng, điểm phụ cuối rất cao thì khả năng đứng top hai mươi là đương nhiên rồi, nhưng muốn thi được võ cử, thì ít nhất cũng phải bắn trúng ba cái thượng thượng. Đại đường ngọa hổ tàng long mà!

Lúc này, Địch Yến thấy đám thị vệ phía sau đang móc tiền làm gì đó, nàng thấp giọng hỏi:

- Lão mập, cuộc thi võ cử này cũng được đặt cược sao?

Tửu Chí đưa mắt liếc nhìn, cười hì hì nói:

- Rất bình thường mà, đám thị vệ phần lớn đều thích cá cược, đối với những cuộc tranh đấu ở võ cử này làm sao bọn họ bỏ qua được chứ, không dấu gì muội, ta cũng cược hai mươi quan tiền, ta cược cho Lão Lý thắng.

Địch Yến lập tức thấy hứng thú, nàng lấy ra một đĩnh bạc nói:

- Ta cũng cược cho Lý đại ca thắng.

Tửu Chí cầm lấy đĩnh bạc kia ước lượng, ít nhất cũng phải hai mươi lượng, liền cười nói:

- Muội đợi chút, ta giúp muội đặt cược.

Tửu Chí chạy tới đăng ký đặt cược, rất nhanh chóng quay lại cười nói:

- Được rồi, quy ra thành hai mươi quan tiền, nhưng người đặt cược cho Lão Lý thắng rất nhiều, nếu có thắng thì cũng không kiếm được bao nhiêu, nhiều lắm thì muội cũng chỉ kiếm được hai mươi quan tiền thôi.

Địch Yến nghe nói có thể tăng gấp đôi, lặp tức cười mỉm nói:

- Hai mươi quan tiền cũng tốt mà! Nếu hắn đoạt giải nhất, ta mời uống rượu.

Lúc này, một tràng hoan hô truyền từ xa đến, trường thi xuất hiện ba người điểm cao nhất, một thí sinh ngoài tám mươi bước ba cung tên liền trúng cổ họng. Địch Yến cũng bị bầu không khí của trường thi cuốn hút, kích động đến mức hô lớn lên.

Thời gian cũng dần dần trôi đi, từng đám từng đám thí sinh bắn xong, càng ngày càng nhiều điểm thượng thượng, những điểm số cao bắt đầu xuất hiện nhiều, thành tích năm nay cao hơn hẳn năm ngoái, lúc này điểm phụ phía sau mới là điểm số cuối cùng quyết định thứ tự xếp hạng.

Có lẽ bởi Địch Yến tham gia các cược nên nàng rất quan tâm xem Lý Trân có đạt được giải nhất không, liền hỏi:

- Đối thủ cạnh tranh với Lý đại ca có bao nhiêu vậy?

Tửu Chí giơ một bàn tay ra, cười nói:

- Thực ra chỉ có năm người. Năm người này có khả năng cưỡi ngựa bắn cung vượt trội so với đối thủ khác, điểm số phụ của bọn họ cũng gần tương đương nhau, hai người bốn mươi điểm, ba người ba mươi chín điểm, người đoạt được Võ trạng nguyên chắc hẳn là một trong số đó, tất cả những người cá cược đều đặt cho năm người họ. Lão Lý là người nổi bật nhất trong đám bọn họ, cung hai thạch, thi thử đứng thứ nhất, điểm phụ của hắn là bốn mươi.

- Còn có một người là ai?

Địch Yến hỏi?

- Là người có cùng thân phận với Lý đại ca.

- Là một người của Hoàng tộc, là chắt trai của Thái Tông Hoàng đế, tên là Lý Y, khoảng ba mươi tuổi, cưỡi ngựa bắn cung vô cùng lợi hại, cưỡi ngựa đánh cầu chơi cũng vô cùng tuyệt vời.

Địch Yến lập tức có chút lo lắng:

- Nếu như bởi vì hắn là Hoàng tộc, được quan tâm đặc biệt thì phải làm sao đây?

Đúng lúc này, đám thị vệ đang ồn áo bỗng niên im lặng, chỉ nghe có người khẽ hô.

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc