Đại tỷ muốn bán tửu quán, Lý Trân cũng không cảm thấy kinh ngạc. Tối qua lúc ăn cơm chiều, đại tỷ đã nhắc đến việc nhượng lại tửu quán. Lúc ấy Lý Trân chỉ nghĩ là tỷ tỷ nói đùa vậy, nên cũng không để ở trong lòng. Không ngờ rằng đại tỷ thật sự muốn nhượng lại tửu quán.
Lý Trân biết tửu quán có ý nghĩa thế nào với đại tỷ. Hắn cũng không hy vọng đại tỷ làm trái với lòng mình, để sau này lại phải hối hận. Lý Trân liền trở mình lên ngựa, giục ngựa chạy về phía Nam Thị.
Trước cửa Nhã Sĩ Cư có rất nhiều thương nhân đến hỏi giá. Từ sau khi tin chủ của Nhã Sĩ Cư muốn chuyển nhượng lan ra, rất người đến hỏi giá. Ai cũng biết tửu quán này là con gà đẻ trứng vàng, vừa có thể có được giá cung cấp rượu thấp nhất của phường rượu Vương thị, vừa có thể cung cấp rượu bồ đào vào trong cung. Lợi nhuận cực cao.
Không ngờ Lý Tuyền lại quyết định từ bỏ. Tuy rất nhiều người đều thấy tiếc cho nàng, nhưng họ lại càng hy vọng mình có thể tiếp quản được tửu quán này. Chỉ trong một thời gian ngắn mà mười mấy thương nhân đều lũ lượt kéo đến, hy vọng Lý Tuyền sẽ chuyển nhượng tửu quán này cho mình.
Trong phòng, Lý Tuyền đang thương lượng với chủ của tửu quán Tả Ngạn. Quan hệ giữa nàng và chủ của tửu quán Tả Ngạn rất tốt. Người này cũng là họ Lý, là người cùng tộc với Lý Tuyền, ước chừng ngoài năm mươi tuổi, vừa cao vừa béo, tính tình hào sảng, hơn nữa rất biết ăn nói, đã gần như thuyết phục được Lý Tuyền.
- Ta có thể hiểu được tâm tình của Tuyền đông chủ khi phải nhượng lại tửu quán. Ta là người thật thà, sẽ không cò kè mặc cả với Tuyền đông chủ. Tuyền đông chủ cứ việc ra giá. Chỉ cần giá cả hợp lý, ta sẽ đồng ý. Hơn nữa sau này nếu Tuyền đông chủ muốn thu hồi lại tửu quán, ta cũng sẽ chuyển nhượng với giá gốc, sẽ không để cho Tuyền đông chủ cảm thấy khó xử.
Lý Tuyền thở dài. Thật ra nàng còn đang do dự. Nàng đã đổ biết bao tâm huyết vào tửu quán này. Nếu cứ như vậy mà chuyển nhượng, nàng không cam lòng! Nhưng trượng phu lại thi đậu tiến sĩ. . .
- Lý đông chủ, thật ra không phải là vấn đề về tiền, cũng tại ta nói không rõ ràng.
- Đương nhiên ta biết không phải là vấn đề về tiền. Nhưng có thể bán với giá tốt cũng coi như là bồi thường cho tâm huyết của Tuyền đông chủ với tửu quán này. Nếu mà bán với giá thấp thì là hại người. Tuyền đông chủ thấy có đúng hay không.
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền tới tiếng cười:
- Lý đông chủ cũng phải chuẩn bị tinh thần đấy! Nếu đại tỷ ta không làm nữa, phường rượu Vương thị sẽ dừng việc cung cấp rượu lại, người trong cung cũng sẽ không lấy rượu từ Nhã Sĩ Cư nữa.
Lý Tuyền quay đầu lại, thấy đệ đệ đang đứng ở cửa. Nàng cũng không biết phải giải thích với đệ đệ thế nào, buồn bã quay đầu đi. Lý đông chủ biến sắc, vội vàng đứng dậy thi lễ, miễn cưỡng cười nói:
- Lý công tử thật biết nói đùa.
Lý Trân chậm rãi tiến lên trước, thản nhiên nói:
- Ta không nói đùa, mà là ăn ngay nói thật. Sở dĩ nhà họ Vương đồng ý cung cấp rượu cho Nhã Sĩ Cư với giá tốt nhất, là vì ta có ân với nhà họ Vương. Bọn họ là vì muốn báo đáp nên mới bán rẻ cho tửu quán. Về phần tiến rượu vào cung, cũng là bởi vì ân tình của ta. Một khi đại tỷ ta không kinh doanh tửu quán này nữa, Lý đông chủ nghĩ mọi việc vẫn y nguyên như trước sao?
Lý đông chủ sắc mặt tái nhợt. Nhã Sĩ Cư sở dĩ bán chạy nhất, đầu tiên là vì có Vương thị cung cấp rượu Cao Xương với giá rẻ hơn ba phần, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chưa làm gì cũng đã có ba phần lợi nhuận rồi.
Thứ hai là vì trong cung lấy rượu từ đây với giá cao. Lượng rượu tiến cung chiếm sáu phần số bán ra của quán mỗi tháng, lợi nhuận thì chiếm tám phần. Nếu quả thật như lời Lý Trân nói, hai ưu đãi lớn nhất không còn nữa, mà mình lại mua tửu quán này với giá cao thì thảm rồi.
Lý đông chủ quay đầu nhìn Lý Tuyền, nhưng dường như Lý Tuyền không nghe thấy lời đệ đệ nói. Nàng vẫn thất thần nhìn ra phía ngoài quầy, dường như còn đang lưu luyến tửu quán. Lý đông chủ bất đắc dĩ, đành phải hỏi Lý Trân:
- Lý công tử, những chuyện này là thật?
Lý Trân gật đầu:
- Ngươi là người thông minh, hẳn là hiểu được lời nói của ta là thật hay giả?
Tất nhiên, Lý đông chủ hiểu được, cho dù là ưu đãi của nhà họ Vương hay là tiến rượu vào cung với giá cao, đều không phải thứ mà người bình thường có thể có được. Nếu như không có nguyên do đặc biệt gì trong chuyện này, tuyệt đối không phải chuyện có thể hiểu được.
Ông ta tin lời Lý Trân, lại mau chóng tính toán lời lãi khi thu mua tửu quán này. Ông ta mau chóng kết luận, nếu thu mua tửu quán với giá cao, mỗi năm phải tốn ít nhất mấy ngàn quan tiền. Đây, đây tuyệt đối không thể được.
Lý đông chủ liền đứng dậy, ngượng ngùng cười nói:
- Nếu không để ta suy lại đã!
Ông ta xoay người đi ra ngoài, thầm cảm thấy may mắn vì mình không thỏa thuận thành công với Lý Tuyền.
Lý Trân ngồi xuống cạnh đại tỷ, yên lặng nhìn nàng. Lý Tuyền cũng không có phản ứng gì với việc Lý đông chủ rời đi. Nàng cúi đầu thở dài một tiếng:
- A Trân, ta thật sự cảm thấy khó chịu!
- Nếu trong lòng khó chịu, tại sao tỷ lại bán tửu quán?
- Bởi vì. . bây giờ tỷ phu của đệ đã là huyện lệnh, mà ta là thương nhân. Chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của trượng phu. Ta sợ trượng phu bị người khác chê cười.
- Tỷ là tỷ tỷ của ta. Chẳng lẽ tỷ chưa từng nghĩ đến việc sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của ta sao?
Lý Trân tức giận hỏi.
- Việc đấy khác!
Lý Tuyền thở dài nói:
- Thê tử và đại tỷ khác. Tuy ta là đại tỷ của đệ, nhưng người bình thường sẽ không để ý quá mức. Nhưng tỷ phu của đệ thì khác. Bởi vì tửu quán của ta cũng giống như là của trượng phu, vừa làm quan vừa buôn bán, ngẫm lại đều không phải phép. Ta đã suy nghĩ cả đêm, sau này nếu trượng phu được đề bạt, sẽ có người lấy chuyện này để gây khó dễ, chỉ sợ sẽ khiến trượng phu thất bại. Ta cũng không mong xảy ra chuyện như thế.
Lý Trân trầm tư một lát rồi cười nói:
- Nhỡ chuyện như thế này vốn sẽ không xảy ra, sau này đại tỷ có hối hận không?
- Đương nhiên sẽ hối hận, nhưng không thể chỉ bởi vì đệ nói “ Nhỡ” thì sẽ không xảy ra được.
- Sao đại tỷ không nghĩ thử xem, sao tỷ phu lại được làm huyện lệnh?
- Việc này ——
Lý Tuyền không hiểu ý của đệ đệ cho lắm. Nàng mờ mịt nhìn đệ đệ. Lý Trân cười nói:
- Có Võ Tam Tư làm chỗ dựa, ai dám dị nghị với việc buôn bán của tỷ tỷ? Hơn nữa, bây giờ chưa xảy ra chuyện gì, đại tỷ lại vội vàng chuyển nhượng tửu quán. Trừ phi đại tỷ muốn đi về huyện, trải nghiệm cảm giác làm huyện lệnh phu nhân?
- Này! Nói gì vậy.
Lý Tuyền gõ Lý Trân, cười mắng:
- Từ khi nào mà ta hiếm lạ vị trí huyện lệnh phu nhân.
Đệ đệ khuyên bảo khiến Lý Tuyền thoải mái vô cùng. Nàng cũng ý thức được mình hơi nóng vội. Đệ đệ nói đúng, trượng phu là vì có chỗ dựa nên mới có được chức huyện lệnh. Có chỗ dựa rồi, ai dám bàn luận chuyện thê tử của gã buôn bán nữa chứ. Quan trọng là mình đã bán rượu trước khi trượng phu làm quan. Việc mình buôn bán không liên quan gì đến chuyện làm quan của trượng phu. Sao không làm được chứ?
Trên thực tế, Lý Tuyền vốn không nỡ chuyển nhượng tửu quán. Chỉ là nàng không tìm được lý do để thuyết phục bản thân, mà lời khuyên của đệ đệ đã cho nàng một cái thang để trèo xuống. Về phần đi theo trượng phu, lúc đầu Lý Tuyền cũng có ý định này. Nhưng trượng phu Tào Văn lại phản đối, vừa mới làm quan liền dẫn theo người nhà sẽ gây ấn tượng xấu cho mọi người.
Tào Văn hứa hẹn với Lý Tuyền. Gã đi nhậm chức nửa năm, đến khi dần thích ứng với cuộc sống ở huyện thì sẽ đón cả nhà qua. Lý Tuyền cảm thấy cũng lý. Nàng cũng không muốn trở thành gánh nặng cho trượng phu. Hiện tại nàng cũng không muốn bán tửu quán nữa, nên càng không thể rời khỏi Lạc Dương.
Lúc này, Lý Trân đứng dậy nói với quản sự ở ngoài cửa A Phúc:
- Đông chủ của các người tạm thời không muốn chuyển nhượng tửu quán nữa. Ngươi bảo người bên ngoài đi hết đi!
- Vâng!
A Phúc vui vẻ trả lời, rồi xoay người chạy ra ngoài:
- Các vị đại gia quay về hết đi! Đông chủ nhà ta tạm thời không muốn chuyển nhượng tửu quán nữa. . .
Tảng đá lớn trong lòng Lý Tuyền đã được gỡ bỏ. Tâm tình nàng cũng dần khá hơn. Lúc này, nàng lại nghĩ đến một chuyện:
- Ta quên bảo đệ. Địch cô nương gửi cho đệ một phong thư.
Nàng vội vàng đi tìm thư của Địch Yến, đưa cho Lý Trân. Lý Trân hơi sửng sốt, mở thư ra. Hắn lập tức nhảy dựng lên:
- Nàng đã quay về!
Lý Tuyền cũng ngẩn ra:
- Địch cô nương đã quay về?
Lúc này, quản sự A Phúc chạy vào, nói với Lý Trân:
- Công tử, Địch cô nương đã đến, đang ở bên ngoài tửu quán.
Lý Trân xoay người đi nhanh ra ngoài, chỉ thấy dưới một cây đại thụ ngoài tửu quán, Địch Yến đang dắt ngựa, mím môi nhìn hắn, nửa cười nửa không.
Trong lòng Lý Trân nóng lên, giờ khắc này hắn đã ném hết tất cả mọi thứ lên chín tầng mây. Trong lòng hắn chỉ có Địch Yến. Tất cả công danh lợi lộc, lừa gạt xảo trá, đều bị hắn vất bỏ. Hắn vui mừng đến phát điên, chạy ra phía ngoài quán.
- A Yến, muội trở về từ khi nào?
Đã đi được hơn một tháng, có lẽ phần lớn thời gian luôn ở ngoài trời, nên trông nàng gầy đi nhiều, da cũng hơi đen, nhưng vẫn xinh đẹp như trước, áng mắt sáng ngời, nụ cười tràn đầy sức sống. Nàng mặc áo màu lục, bên dưới là váy dày màu lựu, áo khoác ngắn tay mỏng bằng lụa đỏ, dáng người nhỏ nhắn thon thả.
Trên đầu vẫn là hai búi tóc như trăng tròn, mái tóc đen mượt cài trâm phỉ thúy. Nhưng hôm nay lại không thấy song kiếm phía sau lưng nàng nữa rồi. Đứng ở bên ngựa, Địch Yến hơi bĩu môi, không vui hỏi:
- Hôm qua ta đã nhờ người nhà đưa thư cho huynh. Sao huynh không đến gặp ta?
Lý Trân gãi đầu, giơ phong thư trong tay lên, nói:
- Đại tỷ ta hai ngày này bận bù đầu. Tỷ ấy vừa mới đưa thư cho ta. Ta còn chưa xem xong! Muội đã tới rồi.
- Ồ ——
Thật ra Địch Yến vô cùng vui mừng trong lòng, nhưng nàng lại không muốn người này biết được nàng nhớ mong hắn đến mức nào. Nàng vẫn cố ý ra vẻ nói:
- Sắp giữa trưa rồi, huynh lại để khách đứng ngoài cửa. Đây là cách đãi khách của Lý Thống lĩnh sao?
Lý Trân giật mình, cười nói:
- Trong tửu quán rất loạn, chúng ta đến tửu quán Tả Ngạn. Ta mời muội uống rượu.
- Thế còn tạm được!
Địch Yến tươi cười rạng rỡ, gửi ngựa lại tửu quán. Lúc này, Lý Tuyền đi ra chào hỏi nàng., Cho dù hôm nay Địch Yến không ăn mặc như hiệp nữ, nhưng Lý Tuyền vẫn hơi không thoải mái. Nàng ta càng hy vọng đệ đệ là cùng Vương Khinh Ngữ đến tửu quán Tả Ngạn.
Hai người ngồi ở chỗ cũ trên lầu ba của tửu quán. Lý Trân gọi vài món, lại thêm bình rượu ngon. Tiểu nhị vội vàng bước đi. Lúc này, Địch Yến quan sát đại sảnh tửu quán một chút, cảm thán:
- Hết thảy đều như cũ, nhưng ta lại cảm thấy dường như đã xa cách nhiều năm.
Lý Trân rót một chén trà cho Địch Yến, cười hỏi:
- Làm sao muội biết ta đã lên chức thống lĩnh hả?
- Là Phó thống lĩnh có được không, còn xa mới lên chức thống lĩnh!
Địch Yến khẽ nhếch miệng, khinh thường nói:
- Chỉ là một chức vụ thống lĩnh nội vệ mà trông huynh kiêu ngạo đến mức nào này, cả ngày huênh hoang. Đến cả gia đinh trong phủ ta cũng biết đến uy danh Lý Thống lĩnh. Chậc chậc! Đúng là tài giỏi! Có phải tiểu nữ tử cũng nên quỳ xuống thi lễ với ngài?
Lý Trân hơi ngượng ngùng cười nói:
- Trong vòng một tháng trở lại đây đã xảy ra nhiều chuyện khiến ta nổi danh. Thật ra cũng không phải ta cố ý.
- Huynh không thể chờ thêm chút sao? Chờ ta trở lại rồi mới đi xử lý tên hòa thượng giả kia. Chuyện thú vị như vậy mà lại gạt ta sang một bên. Xem ta dạy dỗ huynh như thế nào!
Giờ Lý Trân mới hiểu được, hoá ra nàng tức giận là vì không kịp đấu với Tiết Hoài Nghĩa. Hắn cũng cười hì hì nói:
- Thật ra ta cũng muốn kéo dài thời gian, nhưng tên hòa thượng giả kia lại muốn tự tìm đến cái chết, đi thiêu hủy Minh Đường vào đêm Nguyên Tiêu. Chuyện này cũng không trách ta được.
Hắn lại lấy ra một cây trâm ngọc bích từ trong lòng, đưa cho Địch Yến:
- Đây là hôm trước ta mua, vốn định sai người đưa đến Bành Trạch, không ngờ hôm nay muội đã quay về. Cho muội!
- Vốn định cuối tháng hai mới quay lại, nhưng tổ mẫu sợ bị lỡ đại hội thi đấu mã cầu, không chịu ở Bành Trạch nữa. Qua tết Nguyên Tiêu, chúng ta liền xuất phát, đi hơn mười ngày, hôm qua mới trở lại Lạc Dương.
- Phụ thân muội ở Bành Trạch có khỏe không?
- Sức khỏe người cũng không tệ, xây đường sửa cầu, làm được không ít việc. Người còn bảo ta chuyển mấy lời cho huynh.
Địch Yến ngẫm nghĩ một chút, chậm rãi nói:
- Đao kiếm không phải hung khí giết người mà là lòng người. Đây là nguyên văn lời của phụ thân ta, huynh có thể hiểu được không?
Lý Trân yên lặng gật đầu. Hắn có thể hiểu được thâm ý trong lời của Địch Nhân Kiệt. Địch Nhân Kiệt đã biết mình đã đảm nhiệm chức nội vệ Phó thống lĩnh, nên muốn nói với mình. Sự thiện ác trong lòng người, không được quyết định bởi việc làm quan gì, mà là bởi làm chuyện gì.