Linh Châu chính là vùng Ngân Xuyên Ninh Hạ ngày nay, bởi vì nó có điều kiện thuận lợi, đủ lượng ánh mặt trời, đủ nước tưới, khiến nơi này trở thành khu chuyên sản xuất lương thực của vương triều Đường, đồng thời cũng có nhiều hoa quả, nổi tiếng nhất là dưa ngọt và dưa hấu.
Thời Hán Đường, triều đình không ngừng di chuyển dân chúng Trung Nguyên đến khai khẩn đất đai ở Linh Châu, khởi công xây dựng công trình thuỷ lợi, hơn nữa hoàng đế Lịch Đại lại phân phát một số lượng lớn đất đai cho quan lại quyền quý, hai bên bờ sông Hoàng Hà ở Linh Châu mọc lên tất cả lớn nhỏ hơn nghìn toà trang viên.
Lý Tuyền đã đến Linh Châu được gần nửa tháng, nàng đến Linh Châu là vì một thương nhân Trương Dịch đã giới thiệu cho nàng một toà trang viên, rộng khoảng hai mươi mẫu, bởi vì do trở ngại về việc khế quyền, đối phương đồng ý giảm giá hai phần bán lại cho nàng.
Mục đích Lý Tuyền mua trang viên chính là để trồng nho ủ rượu, một mặt là để giảm bớt tiền vốn, một mặt khác nàng cũng không muốn bị người khác khống chế, nhưng nàng không có lòng tin đánh một tiếng trống hăng hái tinh thần mua trang viên, định chỉ đi khoảng mười ngày, trước tiên khảo sát một chút rồi quay về Lạc Dương.
Nhưng kế hoạch thường có thay đổi, nàng không thích toà trang viên vốn định mua ban đầu, cảm giác ánh sáng của toà trang viên kia không đủ, phía nam đối diện một ngọn núi lớn, cả năm ít nhất có bốn năm tháng mặt trời không chiếu đến, cực kì bất lợi cho việc trồng nho, điều này khiến Lý Tuyền rất không hài lòng.
Trong một tửu quán ở huyện Linh Vũ, chỗ gần cửa sổ trên lầu hai, Lý Tuyền buồn bực không vui uống rượu, Vương Khinh Ngữ ngồi đối diện với nàng, cô cùng Lý Tuyền một đường đi từ Trường An tới đây, không nề hà cực khổ, lúc này cô rất hiểu sự thất vọng trong lòng Lý Tuyền.
- Tuyền tỷ, nếu không muội giới thiệu cho tỷ một toà trang viên khác nhá.
- Vương gia cũng có mấy toà trang viên, mua từ nhiều năm trước, thực ra cũng không quan tâm hết được, chỉ sắp xếp một quản lý ở đây, nếu Tuyền tỷ cảm thấy thích, ta có thể đưa tỷ đi xem một chút, nếu vừa lòng, muội có thể giải quyết cho.
- Chuyện này...
Lý Tuyền có chút khó xử, nàng sao có thể muốn trang viên của Vương gia, Vương Khinh Ngữ có thể cùng nàng đến Linh Châu, nàng đã vô cùng cảm kích rồi, sao có thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy...
- Cảm ơn ý tốt của muội, chuyện trang viên để sau hãy nói đi.
Lý Tuyền trên mặt lộ ra vẻ uể oải khó có thể che giấu, nàng rất mong mình có được một trang viên trồng nho, hành trình đến Linh Châu khiến nàng rất thất vọng.
Vương Khinh Ngữ lại cười cười nói:
- Vương gia có ba toà trang viên ở Linh Châu, mà ba toà trang viên này cũng chẳng có gì quan trọng với Vương gia, huynh trưởng thậm chí chưa bao giờ đặt chân đến đây, trên thực tế, ba toà trang viên này thuộc về muội, lúc chuyển nhượng chỉ cần nói một tiếng với phụ thân, muội đồng ý bán một trong ba toà trang viên đó, vì sao lại không được?
Vương Khinh Ngữ thấy Lý Tuyền hơi động lòng, lại cười khuyên nàng:
- Nếu không chúng ta đi xem trước.
- Này....Được rồi.
Lý Tuyền rốt cục bị lời nói quanh co vòng vèo của Vương Khinh Ngữ thuyết phục, đi xem một chút chắc không sao:
- Chúng ta đi xem trước, trang viên ở đâu?
- Ở bờ đông sông Hoàng Hà, qua sông Hoàng Hà là đến.
Hai người vội vàng ăn chút gì, liền đứng dậy đi đến trang viên, trang viên Vương Khinh Ngữ giới thiệu cho Lý Tuyền ở bờ đông sông Hoàng Hà, cách bến Linh Vũ Hoàng Hà rất gần.
Các nàng qua sông Hoàng Hà, ngồi xe ngựa chậm rãi đi trên bờ ruộng mênh mông trồng đầy lúa mạch, hơn mười võ sĩ Vương gia cưỡi ngựa hộ vệ ở hai bên.
Đường bùn không được bằng phẳng, xe ngựa đi có chút xóc, nhưng Lý Tuyền lại vẫn hứng trí bừng bừng như trước, từ cửa sổ nhìn cảnh đồng lúa mạch xung quanh.
Đang cày bừa vụ xuân, khắp ruộng lúa mạch đầy nông dân đang bận rộn, đẩy cày thúc trâu, đất cày phì nhiêu, một con mương hẹp dài đầy nước từ từ chảy, cây liễu sinh trưởng hai bên mương đã chuyển sang màu xanh, chim chóc trên tàng cây kêu líu lo, nơi nơi tràn đầy hơi thở mùa xuân.
Tất cả đều khiến Lý Tuyền cảm thấy vui vẻ thoải mái, nàng cười hỏi:
- Khinh Ngữ, trang viên của muội cũng trồng lúa mạch sao?
- Toà trang viên chúng ta sắp đi xem này là trang viên trồng dưa ngọt và cây nho, hai toà trang viên còn lại trồng lúa mạch.
- Ồ....
Trong lòng Lý Tuyền bắt đầu mong đợi, nàng không ngừng nhìn về phía trước.
Xe ngựa đi qua một khe núi, khe núi cao chưa đến trăm thước, hai bên sườn núi rừng cây rậm rạp, mênh mông không nhìn thấy giới hạn, gió nhẹ thổi qua, tùng đào như biển.
Đi qua khe núi, mắt Lý Tuyền lập tức sáng ngời, trước mắt xuất hiện đất đai phì nhiêu màu mỡ, hai bên là đồi núi thấp, rừng tùng kéo dài rậm rạp, một con sông chảy từ hướng bắc tới, tụ lại ở góc tây nam, ở chỗ trũng tạo thành một hồ nước rộng mấy trăm mẫu, lại tiếp tục chảy qua một khe núi.
Chỗ đất phì nhiêu đầy dây dưa ngọt, xa xa có một rừng nho cái đã trồng xong, ở phía đông chân núi có một thôn trang không lớn khoảng hơn mười gia đình.
Lý Tuyền liếc mắt một cái liền thích toà trang viên này, nơi này nước tưới tiện lợi, ánh mặt trời đầy đủ, vừa hay nằm trong một khe núi, khí hậu bốn mùa ấm áp, hơn nữa đất ở đây lại là đất phù sa, quả thực chính là nơi thích hợp để trồng cây nho.
- Khinh Ngữ, tất cả đất ở đây đều thuộc trang viên sao?
Vương Khinh Ngữ chỉ về phía rừng tùng ở xa xa nói:
- Từ đằng kia đến đây, ước chừng khoảng năm mươi khoảnh, nơi này thích hợp trồng nho nhất.
- Ta cũng nhận ra.
Lý Tuyền thở dài một tiếng:
- Nơi này thực sự rất tốt.
- Tỷ thích nơi này không?
Lý Tuyền gật đầu, ánh mắt tràn đầy khát vọng, nàng thật sự rất thích, Khinh Ngữ liền cười nói:
- Nếu thích thì mua lại đi.
- Vậy...Vậy phải bao nhiên tiền?
Đây mới là điều mấu chốt, năm nghìn mẫu đất, ít nhất phải giá bốn năm vạn quan, nàng làm gì có nhiều tiền như vậy.
- Nếu tỷ muốn mua, tám ngàn quan tiền là có thể mua.
- Tám ngàn quan.
Lý Tuyền trợn mắt há mồm, không phải quá đắt, mà là quá rẻ, ruộng ở Linh Châu ít nhất phải ba quan một mẫu, nơi này còn phì nhiêu hơn nhiều, tương đương mỗi mẫu chí ít cần một quan năm trăm tiền, nửa giá cũng không bằng, thiên hạ làm gì có chuyện tiện nghi như vậy?
Lý Tuyền lập tức phản ứng lại, đây là Vương Khinh Ngữ nửa tặng nửa bán rồi, nàng liên tục xua tay:
- Không, không, ý tốt của Vương cô nương ta hiểu, nhưng ta không thể nhận.
Cho dù nàng thích toà trang viên này, nhưng nàng biết, toà trang viên rộng năm nghìn mẫu này ít nhất phải giá bốn vạn quan, Vương Khinh Ngữ lại bán cho nàng với giá tám ngàn quan, bởi vì Vương Khinh Ngữ biết nàng chỉ mang mười ngàn quan tiền, ân tình này nàng sao có thể nhận.
Vương Khinh Ngữ lại quay về xe ngựa, lấy ra một chồng văn khế rất dày từ túi da, cười đưa cho Lý Tuyền:
- Đây là khế đất của trang viên, tỷ hãy nhận lấy.
- Ta không thể nhận tờ khế đất này.
Lý Tuyền dù thế nào cũng không chịu nhận khế đất, nàng đẩy khế đất trả lại cho Vương Khinh Ngữ nói:
- Khinh Ngữ, cũng không phải ta khách khí, thật sự ta không tìm ra lý do nhận phần ân tình này của muội, cho dù là giá thấp nhất ta cũng không mua nổi, đa tạ ý tốt của muội.
- Tỷ không cần dựa theo giá thị trường, lúc trước Vương gia mua mảnh đất này chỉ với giá ba quan tiền một mẫu, tổng cộng cũng chỉ có mười lăm ngàn quan, thực tế muội bán cho tỷ với giá hơn một nửa một chút, nếu đại tỷ nhất định cần một lý do, vậy lý do rất đơn giản, nếu không có sự giúp đỡ của Trân công tử ở Tung Sơn, Vương gia không biết đã bị cái tên yêu đạo xảo trá kia lừa mất bao nhiêu tiền, huynh ấy còn cứu tính mạng của muội.
Lý Tuyền nghe chẳng hiểu gì, nàng căn bản không biết đệ đệ từng cứu Vương Khinh Ngữ, càng không rõ cái gì là ‘yêu đạo’, nàng vẻ mặt hoang mang nhìn Vương Khinh Ngữ.
Vương Khinh Ngữ thở dài, chỉ vào toà lầu nhỏ màu đỏ ở phía xa xa:
- Toà lầu đó là nơi quản lí trang viên, chúng ta đến đó nghỉ ngơi một chút.
Hai người lên xe ngựa, không bao lâu sau đi đến trước toà hồng lâu, người quản lý trang viên giữa đường đuổi kịp tới đón tiếp, người quản lý họ Tưởng này khoảng chừng ba mươi tuổi, thoạt nhìn có chút giỏi giang, y chỉ là một người quản lý nhỏ bé của Vương gia, Vương Khinh Ngữ đến khiến y vô cùng áp lực.
Y sợ hãi mời Vương Khinh Ngữ vào khách đường, lại đi tìm người đến dọn dẹp phòng, dặn thê tử pha trà nấu cơm, Vương Khinh Ngữ đánh giá khách đường, tuy rằng trang hoàng đơn giản, nhưng lại vô cùng sạch sẽ.
Vương Khinh Ngữ cười nói;
- Đại tỷ, nơi này cũng coi như sạch sẽ, đêm nay chúng ta ở tạm lại đây nghỉ một đêm.
Lý Tuyền gật gật đầu:
- Ta không sao cả, muội sắp xếp đi.
Lúc này, thê tử của Tưởng quản lý mang hai chén trà nóng vào, Vương Khinh Ngữ cười cười gật đầu với nàng, nâng trà lên chậm rãi uống một ngụm, một sự ấm áp lan tràn, khiến các nàng thư thái hơn nhiều.
Lý Tuyền đặt chén trà xuống, lại hỏi:
- Khinh Ngữ, muội vừa nói a Trân từng cứu muội ở Tung Sơn, đây là chuyện gì?
Lý Tuyền biết rằng cuối năm trước đệ đệ từng đi Tung Sơn, không nghĩ tới hành trình đi Tung Sơn lại liên quan đến Vương gia, khiến trong lòng nàng vô cùng tò mò.
Vương Khinh Ngữ liền kể lại rõ ràng rành mạch chuyện xảy ra ở Tung Sơn cho Lý Tuyền, cuối cùng cô thở dài một tiếng nói:
- Ân tình của Lý công tử với Vương gia muội không thể không báo đáp, bán mảnh đất này cho đại tỷ thực ra là ý của phụ thân muội, đây là chút tâm ý của Vương gia đối với ân tình của Lý công tử, bây giờ chỉ lấy một nửa tiền, Vương gia đã rất áy náy rồi.
Vương Khinh Ngữ lại đưa khế đất giao cho Lý Tuyền:
- Muội đã kí tên đồng ý lên trên rồi, chỉ cần Tuyền tỷ kí tên mình lên thôi, toà trang viên này sẽ là của đại tỷ, mong đại tỷ nhận lấy.
- Này...
Lý Tuyền trầm tư một lát, tuy rằng nàng hiểu thành ý của Vương gia, nhưng toà trang viên này có thể nhận hay không, nàng còn phải hỏi ý kiến của đệ đệ, nếu đệ đệ không chịu nhận ân tình của người ta, vậy nàng cũng không thể nhận.
Nghĩ vậy, Lý Tuyền liền cười nói:
- Như vậy đi, khế đất tạm thời chưa cần đưa cho ta, nhưng ta vẫn nhận ý tốt của Vương gia, nhưng việc này đợi ta quay về Lạc Dương sẽ đưa ra quyết định cuối cùng, có thể không?
Vương Khinh Ngữ biết nàng phải hỏi ý kiến của Lý Trân, liền vui vẻ đồng ý.
Lý Tuyền lại cùng Vương Khinh Ngữ ra khỏi hồng lâu, đi đến bên cạnh bờ ruộng, nhìn toà trang viên rộng mênh mông này, trong lòng Lý Tuyền vô cùng kích động, trong lòng nàng loáng thoáng có một dự cảm, mảnh đất này sắp sửa thuộc về mình.
Năm trước nàng vẫn còn là một bà chủ ở Đôn Hoàng, chỉ có ba mươi mẫu đất cằn được truyền lại, nhưng chỉ qua hơn nửa năm, nàng liền trở thành thương nhân ở Lạc Dương và địa chủ có được năm nghìn mẫu đất, tất cả những chuyện này quả thật giống như đang nằm mơ.
Suy cho cùng, vẫn là nàng được hưởng vinh quang của đệ đệ, đệ đệ mới là nguồn gốc tất cả của cải của mình.
- Suy đi nghĩ lại, ta cảm thấy, hay là đại tỷ trồng nho trước đi.
Vương Khinh Ngữ vừa cười vừa đề nghị.
Lý Tuyền vô cùng cảm kích Vương Khinh Ngữ, không chỉ là cảm kích, mà giữa hai người bọn họ vô cùng ăn ý, từ sâu trong nội tâm nàng hi vọng Vương Khinh Ngữ có thể trở thành em dâu của mình.
Lý Tuyền ngẫm nghĩ một chút cười nói:
- Hôm nay mới là ngày mười sáu tháng giêng, vẫn còn kịp trồng nho, hơn nữa đất là thục địa, hoàn toàn có thể trực tiếp gieo trồng, nếu chuyện này đã định, ta phải nhanh chóng mua nho mầm mới được, gieo hạt đầu tháng mười hai, chuẩn bị sẵn giá, như vậy năm nay là có thể thu hoạch lần đầu tiên rồi.
- Đại tỷ mua cây nho mầm không dễ sao? Ở vườn trồng trọt của chúng ta ở Lạc Dương có loại nho mầm tử ngọc tốt nhất Cao Xương, muội có thể cho tỷ, đợi năm nay thu hoạch sẽ mở rộng trăm dặm, như vậy có thể trực tiếp lấy mầm từ Trường An đến, thời gian vẫn còn kịp.
Trong lòng Lý Tuyền mừng rỡ, Vương gia có mầm nho tử ngọc, đây chính là loại nho tốt nhất Cao Xương, theo nàng biết, loại nho mầm tử ngọc này tuyệt đối không được truyền ra ngoài, Vương Khinh Ngữ lại không hề do dự cho mình.
Trong lòng nàng vô cùng cảm kích trước sự an bài thoả đáng của Vương Khinh Ngữ, liền cầm tay cô thành khẩn nói:
- Tuy nhiên ta vẫn phải quay về Lạc Dương một chuyến, chuyện này ta phải trưng cầu ý kiến của A Trân, nếu nó không phản đối, ta sẽ nhận ý tốt của Khinh Ngữ.
Vương Khinh Ngữ khẽ mỉm cười:
- Một khi đã như vậy, đại tỷ cứ yên tâm quay về đi, chuyện cây nho muội sẽ sắp xếp giúp đại tỷ, Vương gia có thợ thủ công trồng nho tốt nhất.
Trong lòng Lý Tuyền lại vừa cảm kích vừa kinh ngạc, cô nương tốt như vậy không trở thành em dâu nhà mình, quả thực là thiên lý bất dung.