Trong ngự thư phòng, Thị ngự sử Chu Củ dâng một phần tấu chương cho nữ hoàng Võ Tắc Thiên. Y khẳng khái nói:
- Những ngôi chùa bình thường quy y tăng nhân, đều chọn người có tâm hướng Phật. Nhưng chùa Bạch Mã lại không làm thế. Bọn họ chọn những người cao to lực lưỡng làm tăng nhân, thậm chí kẻ phạm tội cũng được bọn họ thu nạp vào chùa. Hiện tại trong chùa Bạch Mã đã có hơn vạn võ tăng, còn có khá nhiều binh khí khôi giáp. Thần không hiểu rốt cuộc Lương quốc công muốn làm gì? Thần nghi ngờ y bụng dạ khó lường, muốn làm phản. Xin bệ hạ cho phép vi thần đi tra xét việc này!
Tấu chương của Chu Củ không chỗ nào có thể nghi ngờ khiến Võ Tắc Thiên khó xử vô cùng. Bà ta biết căn nguyên của chuyện này là gì. Ngày hôm qua Thượng Quan Uyển Nhi đã bẩm báo việc Tiết Hoài Nghĩa phái võ tăng ám sát Lý Chân.
Bà ta có thể chấp nhận lời giải thích của Thượng Quan Uyển Nhi, là vì vụ án Vi Thập Phương khiến Tiết Hoài Nghĩa căm hận Lý Trân, trả thù cá nhân.
Nhưng Võ Tắc Thiên lại không chấp nhận được việc Chu Củ gây khó dễ. Người đồng ý cho Tiết Hoài Nghĩa nuôi dưỡng hơn vạn võ tăng chính là Võ Tắc Thiên. Hàng năm phê chuẩn bỏ ra ngàn vạn tiền lương nuôi dưỡng những võ tăng này cũng là bà ta. Bây giờ Chu Củ lại chỉ trích Tiết Hoài Nghĩa có mưu đồ mưu phản. Thế coi Võ Tắc Thiên là gì? Nếu quả thật phán cho những võ tăng này tội mưu phản, mặt mũi bà ta phải để đâu?
Thượng Quan Uyển Nhi ở bên cạnh âm thầm cười lạnh. Việc Chu Củ gây khó dễ nằm trong dự liệu của nàng. Đây đương nhiên là do Thái Bình công chúa sai khiến. Chỉ là Thái Bình công chúa thật sự không hiểu mẫu thân của mình. Nếu có thể lợi dụng chuyện võ tăng để đến lật đổ Tiết Hoài Nghĩa, Thượng Quan Uyển Nhi nàng sẽ không lợi dụng sao?
Thái Bình công chúa quá nóng vội rồi, sốt ruột muốn giành được quyền chủ động để lật đổ Tiết Hoài Nghĩa. Đáng tiếc nàng ta dục tốc tắc bất đạt, căn bản không tìm ra được cốt lõi vấn đề. Bản thân chuẩn bị gần hai năm, sao lại để cho nàng ta cướp đi trong một sớm một chiều được?
Đương nhiên Võ Tắc Thiên biết việc Chu Củ buộc tội Tiết Hoài Nghĩa là do nữ nhi của mình Thái Bình công chúa sai khiến. Nhưng không ngờ Thái Bình công chúa lại dùng chuyện võ tăng để gây khó dễ, khiến Võ Tắc Thiên hơi thất vọng. Nữ nhi vốn không để tâm đến cảm nhận của mình.
Võ Tắc Thiên liền trả lại cuốn tấu chương cho Chu Củ, nói với y:
- Tâm tình của Chu ái khanh trẫm có thể hiểu được. Nhưng đó là tên hòa thượng điên, luôn thích khoa trương, không đến nỗi có ý mưu phản. Ngươi không cần chú ý nhiều đến y. Thế này đi! Có người tố cáo ở Ích Châu có kẻ lợi dụng lệnh đại xá để làm việc tư, thả tử tù. Ngươi hãy thay trẫm đi tra xét chuyện này.
Chu Củ ngây ngẩn cả người. Thánh Thượng căn bản không tiếp nhận lời buộc tội của mình. Không chỉ không tiếp nhận mà còn điều mình đi Ích Châu. Rõ ràng chính là ám chỉ mình đừng đề cập đến chuyện của Tiết Hoài Nghĩa. Trong lòng y chán nản vô cùng. Đành phải tiếp nhận cuốn tấu chương, thấp giọng nói:
- Thần lập tức đến Ích Châu tra án!
- Đi đi! Làm việc cho tốt, trẫm sẽ xem xét việc thăng chức cho ngươi.
- Tạ ơn bệ hạ!
Chu Củ thi lễ, chậm rãi lui xuống.
Võ Tắc Thiên trầm ngâm một lát, quay đầu lại hỏi Thượng Quan Uyển Nhi:
- Lý Trân đang làm gì?
- Hồi bẩm bệ hạ, hắn đang điều tra chùa Lân Chỉ!
Võ Tắc Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Tên yêu ni kia!
Mấy tháng trước, đúng là Võ Tắc Thiên hạ chỉ đưa lão ni Hà Nội đến Lạc Dương. Hiện tại lại phải xử lý mụ ta. Việc này khiến Võ Tắc Thiên cảm thấy khó xử. Bà ta hy vọng Thượng Quan Uyển Nhi sẽ tìm được cái cớ hợp lý thay mình. Hiển nhiên, Lý Trân đang làm chuyện này.
Võ Tắc Thiên thản nhiên cười nói:
- Bảo hắn làm cho tốt. Làm tốt, trẫm sẽ phong thưởng!
Mùng bốn tháng Giêng, Thôi Thiếu Dĩnh đến sở nha Hoàng thành như ngày thường. Mặc dù y cũng có một quan phòng trong Khuyên Thiện phường, nhưng mấy ngày nay bên kia cũng không có việc gì, y liền trở về quan sở Hoàng thành. Thật ra còn có một nguyên nhân quan trọng hơn. Đêm qua đã xảy ra một việc bất ngờ. Y lo bị Lý Trân phát hiện.
Thôi Thiếu Dĩnh mang tâm trạng nặng nề đi vào quan phòng của mình. Y lấy chìa khóa mở một chiếc hòm bằng gỗ lim, lấy ra một quyển trục từ dưới đáy. Y từ từ mở ra. Đây là bí mật lớn nhất của y. Bên trong ghi chép dày đặc số kinh phí của nội vệ mà y lợi dụng quyền Trưởng sử để tham ô hơn một năm nay, khoảng chừng 2500 quan.
Y cho rằng quỷ không biết người không hay. Nhưng y nằm mơ cũng không ngờ rằng, tối qua Vạn Quốc Tuấn đến nhà y, đưa ra một bản ghi chép y hệt, đặt lên bàn rồi đi. Y sợ tới mức một đêm không ngủ. Y biết rõ Vạn Quốc Tuấn muốn làm gì, nhưng y cũng biết, chỉ cần y đồng ý với Vạn Quốc Tuấn, từ nay về sau y sẽ trở thành chó sai của Vạn Quốc Tuấn.
- Nhưng nếu y không đồng ý thì sao?
Thôi Thiếu Dĩnh đau khổ nhắm mắt lại. Y xuất thân từ tộc họ Thôi ở Thanh Hà, thiên hạ danh môn. Nếu y bị giết vì tội tham ô, thì sẽ có ý nghĩa như thế nào với tộc họ Thôi ở Thanh Hà?
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của người hầu:
- Thôi trưởng sử, Vạn thống lĩnh đến.
Thôi Thiếu Dĩnh sợ hết cả hồn, vội vàng giấu quyển trục đi. Y vừa mới đứng lên, Vạn Quốc Tuấn liền nghênh ngang đi tới, trên mặt mang nụ cười đắc ý. Gã biết Thôi Thiếu Dĩnh không đến Khuyên Thiện phường. Điều đó chứng tỏ sự uy hiếp của gã đã có tác dụng.
- Thế nào, Thôi trưởng sử không chào đón ta sao?
Thôi Thiếu Dĩnh sầm mặt, chỉ về phía trường kỷ:
- Mời ngồi, Vạn thống lĩnh!
Vạn Quốc Tuấn ngồi xuống, người hầu dâng trà. Gã xua tay:
- Ta và vạn thống lĩnh có chuyện quan trọng cần trao đổi. Ngươi đừng tới quấy rầy.
- Vâng!
Người hầu vội lui xuống.
Ngươi có chuyện gì quan trọng?
Tuy Thôi Thiếu Dĩnh chưa đến mức trung thành với Lý Trân. Cành cao mà y luôn muốn bám vào là Võ Tam Tư. Nhưng Vạn Quốc Tuấn uy hiếp y như vậy, khiến cho y đánh mất cơ hội tận trung với Võ Tam Tư. Y không khỏi căm hận Vạn Quốc Tuấn.
Vạn Quốc Tuấn híp mắt lại, bình tĩnh nói:
- Ngươi có biết ta đến đây làm gì không?
- Hừ! Ta không biết.
Thôi Thiếu Dĩnh quay đầu.
- Bỏ đi! Con mẹ nó, đừng giả bộ trước mặt ta.
Vạn Quốc Tuấn sa sầm mặt, hung ác nói:
- Dù gì ta cũng là phó thống lĩnh nội vệ. Ngươi gây tổn hại đến lợi ích của huynh đệ dưới trướng ta. Chỉ bằng việc này, ta đã không muốn tha cho ngươi. Nếu không phải công chúa điện hạ coi trọng ngươi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ kiên nhẫn tìm ngươi hết lần này đến lần khác sao?
Thôi Thiếu Dĩnh giật mình. Thái Bình công chúa coi trọng mình? Trong lòng y giống như căn phòng tối tăm đột nhiên có ánh sáng:
- Công chúa điện hạ. . . tìm ta làm gì?
Y run rẩy hỏi.
Vạn Quốc Tuấn tiến lên phía trước, ném một tấm thiệp mời ra trước mặt y:
- Ngươi tự xem đi!
Nói xong, gã liền xoay người nghênh ngang rời đi. Thôi Thiếu Dĩnh run rẩy nhặt thiệp mời lên. Chỉ thấy trên thiệp có một hàng chữ thanh tú:
- Xin mời Thôi sứ quân...
Thôi Thiếu Dĩnh sắp say mất rồi. Giờ khắc này y đã quên chuyện tham ô 2500 trăm quan tiền của bản thân, cũng quên luôn cành cao Võ Tam Tư kia. Trong lòng y chỉ có Thái Bình công chúa. Đương nhiên, làm chó sai cho Thái Bình công chúa còn hơn là phải làm chó sai cho Vạn Quốc Tuấn. Tôn nghiêm hơn nhiều.
Còn một ngày nữa là đến pháp hội của chùa Lân Chỉ. Gần trăm nữ ni đã bắt đầu ở bố trí pháp trường ở khắp chùa.
Từ sau khi Tung Sơn Vi chân nhân bị giết chết, chùa Lân Chỉ đã mất đi nguồn lực kinh tế, không thể lo nổi nơi ăn chốn ở cho các tín đồ ở gần Lạc Dương. Lão ni Hà Nội buộc phải tăng cường việc thu gom của cải, liên tục tổ chức pháp hội thu gom của cải.
Cũng chính bởi vì lão ni Hà Nội ra sức vơ vét của cải, mới khiến cho dang tiếng của bà ta càng ngày càng xấu, càng ngày càng bị nhiều người mắng là yêu ni, kể cả Võ Tắc Thiên.
Ngay trong một căn nhà gần chùa Lân Tự, Lý Trân đang trải tấm bản đồ lên trên bàn. Bên cạnh là vài binh sĩ nội vệ tinh anh. Vừa thuê căn nhà này vào mùng hai tháng Giêng, bọn họ lập tức đào địa đạo, đào đến phía dưới tiệm bán hương ở cạnh cổng phía đông của ngôi chùa.
Căn cứ theo tấm bản đồ lấy được từ chỗ Trí Quang đại sư ở chùa Báo Quốc, Lý Trân phát hiện phía dưới tiệm bán hương có một đường hầm trực tiếp dẫn vào phía trong chùa. Có lẽ là đường hầm chạy trốn mà các tăng nhân đào được lúc trước. Bởi vì năm mươi năm trước, cách đường hầm không xa là rừng cây, kéo dài đến Lạc Thủy.
Sau khi lão ni Hà Nội chiếm được chùa Lân Tự, tiệm bán hương liền đóng cửa. Căn cứ theo sự quan sát của nội vệ hai ngày nay, vốn không có ai vào tiệm bán hương cả. Chứng tỏ lão ni Hà Nội chưa phát hiện ra đường hầm dẫn ra ngoài chùa.
- Thống lĩnh!
Vương Cật vừa mới trở về nội vệ liền vội vàng vào trong đại sảnh. Y là con trai của chủ tiệm khóa liên hòan ở Nam Thị, rất thành thạo trong việc mở khóa. Vì đắc tội với Vạn Quốc Tuấn nên bị cách chức. Nhưng Lý Trân đã đưa y trở lại nội vệ.
Vương Cật tiến lên thi lễ: - Địa đạo đã được mở.
Lý Trân mừng rỡ, lập tức cười nói với vài tên binh sĩ nội vệ:
- Đi xem thử xem sao!
Địa đạo mới đào nằm phía dưới bức tường phía tây của căn nhà. Hai mươi mấy binh sĩ nội vệ mất hai ngày để đào một địa đạo dài khoảng năm trượng, dẫn thẳng vào trong tiệm bán hương đã đóng cửa, hợp làm một với địa đạo của ngôi chùa.
Lý Trân bò rạp trong địa đạo. Không bao lâu liền đến được phía cuối địa đạo. Hắn nhấc một tấm ván gỗ lên, phát hiện mình đang ở trong một gian phòng bằng gỗ đầy bụi. Có lẽ đây là tiệm bán hương cạnh chùa.
Vài tên binh sĩ nội vệ đứng trong cửa hàng. Bọn họ đã mở một lu nước, lộ ra một hầm động tối như mực.
- Khởi bẩm thống lĩnh. Đây là thông đạo bí mật vào chùa. Vốn còn có tấm ván gỗ che đậy. Ty chức đã dỡ tấm ván gỗ xuống rồi.
Một gã binh lính nội vệ bẩm báo.
Lý Trân bước lên phía trước, đứng sát vào cửa động rồi nhìn vào bên trong. Chỉ thấy thông đạo cao khoảng năm thước. Có thể cúi người đi vào, nhưng bên trong tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả, chỉ ngửi được một thứ mùi ẩm mốc.
- Có huynh đệ nào đi vào chưa?
Lý Trân thân thiết hỏi.
- Trương Nhiên và Chung Thuận Nhi đã đi vào.
Lý Trân gật đầu, chú ý tình hình trong động. Đúng lúc này, có một loạt tiếng bước chân bên ngoài tiệm bán hương. Lý Trân vội vàng ngồi xổm xuống. Qua khe hở trên tấm ván gỗ thì thấy hai ni cô trẻ tuổi vội vàng đi tới.
- Nghe bảo ngày mai Xích Bảo thiên sư cũng đến. Thật sự mong chờ hỏa kỹ thần kỳ của ông ta.
- Ông ta là khách quý của sư phụ. Lần trước sư phụ bảo ta hầu hạ ông ta. Nghĩ lại lại thấy buồn nôn. Đừng nói nữa!
- Hì hì! Không phải ngươi rất thích sao?
- Ai bảo vậy. Đừng nghe các nàng nói hươu nói vượn.
Hai nữ ni đi qua tiệm bán hương. Từ cửa bên cạnh đi vào trong chùa. Lý Trân khẽ cau mày. Kẻ gọi là “ Xích Bảo thiên sư” là người thế nào?
Lúc này, hắn nghe thấy phía sau có động tĩnh, vừa quay đầu lại, chỉ thấy hai gã binh sĩ nội vệ từ trong thông đạo chui ra. Hai người thấy thống lĩnh liền vội vàng tiến lên thi lễ.
- Sao rồi?
Lý Trân vội hỏi:
- Bên kia thông đạo là nơi nào?
Trương Nhiên dẫn đầu đáp:
- Lối ra chính là bên dưới thạch sư ở cổng chùa. Hoá ra bên trong thạch sư rỗng ruột.
- Có thấy võ tăng canh gác xung quanh không?
Lý Trân lại hỏi.
- Hồi bẩm thống lĩnh. Có gần ba mươi võ tăng canh gác. Bọn chúng vô cùng cảnh giác.
Lý Trân trầm tư một lát rồi phân phó mọi người:
- Mọi người rút về trước đi. Chú ý giấu kỹ cửa động.
Lý Trân vừa dẫn mọi người từ địa đạo trở về căn nhà, Triệu Thu Nương liền vội vàng đi đến. Vì đề phòng nữ ni cách vách sinh nghi, Triệu Thu Nương liền giả dạng thành thôn phụ đi chợ, đi vào cửa chính như không có chuyện gì.