Ở phía tây Hoàng thành, trên sân mã cầu của Võ Lâm Quân, một đội mã cầu vừa mới thành lập bắt đầu buổi huấn luyện đầu tiên.
Lý Trân cầm đầu bảy người đội mã cầu, mục tiêu của hắn là mở rộng số người trong đội lên tới mười người, năm người chính thức còn lại năm người sau dự bị.
Đội mã cầu đứng chụm lại ở một góc, Lý Trân đang điều hành nói quy củ cho mọi người nắm rõ.
- Mỗi ngày phải bỏ ra một canh giờ để tập luyện, trừ phi có công vụ ra ngoài, nếu không tuyệt đối không được vắng mặt.
- Ta cũng không trông cậy vào đại hội thi đấu lần này có thể đoạt giải quán quân, nhưng ta hy vọng có thể có một vị trí nhỏ nhoi.
Lý Trân chỉ một vị trí nhỏ nhoi, chính là tiến vào tốp 10, trong gần hai trăm đội mã cầu có thể lọt vào vào tốp 10, nói dễ hơn làm, Lý Trân trong lòng cũng hiểu được, nhưng hắn phải tranh thủ.
Sáu tay mã cầu xếp thành một hàng, dáng người cao nhất là đến từ Bùi Khoan của Thiên kỵ doanh, hắn chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng bộ dạng khôi ngô dị thường, còn cao hơn Lý Trân một cái đầu, bả vai rộng lớn hơn người, làm cho người ta cảm thấy như một ngọn núi điềm đạm, chắc chắn.
Tuy rằng bộ dạng cao lớn vạm vỡ, nhưng Bùi Khoan lại đến từ Văn Hỉ Bùi thị trứ danh, nhãn hiệu thế gia lâu đời, cũng đã định trước hắn không phải là một kẻ mãng phu, Bùi Khoan văn võ song toàn, ngoại hình thô kệch nhưng là người tinh tế.
Lý Trân để Bùi Khoan và Tửu Chí phòng ngự hai bên, hắn nhìn thấy hai người bọn họ dáng người to béo, để bọn họ phụ trách phòng thủ phía sau.
Mà hai cánh trái phải giao cho Lý Lâm Phủ và Tôn Lâm, hai người chủ yếu phụ trách chặn lại và chuyền bóng, so với Lý Lâm Phủ toàn tâm toàn ý nịnh bợ Thượng Quan Uyển Nhi, Tôn Lâm tham gia đội bóng là vì có ân tình với Lý Trân.
Một là Lý Trân ở Đôn Hoàng đã cứu tính mạng huynh trưởng Tôn Lễ, tiếp đến là Lý Trân hiệp trợ huynh trưởng y phá đoạn đầm án, khiến cho huynh trưởng y được thăng làm Đại Lý Tự thừa, xuất phát từ cảm kích, Tôn Lâm được mời vào, không chút do dự gia nhập đội cầu của Lý Trân.
Về phần Diệp Sào và Tiểu Tế làm dự bị, Diệp Sào là tam đồ đệ của Triệu Thu Nương, cùng tuổi với Lý Trân, bộ dạng vừa gầy vừa cao, thoạt nhìn bất cứ chuyện gì đều không chút để ý.
Diệp Sào có mái tóc hiếm lại vàng, làn da trắng bệch, kỳ thật cứ như chứng bạch tạng, hắn hiện tại cũng là Thiên Ngưu thị vệ, tuy rằng bản thân của hắn thấy bình thường, nhưng cha mẹ hắn lại hết sức kích động.
Tiểu Tế là người duy nhất không phải thân phận thị vệ trên sân cầu, Thượng Quan Uyển Nhi an bài y vào ngự y phòng, trên danh nghĩa là đồ đệ của thủ tịch ngự y Thẩm Nam Mậu.
Thân thể y nhỏ bé nhưng thật ra bộ dạng rất khỏe mạnh, đáng tiếc chiều cao không đủ, đứng với bọn Thiên Ngưu thị vệ trước mặt, y trở nên thấp bé như đứa trẻ.
Nhưng môn mã cầu cái chính là xạ cầu thủ, có thể nói, cánh tả hữu phải hỗ trợ cho xạ cầu thủ, tất cả đội cầu đều phải vây quanh xạ cầu thủ để đánh bóng, không cho đối phương có cơ hội tác chiến, xạ cầu thủ phải là người liên quan trực tiếp đến thắng bại của trận đấu và xếp hạng của toàn đội.
Lý Trân tất nhiên là xạ cầu thủ của đội, là đội trưởng và là trung tâm đội bóng.
Lý Trân nói mấy câu dạy bảo, rồi ra lệnh:
- Bắt đầu luyện tập bắn bóng và phòng ngự!
Sáu người trở mình lên ngựa, chia làm ba hỗ trợ tiến hành bắn bóng và phòng ngự rất điêu luyện.
Lúc này, ánh mắt Lý Trân hướng về sân mã cầu bên kia nghiêng mắt mà nhìn, đang có một đội mã cầu bên kia đang huấn luyện, đó hẳn là đội mã cầu của Tiết Hoài Nghĩa.
Lúc này Tiết Hoài Nghĩa đang đứng ở sân bóng bên kia lãnh đạm nhìn đội bóng của Lý Trân đang huấn luyện, từ lúc Đông Thú trở về, Tiết Hoài Nghĩa liền có vẻ vô cùng khiêm tốn, không có động tĩnh gì, rốt cuộc nhìn không thấy hắn còn có vẻ kiêu ngạo bệ vệ gì nữa.
Trên thực tế, gần mười năm nay lần đầu tiên thấy hắn khiêm tốn, Tiết Hoài Nghĩa hầu hạ Võ Tắc Thiên đã gần mười năm.
Mười năm đối với hắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ở trong cung ngoài cung ngang ngược, mọi người đều ở phía sau mà nịnh hót hắn, ngay cả Võ Tam Tư, Võ Thừa Tự đều bị hắn dẫm đạp lên.
Mặc dù hai năm qua hắn cũng cảm giác được Thánh Thượng không còn coi trọng hắn như trước, nhưng hắn cũng không quá để ý, tiếp tục ngang ngược làm càn, muốn làm gì thì làm, đến khi Vi Đoàn Nhi bị xử tử, Tiết Hoài Nghĩa mới có chút sợ hãi.
Mà Thánh Thượng thờ cúng Di Lặc Xá Lợi ở Thiếu Lâm tự chứ không phải là chùa Bạch Mã của hắn, cũng làm cho Tiết Hoài Nghĩa giận dữ, lại có một tia âm thầm sợ hãi.
Lúc này, ở xa xa nghe thấy có người hô to:
- Lý Trân, đánh hay lắm!
Hoá ra Lý Trân đang làm mẫu đánh bóng vào cầu môn cho mấy thủ hạ của mình, Tiết Hoài Nghĩa khóe miệng không khỏi co giật một chút, trong lòng hắn đối với Lý Trân này tràn đầy thù hận, chính hắn trợ giúp Thượng Quan Uyển Nhi lật đổ Vi Đoàn Nhi, khiến chính mình mất đi đồng minh quan trọng nhất.
- Võ Diên Tú!
Tiết Hoài Nghĩa bỗng nhiên hét lớn một tiếng.
Đang ở trên sân bóng luyện bóng Võ Diên Tú liền vội vàng tiến lên ôm quyền nói:
- Đại tướng quân tìm ty chức có chuyện gì?
Võ Diên Tú là con trai của Võ Thừa Tự, được phong làm Hoài Dương quận vương, đồng thời cũng là Tả Võ Lâm Quân Trung lang tướng, bộ dạng tuấn tú lịch sự, bởi vì phụ thân gã Võ Thừa Tự bị giam lỏng ở phường Ưng Khuyển, khiến cả nhà bọn họ già trẻ đều gia sức lấy lòng Tiết Hoài Nghĩa, khẩn cầu hắn có thể thuyết phục Thánh Thượng thả phụ thân ra.
Võ Diên Tú đánh môn mã cầu vô cùng tốt, gã là thủ lĩnh đội mã cầu của Tiết Hoài Nghĩa, ở năm trước trong đại hội thi đấu, gã suất lĩnh đội mã cầu đứng thứ năm, đủ để khiến cho gã hãnh diện rồi.
Tiết Hoài Nghĩa liếc qua Lý Trân, lạnh lùng nói:
- Người kia quá kiêu ngạo rồi!
Võ Diên Tú lập tức hiểu ý, quay đầu ngựa lại hướng Lý Trân chạy đến, Tiết Hoài Nghĩa cũng chầm chậm khoanh tay đi tới.
Lý Trân đang cùng đồng bạn ở trên sân bóng luyện tập sút gôn, cầu môn của mã cầu là một cái động nhỏ được khoét trên tấm ván, hai bên mỗi bên dựng một tấm ván gỗ, cách xa nhau ước chừng ngàn bước, mười tên kỵ thủ mỗi phe đọ sức trên sân, lấy gập đánh cầu vào môn động đối phương, đội nào ghi được nhiều thì thắng.
Tuy rằng xạ cầu thủ là linh hồn của toàn đội, nhưng cũng không phải chỉ có xạ cầu thủ mới có thể sút gôn, cho nên mỗi người đều cần nắm giữ kỹ xảo sút cầu môn cao siêu.
Năm trước Lý Trân ở Đôn Hoàng cách cầu môn năm mươi bước mà sút vào một quả xuyên vân cầu thật đẹp, khiến toàn thành khiếp sợ.
Nhưng đối với cuộc tranh tài cao thủ môn mã cầu của cả nước mà nói, ba mươi bước đi vào động thật sự là việc tầm thường, năm mươi bước vào động mặc dù có khó khăn nhất định, nhưng cũng có không ít người có thể làm được.
Được xưng đệ nhất cao thủ mã cầu Đại Đường, Lang tướng Thiên kỵ doanh Đậu Tiên Vân liền đem hai mươi đồng tiền thả đầy trên mặt đất, lao nhanh vung cán lên không trung hai mươi lần, bắn từng đồng tiền vào cửa động cách đó năm mươi bước, tinh tế chuẩn xác, làm người xem không thể tin vào mắt mình
Lý thị vệ đánh rất khá nhỉ!
Phía sau truyền đến một tiếng tán thưởng, Lý Trân vừa quay đầu lại, chỉ thấy Võ Lâm Quân lang tướng Võ Diên Tú hiện ra ở phía sau mình, gã tuy rằng trên mặt cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy lãnh ý.
Mặc dù Võ gia cũng không rõ Lý Trân ở Độc Kinh án là nhân vật giữ vai trò gì, nhưng Lý Trân và Xá Lợi Án có quan hệ trực tiếp, chính Lý Trân đem Xá Lợi giả cho Võ Thuận, làm cho Võ Thừa Tự hiến Xá Lợi giả mới chuốc phải tội danh, cho nên ở một mức độ nào đó, Võ Thừa Tự bị đoạt tước bãi quan giam giữ, đối với Lý Trân là có quan hệ.
Cũng chính là duyên cớ này, bất kể Võ Phù Dung hay là Võ Diên Tú đều tràn đầy thù hận với Lý Trân.
Chỉ có điều Lý Trân có Thượng Quan Uyển Nhi chống lưng, lại là thị vệ bên người Thánh Thượng, bọn họ mới nhịn xuống lửa giận trong lòng.
Lý Trân với con cái của Võ Thừa Tự tự nhiên cũng sẽ không có tình cảm gì tốt đẹp, hắn ôm quyền thản nhiên nói:
- Đa tạ Võ Tướng quân khen ngợi!
Trong lòng Võ Diên Tú càng thêm căm tức, đầu tiên gã là Hoài Dương quận vương, tiếp theo mới là lang tướng Võ Lâm Quân, Lý Trân phải xưng hô với gã là điện hạ, mà không được gọi hắn là tướng quân, gọi gã cấp thấp hơn, hiển nhiên là không tôn trọng gã.
Trong lòng của gã mặc dù hận, trên mặt vẫn không có biểu lộ ra, vừa cười nói:
- Ta cũng tới đánh một cầu, mời Lý thị vệ chỉ giáo!
Lý Trân đương nhiên biết gã không bỗng dưng lại đến đây, lại thoáng nhìn Tiết Hoài Nghĩa đang đứng ở cách đó không xa, hắn cười lạnh trong lòng, cũng ra vẻ vui vẻ nói:
- Hoan nghênh Võ Tướng quân đến đây chỉ bảo.
Hắn quay đầu ngựa lại lui qua một bên, Lý Lâm Phủ trong mắt toát ra vẻ sầu lo, Võ Diên Tú rõ ràng là lai giả bất thiện.
Lý Lâm Phủ tiến lên nhìn Lý Trân thấp giọng nói:
- Võ Diên Tú là một trong ngũ đại cao thủ mã cầu Võ Lâm Quân, lại là xạ cầu thủ của Tiết Hoài Nghĩa, năm trước đội bọn họ đoạt được hạng thứ năm, thực lực mạnh vô cùng.
Lý Trân gật gật đầu:
- Đa tạ nhắc nhở!
Lúc này, binh lính Võ Lâm Quân luyện võ bắn tên trên sân mã cầu đều xúm lại mà đến, đứng ở đằng xa đều nghị luận, rất nhanh mọi người liền hiểu được, đây là Võ Diên Tú đang khiêu chiến với Lý Trân.
Võ Diên Tú là cao thủ mã cầu Võ Lâm Quân, mọi người đều biết, mà Lý Trân tuy là nhân tài mới xuất hiện, nhưng hắn cũng chỉ là lấy cưỡi ngựa bắn cung nổi danh, đến tột cùng trình độ môn mã cầu như thế nào, không có người thấy.
Tuy nhiên dựa theo lẽ thường, cưỡi ngựa bắn cung lợi hại, môn mã cầu cũng sẽ không yếu, mọi người đối với hắn tràn đầy chờ mong.
Võ Diên Tú đã ở khoảng cách bên ngoài cầu động năm mươi bước thả một cái mã cầu, cái này có nghĩa hắn phải ở ngoài năm mươi bước bắn ra xạ môn, điều này làm cho xung quanh tất cả mọi người kích động lên.
Võ Diên Tú lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Trân một cái, gã trở mình lên ngựa, phóng ngựa chạy gấp, khi chiến mã chạy quá mã cầu, gã nghiêng người vung cán bắn mạnh ra, đánh ra một đường bóng dài đẹp mắt, một bóng đen bay vút qua, mã cầu tinh chuẩn mà rơi vào cầu động.
Bốn phía lập tức vang lên tiếng vỗ tay, ngay cả Tiết Hoài Nghĩa cũng nhịn không được nữa nhẹ nhàng vỗ tay, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười tán dương.
Nói chung, môn thủ mã cầu đạt năm mươi bước gần như rất hạn chế, tối đa cũng chỉ thêm một vài bước, Lý Trân có lẽ cũng chỉ ngang hàng Võ Diên Tú, nếu muốn vượt qua gã, chỉ có thể đập bóng thật nhanh, nhưng khả năng thất bại quá lớn.
Mà ngay cả đệ nhất cao thủ Đậu Tiên Vân cũng không dám cam đoan mỗi lần đánh bóng đều trúng, chính hắn từng nói, ngoài năm mươi bước đập bóng tốc độ cao, có thể mười bóng bắn trúng sáu bóng đã xem như xuất sắc lắm rồi.
Đối với Lý Trân mà nói, vượt qua Võ Diên Tú không phải là vấn đề kỹ thuật, mà là vấn đề chính trị, Võ Diên Tú ra mặt khiêu khích, Tiết Hoài Nghĩa thờ ơ lạnh nhạt.
Hắn nên đánh hay là khiêm tốn một chút đây, mà đánh ngang hàng với Võ Diên Tú giữ lại cho đối phương một chút mặt mũi, tạm thời không cần gây chiến với cường địch.
Lý Trân quả thực không chắc chắn với chủ ý của mình, đúng lúc này, ánh mắt của hắn thoáng nhìn, phát hiện cách đó không xa đứng hơn mười người cung nữ, vây quanh ở giữa một người nữ tử trẻ tuổi mặc váy màu tím dài, đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào bên này.
Trong lòng Lý Trân nhiệt huyết dâng lên, sân đấu như chiến trường, hắn cần phải giữ gìn tôn nghiêm của đội bóng và mình, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Tửu Chí và Tiểu Tế, hai người đều hiểu ý gật đầu.
Tửu Chí có thể truyền dài, mà Tiểu Tế chuyền bóng cực kỳ tinh xảo, quan trọng hơn là, bọn họ và Lý Trân phối hợp nhiều năm, tất cả mọi người đã hết sức ăn ý.
Đây cũng là nguyên nhân Lý Trân nhất định phải cho Tiểu Tế tham gia đội bóng, không cần mỗi cuộc tranh tài lên một lượt, chỉ cần ở thời khắc mấu chốt y truyền ra cho mình một đường bóng tốt.
Lý Trân giục ngựa lên sân bóng, Tửu Chí và Tiểu Tế thuận theo sau, bốn phía đã có người vỗ tay, ba người lên sân khấu tất nhiên là đánh thực chiến rồi.
Ba người rất nhanh đứng thành vị trí tam giác lớn, Tửu Chí đứng cách cầu môn ước chừng năm trăm bước, Tiểu Tế đứng ở bên giữa, Lý Trân thì đứng cách cầu môn chừng tám mươi bước.
Lúc này, Lý Trân giơ cao cây gậy lên, ra hiệu phát bóng, phát mã cầu hướng Tửu Chí ném tới, Tửu Chí hét lớn một tiếng, giục ngựa chạy tới đón bóng.
Đợi bóng tới trước mặt, y vung cán đánh mạnh ra, một gậy này đánh mạnh đến mười phận sức lực, mã cầu bay lên trời, hướng tới Tiểu Tế cách chừng ba trăm bước.
Đối với tay phòng ngự như Tửu Chí mà nói, y không cần tinh chuẩn cỡ nào, mà nhất định phải dùng hết khả năng mà đánh bóng tới trước trận, cho nên bình thường đều là phải những người cao lớn béo mập đảm nhiệm phòng ngự thủ.
Mã cầu được đánh ra vẽ nên một đường cao vút, Tiểu Tế cũng không tiếp cán vội, trong lòng của y yên lặng tính toán đường bóng nhanh chóng và hiệu quả, lập tức quay đầu ngựa lại chạy đi, mã cầu rơi xuống đất lại bắn lên cao cao, tốc độ cực nhanh.
Khi mã cầu rơi xuống đất lần thứ hai, vừa mới ngay bên cạnh Tiểu Tế, chỉ thấy y dùng gậy nhẹ nhàng đẩy một cái, mã cầu chuyển biến phương hướng, bay ngang về phía Lý Trân.
Lý Trân sớm đã chuẩn bị sắp xếp, hắn phóng ngựa lao nhanh, hướng điểm sút gôn năm mươi bước chạy gấp, lúc này tốc độ mã cầu không nhanh không chậm, vị trí không cao không thấp, cũng không xoay tròn, đây là điểm chuyền bóng tốt nhất.
Ngay khi sắc mặt Võ Diên Tú cũng thay đổi, cái tên tiểu tử diện mạo nhỏ gầy không có gì đặc biệt kia, nhưng đánh bóng rất nhanh và lực nắm trong tay rất tinh diệu.
Lý Trân hét lớn một tiếng, năm mươi lăm bước một kình xạ, 'Phốc!’ một tiếng giòn vang, mã cầu thẳng tắp, tinh chuẩn không lầm mà bắn vào động cầu.
Bốn phía lập tức vang lên một trận tiếng hoan hô, vỗ tay như sấm, vô số người lớn tiếng hô lớn:
- Đánh hay lắm!
Một cú sút gôn không chỉ có tuyệt luân, ngay cả chuyền bóng cũng là khéo léo cực kỳ, lập tức đánh bay quả cầu ổn định của Võ Diên Tú xuống, Lý Trân giục ngựa tiến lên chỗ Võ Diên Tú chắp tay cười nói: