Nguyên Hi sau khi lớn lên, hạnh phúc nhất chính là khoảng thời gian ở trong cung, nàng hoàn toàn không phải là một đứa bé quá mờ nhạt, cũng không hề có chuyện gì khiến nàng bất hạnh, thật ra tâm tính nàng vốn rất hòa nhã, duy nhất chỉ có một việc mà về sau khiến nàng bận tâm… đó là tình yêu.
Nguyên Hi từ nhỏ đã có hứng thú đối với y thuật, mà may mắn hơn trong cung có một ngự y đã quy ẩn giang hồ tên là Dược Vương, Nguyên Hi sau khi được sự trợ giúp của Minh Diệp nên đã bí mật bái Dược Vương làm ân sư.
Sau đó Nguyên Hi biết được, Dược Vương sở dĩ nguyện ý vào cung là bởi vì hoàng tẩu Minh Diệp có ân với hắn. Về sau Minh Diệp chết, hắn cũng ly khai khỏi hoàng cung, nhưng tình sư đồ có duyên phận với nhau cũng không hẳn đã đoạn.
Nguyên Hi hơi lớn một chút, liền đợi trời tối nữ giả nam trang xuất cung ra giang hồ du ngoạn, dần dần, về sau ai ai cũng biết Dược Vương đã bí mật thu nhận một đồ đệ tên là Lạc Hi.
Mười tám tuổi, Nguyên Hi có thể nói đã học thành nghề, và bệnh nhân đầu tiên của nàng chính là Cung Lạc. Có một lần Minh Viêm đem Cung Lạc phó thác cho nàng bí mật chữa trị, cũng từ đó Nguyên Hi nhận biết Minh Viêm. Và cũng từ lúc đó bí mật cùng Minh Viêm giao hảo, và đối với Huyền cơ môn cũng có quan hệ qua lại.
Nguyên Hi sau khi rời hoàng cung cũng không mang thân phân là công chúa Đại Dĩnh, mà chính là giang hồ thần y Lạc Hi.
Mà Dược Thiện Đường chính là nơi bí mật gặp mặt, sau đó Cung Lạc cũng được ổn định lưu tại Dược Thiện Đường.
Nguyên Hi vĩnh viễn nhớ rõ, mười tám tuổi, đã xảy ra nhiều chuyện đại sự, đó là sư phụ đã phó thác một tiểu cô nương cho nàng, sau đó lại gặp Minh Viêm, tiếp đến sư phụ chết, cuối cùng nàng lập gia đình, nhưng chú rễ lại không phải Minh Viêm.
Nguyên Hi từ trước đến giờ luôn thấy yêu bản thân mình hơn người khác, cho dù là Minh Viêm, nàng cũng không phải yêu đến mức không thể lấy người khác làm chồng. Nguyên Hi không phải là người chủ động, cho nên đối với Minh Viêm, tuy rằng động tâm nhưng chắc chắn cũng không chủ động theo đuổi, sau khi biết Minh Viêm trong lòng có người khác, nàng càng chắc chắn sẽ không đi cưỡng cầu tình cảm. Về phần nhân tình này, nàng cũng chưa từng nói qua, cho nên Minh Viêm hoàn toàn không biết, điều này cũng rất hiển nhiên, đó chỉ là một phần nội liễm cảm tình, theo thời gian rồi cũng trôi qua, chỉ là bản thân nàng cũng cảm thấy được tiếc nuối, nhưng có tổn thương cũng không quá sâu sắc.
Cùng năm, Hoàng huynh lại muốn giết sư phụ, lúc ấy có quá nhiều sự việc rối rắm. Hoàng huynh nói “Phụ hoàng năm đó đã bị bí mật độc chết!” mà phía sau kẻ chủ mưu chính là hoàng tẩu, tuy nhiên điều này Hoàng huynh không hề nói. Chuyện xảy ra đã nhiều năm như vậy, Nguyên Hi cũng không muốn đi tìm hiểu là thật hay giả, hơn nữa lúc ấy lại không nói, Hoàng tẩu sau khi chết mới lo chuyện tính sổ? Nhưng là tính cái gì?
Sau này, nàng giống như bị cầm tù ở trong cung, Hoàng huynh không cho nàng xuất cung, càng không muốn cho nàng và đám người của Minh Viêm qua lại cùng một chỗ. Mà ngay lúc này, Ngôn Du cầu hôn, Nguyên Hi liền mang hi vọng rời khỏi cuộc sống trói buộc trong cung đình, vì vậy lúc ấy mới đáp ứng Ngôn Du, tất nhiên nàng cũng đưa ra điều kiện, chính là muốn được tự do, Ngôn Du cũng thoải mái đáp ứng. Hiện tại nghĩ đến, Ngôn Du đúng là người tốt, đối với nàng thực sự tốt đến không chỗ nào có thể xoi xét được, vì vậy nàng mới cảm thấy thích hắn, nhưng chỉ là thích, không gọi là yêu.
Nếu hỏi nàng, sự tồn tại của Cung Lạc là gì? Nàng chỉ có thể nói, so với Nguyên Mẫn không sai biệt lắm, nhưng lại có sự bất đồng, bất đồng này, ngay cả bản thân nàng cũng không rõ.
Nàng nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Cung Lạc, cảm nhận được đây là một đứa nhỏ thật trong sáng. Tuy ở trong hoàng cung, nàng đã không ít lần thấy qua những người đẹp, đối với nàng vẽ ngoài của những người ấy nàng không hề để ý tới, nhưng đối với Cung Lạc lại có phần bất đồng, chính là mang theo bệnh trạng, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, lại có phần quái gở, còn mang theo một ít tuổi thơ tiêu cực ở bên ngoài.
Nói thật, các trưởng bối đa phần đều không thích các tiểu hài tử như vậy, cũng không thích một tiểu nhi đồng khờ dại âm trầm và lãnh mạc, tất nhiên Cung Lạc chính là làm cho người ta không thích, nói cách khác chính là một tiểu hài tử rất lạnh lùng. Nguyên Hi đôi lúc không hiểu lắm, một đứa nhỏ như vậy, tại sao lại mang đến cảm giác như thế, bảy tuổi Nguyên Mẫn nếu so với Cung Lạc thì lại tốt hơn nhiều.
“Để ta chữa bệnh cho ngươi!” Nguyên Hi mỉm cười nói, nàng nở nụ cười như đóa hoa hướng dương nở rộ. Nguyên Hi từ trước đến nay hiểu rất rõ, nụ cười của nàng rất có ma lực, cũng rất dễ lừa gạt người, vừa ôn nhu,vừa ấm áp lại thoải mái, từ trước đến nay đối với ai, trông thấy nụ cười của nàng thì… đều có kết quả tốt.
“Không cần, chết thì chết, có sống cũng không có ý nghĩa gì!” Cung Lạc thanh âm rất lạnh lùng, có thể nói, đem toàn bộ nụ cười giả nhân giả nghĩa kia làm cho đóng băng. Khắp kinh thành này, nàng chính là một chút cũng không thích những loại người giả dối như vậy, ở bên cạnh thì có một tỷ tỷ lúc nào cũng lẩm bẩm nói nhiều không thôi ở bên tai, nàng vừa mới tách khỏi thì lại gặp một người khác. Hơn nữa, nàng đối với nụ cười của Nguyên Hi cảm giác được sự châm chọc, nàng biết suy nghĩ của những người này, ngay từ đầu thấy bản thân mình xinh đẹp, lại một bộ dạng bệnh trạng,sau đó lại lấy ra chút ít lòng thương hại đối với nàng. Nàng chính là không cần, nàng chán ghét, cực kỳ chán ghét ai thương hại nàng.
“Sống có gì không tốt?” Thật sự đả kích người ta mà, bất quá cũng may là Nguyên Hi đối với tình thương thì vẫn là quá thừa rồi, hơn nữa nàng cũng thấy phải đối phó với tiểu hài tử thì nhất định phải có một chút kiên nhẫn. Nguyên Hi lại mỉm cười, nụ cười rất ôn hòa, nụ cười này làm cho Cung Lạc không tìm ra một chút sơ hở.
“Sống thì có gì tốt?” Cung Lạc không vui hỏi lại, bất quá thanh âm cũng không còn quá lạnh, so với trước đã tốt hơn nhiều.
“Có thể chơi rất nhiều đồ chơi, chơi thả diều nè, bịt mắt nè…” Nguyên Hi liền kể những thứ lúc nhỏ nàng rất thích chơi.
“Có vậy thôi sao? Vậy thì chẳng có gì tốt, tất cả đều là mấy trò chơi con nít, nhàm chán chết đi được!” Cung Lạc bĩu môi khinh thường nói.
Nguyên Hi sửng sốt, đứa nhỏ này, chẳng lẽ còn cho mình là đại nhân sao? Đúng là tiểu đại nhân thật khó hầu hạ!
“Ngươi không phải là tiểu hài tử sao?” Nguyên Hi buồn cười nói;
“Không phải, ta không giống!” Cung Lạc thẹn quá thành giận rống lên, Cung Lạc rất bất mãn Nguyên Hi đem nàng so sánh với một đám tiểu hài tử ngu ngốc kia.
Cũng không tệ nhỉ? ngoài việc lạnh lùng châm chọc người khác, bây giờ còn biết rống lên, Nguyên Hi cảm giác cũng không quá khó để tác động.
“Làm sao không giống, không phải hiện tại mới bảy tuổi sao? Vậy ngươi muốn gì? Thích cái gì? Ngươi muốn làm gì mà làm không được?” Nguyên Hi hỏi tiếp.
“Không có!” Cung Lạc suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy bản thân mình không có chuyện gì muốn làm, quả nhiên là sống thực không có gì thú vị, tâm lại trùng xuống…
Nguyên Hi lần đầu tiên có cảm giác bị thất bại, cảm giác khó khăn lắm mới đem một cái đầm nước lạnh làm cho có nhiệt được một ít, vậy mà lập tức lại kết thành tảng băng.
“Vậy ngươi hiện tại có thể ngẫm lại, bởi vì ta tuyệt đối sẽ chữa khỏi bệnh của ngươi, tuy ngươi nói không muốn, nhưng thời gian tới ngươi sẽ có rất nhiều thời gian nhàm chán để mà suy nghĩ” Nguyên Hi sủng nịnh nói, tiểu hài tử a, ta có thể đối xử rất công bằng, bởi vì ta tự tin ta có thể giải quyết một tiểu hài tử như ngươi!
Cung Lạc cảm thấy được nữ nhân trước mặt mình thật lắm chuyện, thế nhưng nàng lại không hề cảm thấy ghét…
Bởi vì từ nhỏ đã có hàn tật trong người, cho nên phải chậm rãi mà điều dưỡng, mặc dù không thể trị tận gốc, nhưng lại có thể điều dưỡng giống như người bình thường. Cung Lạc cho tới bây giờ cũng cảm giác mình không phải người bình thường, bất luận là thẩn thể hay là tâm tính. Nhưng kỳ quái là, bản thân nàng bị chăm sóc ba năm, ba năm qua nàng mới thấy được nàng là một người bình thường.
Nữ nhân kia không thường xuất hiện, chỉ biết nàng gọi là Lạc Hi, là đồ đệ bí mật của Dược Vương…
Nhưng mỗi lần xuất hiện, lúc nào cũng mang đến cái vẽ cao hứng.
Lạc Hi xuất hiện, đều dạy cho nàng rất nhiều thứ, ví dụ như cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều đơn giản, Cung Lạc nói chung cũng rõ mục đích của nàng, nàng chính là muốn mình có việc để làm, càng muốn mình bề bộn nhiều việc, khi có việc bề bộn sẽ làm cho nàng ít đi thời gian để suy nghĩ, làm cho tâm tình buồn rầu của mình tiêu đi bớt.
Thật ra điều Cung Lạc thích nhất chính là lúc nàng chảy đầu cho mình, thực ôn nhu, lại rất cẩn thận, hơn nữa mỗi lần sơ tóc nhìn rất được, một chút cũng không giống tỷ tỷ, búi tóc một chút lại rối tung cả lên.
“Tiểu Nhạc càng ngày càng đẹp, về sau không biết sẽ có bao nhiêu nam tử mê luyến đây?” Tuy rằng Cung Lạc cảm thấy rằng Lạc Hi mới là người xinh đẹp nhất, hơn nữa còn khiến không ít nam nhân mê mụi rất nhiều. Nhưng vừa nghĩ đến đây, Cung Lạc đột nhiên nhíu mày…
“Tiểu Nhạc thực sự rất thông minh, mọi chuyện đều không thể làm khó được Tiểu Nhạc, không được bao lâu, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, về sau thành thục sẽ còn lợi hại hơn!” Nguyên Hi không thể không tự hào, Cung Lạc mấy năm nay có sự biến hóa khôn lường, cảm giác này của Nguyên Hi giống như bao người mẹ khác, tự hào về con cái của mình, hơn nữa nữ nhân như đóa hoa thanh thủy, chậm rãi trưởng thành hóa thân tuyệt đại giai nhân. Tuy đối với Nguyên Mẫn nàng là Cô Cô, nhưng Nguyên Hi không thể nhúng tay vào trong việc giáo dục Nguyên Mẫn, Nguyên Hi lại cảm thấy đau lòng cho Nguyên Mẫn, bởi vì đau lòng mà tiếc thương nên Nguyên Hi mới đem hết tình thương đặt trên người Cung Lạc.
Ngôn Du sau khi chết, Nguyên Hi đã đi đến Tấn Dương thành, lúc đó thân phận Lạc Hi của nàng ở cạnh Cung Lạc càng ngày càng ít, cũng sau lúc ấy, Cung Lạc gia nhập Huyền cơ môn.
Tuy nhiên, mỗi lần gặp mặt, Nguyên Hi đều có một chút sủng nịnh, Nguyên Hi đúng thật là người rất biết cưng chìu người khác. Nguyên Hi sủng ái Cung Lạc, mà Cung Lạc lại kề cận Nguyên Hi, có thể nói tình cảnh của Nguyên Hi lúc đó đối với Cung Lạc giống như là tình mẫu thân vậy, mà Cung Lạc đối với ai cũng không quá quan tâm phản ứng, chỉ riêng đối với Nguyên Hi trước mặt mới ra dáng một cô gái, giống như một nụ hoa, mang theo một ít thẹn thùng, một chút đáng yêu và một phần mê người.
Nguyên Hi lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, nhưng là người khác thì sẽ nghĩ như thế này
“Ông chủ Lạc, thoạt nhìn thật không giống là đang dưỡng nữ nhân trẻ, trái ngược lại thì giống như là đối với người vợ hiền, tuy rằng có hơi kém tuổi một chút, nhưng bất quá ông chủ cũng là một công tử tao nhã, mà Tiểu Nhạc cô nương cũng đã mười bốn tuổi, có thể lập gia đình được rồi”
Chính như vậy, bởi vì ở trong mắt người ngoài nhìn vào thì Nguyên Hi là nam tử, đang mang thân phận của thần y Lạc Hi.
Nguyên Hi lúc này mới cảm thấy được không ổn, Tiểu Nhạc đã nhanh chóng trở thành một đại cô nương, đúng là không thể trách người khác hiểu lầm. Hiện tại bệnh tình của nàng cũng đã dần dần bình thường, mà bản thân nàng lại ít đến kinh thành, nếu Tiểu Nhạc đợi thêm hai ba năm nữa thì có thể kiếm một trang nam tử mà cầu thân, lúc ấy trách nhiệm của nàng cũng hết.
Giờ phút này, mặc dù có chút cảm thán, nữ nhân trưởng thành như Nguyên Hi đúng là có suy nghĩ khác, thật ra sự cảm thán của nàng nếu ở khía cạnh tình yêu thì là thương tích, nhưng trong lúc này thì Nguyên Hi lại là tâm tình của mẫu thân.
“Ông chủ Lạc!”
“Lưu lão bà có chuyện gì sao?”
“Ông chủ Lạc thích Tiểu Nhạc cô nương sao?”
“Thích? Ta chỉ coi nàng là nữ tử của ta!” Nguyên Hi kiêu ngạo nói, ai lại không thích có một nữ nhi thông minh xinh xắn.
“Ông chủ, ta nói lời này có lẽ ông sẽ không thích nghe, nhưng ông chủ nếu xem Tiểu Nhạc cô nương là một nữ nhi thì cũng đừng làm những hành động không ít thì nhiều khiến Tiểu Nhạc cô nương hiểu lầm, nếu Tiểu Nhạc cô nương chỉ coi ông chủ là cha thì nàng sẽ không như vậy mà có những cử chỉ giống như tình nhân”
“Không phải đâu, nàng chỉ là luôn kề cận ta mà thôi!” Nguyên Hi khô khan nói, cái này là hiểu lầm lớn a, Tiểu Nhạc cũng biết nàng là nữ, chỉ giống như nữ nhân thích dính lấy mẫu thân mà thôi.
“Ngươi đừng nói là không phải, Tiểu Nhạc cô nương đối với ai cũng lãnh đạm, chỉ riêng đối với ông chủ nị vô cùng thân mật muốn dính lấy mãi. Bất quá nha đầu này tâm kế thật sự rất sâu sắc, ông chủ hãy tìm lời nào đơn giản để nói với tiểu nha đầu bằng không về sau sẽ bị ép tới gắt gao a!”
Nguyên Hi không vui khi nghe nói Tiểu Nhạc có tâm kế, nàng nghe được tự nhiên lại thấy chói tai.
“Ông chủ đừng không tin, ta sống như vậy bao nhiêu tuổi còn không thấy rõ được sao? Thời gian ông chủ ở đây, Tiểu Nhạc cô nương thật rất nghe lời, uống hết cả thuốc, ông chủ vừa đi liền đem thuốc tất cả đều đỗ bõ. Làm cho ông chủ một hai tháng phải trở về một chuyến, nếu không bệnh của cô nương ấy đã sớm tốt lên rồi! Như thế nào đi nữa ông chủ tin cũng được, không tin cũng được, nàng tuyệt đối không đơn thuần xem ông chủ là cha!” Lưu lão bà thở dài nói, cũng không muốn giống như là đang ở sau lưng người khác mà nói xấu.
Nguyên Hi rối rắm, chân mày cũng cau lại thành một đoạn, xem ra sau này cùng với Tiểu Nhạc phải giữ khoảng cách, bằng không sẽ có hiểu lầm lớn! Nhưng rối hơn chính là Tiểu Nhạc sẽ đem toàn bộ thuốc đổ bõ, không biết coi trọng thân thể mình.