“Thần điều tra ra, người lúc trước đến phá long mạch là người của Tâm cơ môn, nhưng là lệnh của ai thì thần còn chưa điều tra ra, có thể hay không là người của Đoạn gia đây? Đoạn gia lúc trước cũng từng xuất hiện ở vùng núi tiếp giáp” Ngôn Thác nói.
“Đoạn gia muốn phá, dù sao cũng còn Hưu Nguyệt, căn bẳn mà nói là không thể, vì vậy không hẳn là Đoạn gia, mà Đoạn gia xuất hiện ở vùng núi lân cận hẳn là đang tìm kiếm gia chủ. Ngươi có hỏi được tên hay không? Hắn nên biết Đoạn gia có hay không đến phá long mạch. Hơn nữa Cung Lạc là do ai cướp đi?” Mặc dù không có chứng cớ xác thực Đoạn gia có liên quan đến long mạch, nhưng trực giác nói cho nàng biết không phải là người của Đoạn gia.
“Tên kia, thần cảm thấy được không thể tin hoàn toàn. Hoàng thượng, ý của người là do thế lực cướp Cung Lạc và chuyện phá long mạch là một?” Chuyện này cũng có thể, tại sao hắn lại liền quên, muốn vào hoàng cung cướp người chắc chắn không phải người bình thường, thế lực này xem ra cũng không nhỏ, hơn nữa hắn cảm thấy ở trong hoàng cung nhất định có nội gián, chuyện này Hoàng thượng không có khả năng không biết, nhưng tại sao nàng lại không có hành động gì? Hoàng thượng gần đây làm việc, càng ngày càng khó đoán!
Nguyên Mẫn gật đầu, nàng biết rất rõ Ngôn Thác đang suy nghĩ gì, nàng không truy tận nội gián, tất nhiên là có đạo lý của nàng, tên nội gián này dù sao vẫn còn hữu dụng, hơn nữa hiện tại không thích hợp để khẩu phật kinh xà. Hơn nữa, thế lực thứ ba này, chắc hẳn là hắn.
“Lúc trước người nói trinh thám hồi báo, Tỉnh Dịch và những người đó hổn độn cùng một chỗ? Thật là kì quái, hắn không phải là người như vậy, bất quá cũng không có khả năng ấy, trẫm đã muốn nhìn nhầm hắn một lần…” Nguyên Mẫn nói, Tỉnh Dịch, ngươi thật sự đã làm trẫm quá thất vọng rồi!
“Đúng vậy, Nhạc Hùng là Binh bộ, Tiêu Cảnh là Hình bộ, bọn hắn muốn cứu Tỉnh Dịch không phải là không thể!” Ngôn Thác gật đầu, bất quá Tỉnh Dịch và những người đó hỗn cùng một chỗ, quả thật làm cho người ta có bất ngờ. Tỉnh Dịch là vậy, là một công tử thế gia, mới sinh ra đã được nuôi dưỡng có khí chất hơn người, nhưng hết lần này tới lần khác, sự xuất hiện của Tỉnh Dịch lại không có một chút nào khí chất lúc trước, Ngôn Thác cũng từng nghĩ, Tỉnh Dỉnh ở gần Đông Sơn tái khởi, chắc hẳn cũng tìm không ít cao nhân phò tá bên người.
“Ngôn Thác, ngươi không nghĩ tới, đó là bóng lưng của Tiêu Cảnh sao? Ngươi làm việc, thật lại không giống như Lâm Trọng Văn mà cẩn thận, nếu là Lâm Trọng Văn hắn nhất định sẽ đoán được…!” Nguyên Mẫn ý vị sâu xa nói, Lâm Trọng Văn, trẫm thật muốn nhìn một chút, ngươi đứng ở phe nào?
“Hoàng thượng, người làm gì lại đi phê bình thần mà nâng Trọng Văn làm gì? Nga… thần hiểu rồi, Tiêu cảnh lão bà và mẹ Lâm Trọng Văn là tỷ muội, nói cách khác Tiểu Cảnh mặt sau là thế lực của Lâm Trọng Khang, vậy… Lâm Trọng Văn có hay không mà không dính líu?” Nhắc tới Lâm Trọng Văn, Ngôn Thác mới nhớ tới Lâm Trọng Khang, Tỉnh Dịch và Lâm Trọng Khang lại rất dễ dàng lôi kéo với nhau… Chết tiệc, vậy bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Ngôn Thác cảm thấy sự tình càng lúc càng phức tạp, nếu Lâm Trọng Văn cũng tham gia, thì thực sự không ổn chút nào, rõ ràng là Lâm gia cũng muốn tạo phản, Lâm gia có phần, vậy các thế gia khác thì sao đây? Chuyện này cực kỳ hệ trọng, vừa nghĩ đến Ngôn Thác cũng cảm thấy đại não như nở ra, Hoàng thượng tại sao lại bình tĩnh như vậy, một bên là Đoạn gia, một bên thì có Lâm Trọng Khang, không phải là loạn trong giặc ngoài sao?
“Trọng Văn, Trẫm không biết, nhưng mà Ngôn Thác… ngươi khẩn thương cái gì?” Nguyên Mẫn nhìn thấy Ngôn Thác bộ dạng giống như là đang lâm nạn, nàng rất ít khi thấy Ngôn Thác như thế, thật sự là ngạc nhiên.
“Thần không phải là khẩn trương, mà chỉ cảm thấy nên thận trọng, thần cảm thấy Hoàng thượng hiện tại trước tiên nên đem chuyện của Đoạn gia để một bên, chuyên tâm đối phó với Tỉnh Dịch và Lâm Trọng Khang!”
Nguyên Mẫn cười lắc đầu, bác bỏ đề nghị của Ngôn Thác.
“Vậy… Hoàng thượng rốt cuộc là có tính toán như thế nào?” Ngôn Thác nghi vấn.
“Chuyện này nói sau, ngươi lui xuống trước đi, Trẫm cảm thấy có chút mệt!” Nguyên Mẫn cũng không muốn tính toán hiện tại cho Ngôn Thác biết, vì không có mười phần chắc chắn ở phía trước thì Nguyên Mẫn sẽ không bao giờ nói ra đáp án.
“Hoàng thượng…!” Ngôn Thác còn muốn nói thêm, nhưng Nguyên Mẫn đã xua tay không có ý định cho hắn nói tiếp, Ngôn Thác đành phải thôi, đáng giận, Hoàng thượng rốt cuộc đang bàn tính điều gì, hắn chỉ là cảm thấy được bất an. Tỉnh Dịch đã từng là Thái Phó của Nguyên Mẫn, Nguyên Mẫn đấu qua Tỉnh Dịch sao?
Ngôn Thác lo lắng!
* *
“Hân nhi… nếu..!” Cung Tuế Hàn muốn nói lại thôi, thật không giống với tác phong bình thường của Cung Tuế Hàn.
Nguyên Mẫn cũng cảm thấy kì lạ, gần đây Cung Tuế Hàn thực sự rất kỳ quái.
“Làm sao vậy?” Nguyên Mẫn tùy miệng hỏi, cảm thấy không quen.
“Nàng có phải hay không là đại hôn đây?” Cung Tuế Hàn hỏi thật cẩn thận. Có rất nhiều thứ, nàng cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới, hiện tại đột nhiên mọi chuyện vọt tới trước mắt, thật là làm nàng thất kinh.
“Ngươi nghe ai nói?” Nguyên Mẫn hí mắt hỏi.
“Trên dưới trong hoàng cung, đều như vậy mà truyền miệng, bọn họ nói, hoàng thượng cuối năm nhât định sẽ cùng Độc Cô tương quân đại hôn…” Cung Tuế Hàn càng nói càng thấp giọng, càng nói càng cảm thấy khó chịu.
“Đại hôn? Trẫm như thế nào lại không biết?” Nguyên Mẫn có chút tức giận, trong hoàng cung này, lá gan của bọn nô tài càng lúc càng lớn, ở sau lưng chủ mà lại dám nói lời thị phi.
“Thật sao?” Cung Tuế Hàn mở mắt thật to hỏi, Hân nhi sẽ không đại hôn!
“Không ai có thể miễn cưỡng những chuyện trẫm không thích!” Nguyên Mẫn trong lòng quyết định sẽ không thừa nhận, cái này là vì Cung Tuế Hàn. Những đại thần kia, tạm thời hiện tại nàng chưa thể làm gì họ, nhưng chỉ cần thêm thời gian, nhất định nàng sẽ khiến họ không yên. Nhưng hiện tại trong lòng Nguyên Mẫn cũng không yên, có lẽ đã đến lúc lập một hoàng phu mà bản thân nàng có thể khống chế trên danh nghĩa…. Nhưng, thật không dễ tìm kiếm một người ngoài có ý thức được chuyện này, lại có thể gây ra tổn thương nhiều hơn, bản thân nàng rốt cuộc làm hoàng đế cũng cảm thấy thật mệt a.
“Không lập là tốt rồi! Không lập là tốt rồi!” Cung Tuế Hàn vừa nói, vừa ngây ngô cười, chính là sau khi cười, cũng không rõ có cảm xúc gì, Cung Tuế Hàn xem nhẹ không muốn can thiệp, bởi vì nàng biết nếu tiếp tục quan tâm thì nhất định sẽ không khiến nàng vui vẻ gì.
“Cung Tuế Hàn, thay trẫm xoa bả vai, trẫm cảm thấy được có hơi mệt!” Nguyên Mẫn nằm ở trên ghế dựa, nhắm mắt lại, Tỉnh Dịch, nhớ tới hắn, trong lòng Nguyên Mẫn cảm thấy được một ít phẫn nộ, một chút khó chịu, trong trí nhớ của nàng, lâu thật lâu trước kia… nhớ lại thì trong lòng lại phát đau, nàng chưa bao giờ cảm thấy qua, nhưng lúc đó nàng phải chịu đựng toàn bộ, có như vậy nàng mới có thể lần thứ hai hạ quyết tâm, giết hắn.
Bản thân nàng lúc ấy quả thật là vô tình đến cực điểm, Nguyên Mẫn tự giễu nghĩ đến.
Hân nhi tuy rằng hai mắt nhắm chặt, nhưng mà mày lại nhíu chặt, tựa hồ đang có chuyện đại sự rất phiền lòng, Cung Tuế Hàn rất muốn đem lông mày đang nhíu chặt ở giữa vuốt lên. Hân nhi đang có tâm trạng, lại cất giấu ở trong lòng, như vậy, bản thân nàng càng thấy buồn hơn…
Nguyên Mẫn lúc này lại đi vào trong trí nhớ trước kia…
Lần đầu tiên, nhìn thấy Tỉnh Dịch, lúc đó nàng năm tuổi, Tỉnh Dịch mười ba tuổi. Sau khi lập thái tử được hai tháng, phụ hoàng mở sinh nhật yến hội.
Mười ba tuổi, Tỉnh Dịch đã ra dáng một thiếu niên trưởng thành, phụ hoàng đã chỉ vào hắn nói “Thế nhân này ai ai cũng biết Ngôn gia Đại công tử Ngôn Du là kinh thành đệ nhất nam nhân, nhưng không ai biết, Tỉnh gia lại có Tỉnh Dịch, sau này ngươi nhất định có thể cướp lấy danh hiệu kinh thành đệ nhất công tử. Tỉnh Dịch, ngươi có đồng ý làm Thái Phó cho Nguyên Mẫn?”
Sau câu hỏi đó, Tỉnh Dịch trở thành Thái phó đầu tiên của nàng, mọi chuyện cũng từ đó phát sinh.
“Tỉnh Dịch, ngươi đừng nói cho phụ hoàng biết ta hôm nay trộm khóc, bằng không, phụ hoàng chắc chắn sẽ không vui, thế nhưng ta đã đọc rất nhiều rồi mà cũng không đọc xong…” Nói xong nước mắt lại rớt xuống, nàng một chút cũng không thích làm thái tử.
“Công chúa đừng khóc, đừng nóng vội, từ từ sẽ xong, ta sẽ thay nàng nghĩ cách” Tỉnh Dịch chìa ra ngón tay thon dài, thay Nguyên Mẫn lau nhẹ đi nước mắt, cũng không biết vì sao, bản thân hắn như thế lại yêu thương nàng, nắm ấy năm tuổi, nàng có nhiều thứ muốn biết, muốn đọc, muốn viết cảm tưởng, bản thân nàng năm tuổi thì mỗi ngày đều đọc sách lượng, hoàng thượng khi ấy đối với công chúa thật rất nghiêm khắc.
Năm ấy Tỉnh Dịch bỏ công sức ra ba tháng, dạy cho Nguyên Mẫn xong các nét chữ, ai cũng nghĩ được, có một nữa là do Tỉnh Dịch viết, sau đó cho Nguyên Mẫn xem hết, tiếp đó Nguyên Cương lại chuẩn bị kiểm tra quá trình học tập. Phải hiểu rằng, việc này, nếu để Nguyên Cương biết thì Tỉnh Dịch sẽ khó thoát tội, bản thân Tỉnh Dịch cũng biết điều này, nhưng hắn vẫn như cũ trong lòng giúp đỡ Nguyên Mẫn.
“Công chúa của ta, ta sẽ bảo vệ nàng!” Tỉnh Dịch nói khiến Nguyên Mẫn vô cùng cảm động.
“Phụ hoàng nói, muốn ta trở thành một người cường đại nhất, là người giỏi nhất thì không cần người bảo hộ” Nguyên Mẫn cũng phản bác lại thật mạnh mẽ.
“Ha Ha! Tỉnh Dịch biết công chúa là người lợi hại nhất…” Tỉnh Dịch khi đó liền mỉm cười, giống như đóa hoa trắng thuần khiết, khiến người khác vô cùng thoải mái.
.
.
.
“Tỉnh Dịch…rốt cuộc là vì cái gì?” Nguyên Mẫn phẫn nộ hỏi Tỉnh Dịch, nàng không tin, Tỉnh Dịch lại phản bội nàng.
“Thống trị thiên hạ.. ai không muốn?” Tỉnh Dịch vẫn như cũ mỉm cười, cười thật tao nhã, cũng không có một chút thất bại chán nản.
“Trẫm không tin ngươi cũng nghĩ như vậy, chẳng lẽ trước kia đều là giả? Có đúng hay không?” Nguyên Mẫn khóe mắt có chút ướt.
“Giả là giả, thật là thật, giả giả thật thật ta không phân rõ, cũng không biết, người khác cũng càng không phân rõ. Có lẽ có qua thực, nhưng là thực lại không đủ trọng lượng, trọng lượng của ngươi chung quy cũng không bằng trọng lượng của cả thiên hạ!” Tỉnh Dịch vẫn như trước tiếp tục mỉm cười, nhưng không như trước nụ cười phát ra tia ấm áp, mà là khiến nàng phát lạnh.
“Thật sao? Thiên hạ này, thực sự nặng như vậy sao? Trẫm hiểu rồi…” Nguyên Mẫn cũng mỉm cười, nhưng là nụ cười rất lạnh lùng.
“Bậc đế vương, tối kỵ nhất là lòng dạ đàn bà!” Nguyên Mẫn nhớ rõ đây là Tỉnh Dịch đã dạy nàng, có lẽ, hẳn là như thế.
Nguyên Mẫn sau khi rời đi, đã hạ chỉ, lập tức xử tử hết chín đời Tỉnh gia, một người cũng không được để lại.