Cung Tuế Hàn vẫn còn nhớ ngày mà nàng đã gặp Tiên sinh, lúc đó trên trời tuyết bay, Cung Tuế Hàn còn nhỏ, vừa nhỏ nhắn mà gầy yếu, lúc ấy trên vai bông tuyết rơi rụng, Cung Tuế Hàn không cảm thấy lạnh, chính là lúc đó, nhìn thấy được, xa xa nam tử ấy tóc tán lạc cùng cảnh tuyết tan. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy qua người như vậy, mang theo đó sự lạnh lùng và lãnh mạc, nam tử ấy cô lập trong tuyết, vô cùng cô đơn nhưng lại trông rất xa xôi. Hắn nhất định không phải người bình thường, Cung Tuế Hàn đã nghĩ như vậy, bởi vì hắn và mẫu thân đều giống nhau, đều so với mọi người ở nơi này rất bất đồng.
“Ngươi tới tìm ai?” Cung Tuế Hàn đứng ở cửa hỏi nam tử đang đứng phía xa, bởi vì nàng đã nhìn thấy hắn đứng ở bên ngoài rất lâu rồi, lâu đến nổi nàng cho là hắn đã muốn hóa thành người tuyết. Nàng vào nói với mẫu thân, nhưng mẫu thân cũng chỉ là thản nhiên nói “Cứ để hắn đứng đi, không cần phải quan tâm hắn!”
Nói như vậy, dường như mẫu thân có quen biết hắn, nhưng khi nàng hỏi lại, thì mẫu thân liền không nói gì thêm, chỉ lại là một trận ho khan!
Cung Tuế Hàn là một tiểu hài tử hiền lành, Cung Tuế Hàn thấy hắn đứng yên ở ngoài thật lâu có phần thương cảm, vì vậy mới làm trái ý mẫu thân tự ý mà ra ngoài cửa hỏi nam tử.
Nam tử lại có tai như điếc, chính là cứ nhìn về phía phòng ở, nàng có muốn hay không nhìn thấy mình? Nam tử trong lòng bàng hoàng không đoán được. Không biết nàng đã ở nơi này bao lâu, hắn tìm kiếm nàng lâu như vậy, đã biết, cũng không dám đi vào, nam tử có chút tự giễu nghĩ đến.
Đoạn Lâu Phượng nhìn về phía cửa, đứa nhỏ này, tính cách này, lại không hề giống mình, trái ngược với mình, lại nhiệt tình giống như cha nó, bình thường hay xen vào chuyện của người khác.
“Nếu đã đến đây, thì liền vào đi!” Thanh âm thực sự có vần suy yếu, ôn nhu lại có hơi đi vào trong lòng Minh Viêm, khiến hắn trong lòng có chút lo lắng.
Nếu đã vì nàng mà đến, thì nàng có quả quyết như thế nào hắn cũng sẽ như vậy, nàng bộ dạng đang có bệnh, nhất định là xấu xí vô cùng, nhưng nàng ảo tưởng cái gì? Nàng căn bản là không nghĩ đến.
Minh Viêm trong lòng run lên, nàng cho mình vào nhà, cần nhìn thấy mình, biết rõ là đối với nàng cuộc gặp mặt này căn bản mà nói là không có bất cứ ý nghĩ gì, nhưng trong tâm lại ức chế không nổi có phần nóng nảy.
Minh Viêm thấy nàng, trong lòng cực đau đớn, một phong hoa tuyệt đại mỹ nhân như vậy, xinh đẹp tựa nhu hoa Mẫu đơn còn muốn bức người, giờ phút này khuôn mặt trắng bệch, làm thế nào lại nhìn không ra một chút sức sống, lúc trước có bao nhiêu quyến rũ làm cho người ta mê muội thì giờ phút này lại giống như thời kỳ cuối cùng của một đóa hoa… dần dần héo tàn!!!
“Ngươi tới làm gì?” Giọng điệu nàng có phần thở dài.
“Không…” Minh Viêm không biết phải làm sao, bản thân nàng thất vọng rồi sao? Minh Viêm nắm chặt nắm tay, từ bỏ khó nhịn mà đau lòng.
“Tỷ tỷ… nàng cũng sẽ không tới nữa, tỷ ấy đã mất sáu năm, đây là vật tỷ ấy nhờ ta giao lại cho nàng” Minh Viêm cảm giác được mình thật tàn nhẫn, trên tay móng tay sắp cắm vào thịt mình, nhưng hắn cũng hoàn toàn không biết. Mà rất nhanh nắm trong tay Phượng hoàng lệnh.
“Thật sao? Nguyên lai là thật sao?” Cho tới nay, rốt cuộc trong tâm đã muốn chết, nguyên lai tin tức sáu năm trước là thật. Lúc ấy đối với nàng như sụp đỗ,nhưng vì ước hẹn ở còn ở Phượng Hoàng lệnh mà nàng mới gắng gượng tới bây giờ, bằng không nàng đã chết rồi.
Bản thân nàng có bệnh, khiến thân thể luôn luôn không muốn chết, nhưng thật sự không cần vất vả như vậy nữa, thật ra nàng có thể bỏ được, bởi vì ngay cả một lần gặp gỡ cuối cùng, nàng cũng không gặp được. Nhưng lúc này, nàng lưu giữ Phượng Hoàng lệnh, mọi thứ đều sụp đỗ đối với nàng. Đã không còn gì phải cố gắng nữa.
Tiên sinh tới ngày thứ ba, mẫu thân nàng mất, lúc chết còn mang theo nụ cười, lúc ấy Tiên sinh đem mẫu thân ôm vào trong lòng, sau đó liền rơi lệ. Mẫu thân nói nàng muốn ăn quả đào, nhưng mùa này căn bản là không tìm thấy quả đào, Cung Tuế Hàn đi ra ngoài đã lâu, đi khắp cả Tuyên Hòa huyện cũng không tìm được, đúng lúc khi quay về thì trông thấy cảnh tượng này, trừ bỏ việc rơi lệ ra cũng không còn biết nói chuyện gì nữa. Đây cũng là qua hôm sau là sinh nhất Cung Tuế Hàn, năm đó Cung Tuế Hàn tám tuổi!
Cả mai táng cũng đều do Minh Viêm làm cho, không đến ba ngày. Từ đó về sau, Cung Tuế Hàn trở thành cô nhi!
Minh Viêm sau đó chuyển lên núi, sau đó không cho phép Cung Tuế Hàn đi tìm hắn, nhưng Cung Tuế Hàn vẫn đi theo, không nơi nương tựa, Cung Tuế Hàn theo bản năng chỉ biết đi theo hắn dù chỉ mới quen biết được ba ngày.
Minh Viêm không quá để ý nàng, đôi khi thì ném cho nàng vài quyển sách, có khi tâm tình tốt lắm thì có thể trả lời nàng vài vấn đề.
Có một năm, tuyết rơi thật lớn, thời tiết vô cùng lạnh, đó chính là vào lúc cuối năm…
“Tiên sinh, người có thể giúp ta đặt một cái tên khác được không?” Cung Đại Nữu hỏi, mẫu thân nàng từng nói, nếu gặp người không bình thường thì có thể đổi danh xưng, trong lòng nàng Tiên sinh hẳn là người lợi hại, bởi vì cái gì hắn cũng biết.
“Cuối năm nay, rét lạnh dị thường, sang năm sẽ là một năm tốt… ” Minh Viêm thì thào tự nói, nhưng lại không hề để ý mà nhìn về phía ngoài cửa sổ.
“Tiên sinh…” Cung Đại Nữu lại gọi một lần nữa.
“Tuế hàn…” Minh Viêm vẫn như trước thất thần nói xong, liền nhắm mắt lại suy nghĩ.
“Tuế Hàn? Là Cung Tuế Hàn sao? Dường như không tệ lắm! Vậy sau này ta gọi là Cung Tuế Hàn, Cung Tuế Hàn, Cung Tuế Hàn…” Cung Đại Nữu càng kêu càng thấy tốt, rất tốt, có nội tâm, tuy rằng nàng không biết nội hàm ở đâu!
Minh Viêm rất không ưa thích Cung Tuế Hàn thường xuyên ồn ào, Cung Tuế Hàn bình thường gặp nhiều người là nói chuyện không dứt, cho nên nhiều khi, hắn đem Cung Tuế Hàn bỏ ra ngoài cửa, dần dần, Cung Tuế Hàn cũng không thường xuyên ở cạnh hắn.
Sau đó có một trận tuyết lớn, muội muội cũng bắt đầu ho khan, sau đó lại không ngừng ho nhiều hơn, đại phu nói là trong bụng mẹ mang đến hàn khí, không có cách nào chữa trị tận gốc, nếu tiếp tục như vậy thì tuyệt đối sẽ không sống đến mười lăm tuổi.
Năm muội muội bảy tuổi, Tiên sinh đem muội muội đưa đến kinh thành, nói kinh thành có thể chữa trị bệnh của muội muội. Lại qua vài năm, Liễu cô nương xuất hiện, tìm đến Tiên sinh, Liễu cô nương đàn một khúc rất êm tai, đệ đệ nghe xong, nói muốn học, nên cuối cùng cũng đi theo Liễu cô nương.
Hiện giờ Cung Tuế Hàn nghĩ đến Tiên sinh đối với gia đình nàng ảnh hưởng thực sự rất lớn, nếu không có Tiên sinh thì có lẽ nhân sinh của nàng cũng không thể nào đồng dạng như vậy, cho nên nàng thật sự rất biết ơn Tiên sinh, mặc dù từ đầu đến lớn hắn đều rất lạnh lùng với nàng nhưng nàng cũng không hề mong Tiên sinh chết.
“Tiên sinh!” Cung Tuế Hàn nhìn thấy Minh Viêm thì thật vui mừng, ngược lại Minh Viêm trên mặt vẫn như trước mà vô cùng lãnh đạm.
“Ngươi tới làm gì?” Đối với Cung Tuế Hàn, MInh Viêm luôn luôn thấy thật phức tạp, đã không hy vọng nàng quá bình thường nhưng cũng không hy vọng nàng sẽ trở nên rất vĩ đại. Cung Tuế Hàn trí nhớ thực sự rất tốt, năng lực học tập cũng rất tốt, nhưng bản thân hắn không có giảng dạy gì nhiều cho nàng, chỉ đơn giản là dạy một ít. Cơ bản mà nói ở Cung Tuế Hàn không hề nhìn thấy được một chút bóng dáng nào của Đoạn Lâu Phượng, nên cũng không tác động đến cảm xúc trong trí nhớ hắn. Nếu không dùng cặp mắt bình thường để đánh giá, thì quả thật lại lộ ra một ít không tầm thường, trước kia chưa từng hoài nghi, hiện tại bây giờ mới biết được, nguyên lai nàng là Minh Phượng ký chủ. Tuy rằng lúc trước hắn vẫn cho rằng, Cung Lạc mới là Minh Phượng ký chủ, nhưng xem ra hắn đã nhìn sai rồi.
“Không phải, Tiên sinh, người vì sao lại là Hoàng tử Minh triều, Minh triều không phải đã chết hết rồi sao? Hân nhi thực sự là một Hoàng đế rất cần cù, người không cần cùng nàng thưởng đoạt có được không? Hân nhi nói là, nàng sẽ không chủ động giết người, vậy người cũng không cần phải chết…” Cung Tuế Hàn vẫn là như trước, nói rất nhiều, Minh Viêm nghĩ đến, cũng không muốn nghĩ tại sao đã đến Hoàng cung mà Cung Tuế Hàn vẫn còn có thể lưu lại cái tính khí này.
“Hân nhi là Nguyên Mẫn sao?” Minh Viêm có chút kinh ngạc, Nguyên Mẫn đối với Cung Tuế Hàn chính là nghiêm túc, bằng không dựa vào tính khí của Nguyên Mẫn sẽ không bao giờ để người khác gọi thẳng tên mình như vậy.
“Đúng vậy! Hân là tên tự của Hoàng Thượng. Tiên sinh không cần cùng Hân nhi thưởng đoạt, có được không?” Cung Tuế Hàn liền khẩn cầu.
“Vì sao ngươi cảm thấy được là ta muốn thưởng đoạt?Mà không phải là đòi lại đây? Hơn nữa, vì lẽ gì…. ngươi từ lúc nào lại đứng về phía nàng?” Minh Viêm hí mắt hỏi;
“A… ta … ta cũng không biết …” Cung Tuế Hàn ngập ngừng ấp úng trả lời không dứt, nàng cảm giác bản thân mình giống như đang đối diện với một minh chứng của lịch sử Minh quốc, một người đã tưởng chừng như trở thành một vị hoàng đế, lúc này trong lòng Tiên sinh chắc hẳn nhất định sẽ bị tổn thương.
Minh Viêm cười nhạt lắc đầu, Cung Tuế Hàn có được bao nhiêu tình cảm của Nguyên Mẫn, bản thân hắn cũng không rõ rằng lắm, đơn giản là Cung Tuế Hàn và Nguyên Mẫn, các nàng không giống như mẫu thân của mình, chỉ hi vọng là kết cục cũng không quá giống, sau này rốt cuộc sẽ như thế nào thì cũng không phải là chuyện của hắn, tất cả cũng không phải là chuyện của hắn.
“Tiên sinh, là ta không tốt, không phải Tiên sinh sai, mà tất cả mọi người cũng không phải đúng, tóm lại là sau này ta sẽ không như vậy mà nói bậy” Cung Tuế Hàn khẩn trương nói, bản thân Cung Tuế Hàn thực sự cảm thấy mình không nên nói những lời vừa rồi.
Sau này, không còn có sau này.
“Cung Tuế Hàn, ngươi muốn như thế nào cũng được, không cần sữa!” Minh Viêm thản nhiên nói, mà khóe miệng cùng lỗ mũi lại bắt đầu có tơ máu, trên bàn cái bình nhỏ đã sớm trống không.
“Làm sao vậy? Tiên sinh tại sao lại chảy máu vậy? Ta.. ta lập tức gọi thầy thuốc!” Cung Tuế Hàn tay chân hoảng loạn la lên, mà trong lòng lại cực kỳ khẩn trương.
“Không cần! Là ta uống thuộc độc, không có thuốc nào chữa được!” Độc này dược tính cực ôn hòa, trừ bỏ máu ra, cũng không hề có cảm giác gì quá khốn khổ, Nguyên Mẫn rốt cuộc là người rất sòng phẳng.
“Hân nhi đã ở dưới sao?” Cung Tuế Hàn không biết vì cái gì, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Nguyên Mẫn, mà trong lòng nàng lúc này lại sợ hãi cực kỳ, sợ hãi là vì.. đáp án này…
“Không, chỉ mình ta ở dưới!” Minh Viêm nhắm hai mắt lại, nói câu trước câu sau thì đã hô hấp ngày càng ngưng trệ, độc tính quả thật phát tán rất nhanh, Minh Viêm trước khi chết chỉ có duy nhất một ý thức. Cung Tuế Hàn chắc chắn không phải là người nghĩ sâu, Nguyên Mẫn cũng hi vọng đáp án chính là như thế, bằng không nàng cũng sẽ không nói ra sự thật của trước kia, trong sự thật đó có tỷ tỷ, có Tiểu Lâu, còn có bản thân mình, chính là hiện tại mình đã có thể đi gặp họ, gặp tỷ tỷ, gặp..Tiểu Lâu…
Thân nhiệt Minh Viêm liền hạ thấp, cánh tay buông lỏng rơi xuống, Cung Tuế Hàn liền gào khóc lớn hơn, trong lòng nàng cảm thấy rất đau khổ, nổi đau này so với cái chết của mẫu thân năm đó dường như lại rất giống nhau, thực sự nàng rất đau khổ! Rất buồn…