Có rất nhiều điều, dù không nói cũng không bao giờ để tâm, luôn luôn rất bình tĩnh…
Cũng giống như Cung Tuế Hàn không bao giờ nghĩ đến sẽ một lần hỏi qua chuyện nhạy cảm với Nguyên Mẫn, như việc phải xử lý tiên sinh như thế nào, Cung Tuế Hàn biết, nghịch thần mưu phản luôn xử vào tội chết, trừ phi là thắng lợi, bằng không cũng không thể nào sống được. Trong Minh sử cũng có ghi chép lại điều này, nhưng Cung Tuế Hàn vẫn không hy vọng Tiên sinh sẽ chết, nhưng ngược lại nếu hỏi Cung Tuế Hàn phải xử lý như thế nào thì bản thân Cung Tuế Hàn cũng khó có thể giải quyết được, dù nàng hy vọng tiên sinh không gây nguy hại đến Hân nhi nhưng nàng càng không hy vọng tiên sinh sẽ chết, nàng chỉ đơn thuần suy nghĩ trong cuộc sống này,việc tử vong là một điều rất xa vời đối với nàng.
Nhưng đối với Nguyên Mẫn, việc sống chết chỉ là trong khoảng khắc, chỉ cần nàng nhấc tay một cái thì có thể quyết định quyền sống chết của bất cứ người nào. Khi Cung Tuế Hàn hỏi đến việc nhạy cảm của Minh Viêm, thì trong mắt Nguyên Mẫn chợt lóe lên nét u ấm lạnh lùng, với nàng, bất luận Cung Tuế Hàn có quan hệ như thế nào đối với Minh Viêm thì Minh Viêm nhất định vẫn phải chết, đây chính là chuyện mà Nguyên Mẫn từ đầu đã quyết định, vì vậy nàng sẽ không thay đổi.
Nguyên Mẫn lúc đó đối với vấn đề này rất lạnh lùng “Minh Viêm chưa chết, nhưng trẫm tạm thời vẫn chưa tính toán giải quyết hắn như thế nào, sau này có xử lý như thế nào thì bản thân trẫm trong lòng có chừng mực, Cung Tuế Hàn, có một số việc ngươi không thể quản được!” Nguyên Mẫn lúc ấy bộ dáng trước mặt Cung Tuế Hàn chính là một tư thế đế vương. Nguyên Mẫn không muốn vạch trần chuyện của Minh Viêm, và cả chuyện của Đoạn gia, trừ khi Cung Tuế Hàn luôn đứng về phía nàng, bằng không…
Hoàng thượng hiện tại không xử trí khiến Cung Tuế Hàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng nàng lại nổi lên một loại cảm xúc rất kì lạ, giống như bị mũi kim đâm vào, mà loại cảm giác này chính là xuất hiện khi nàng nhận được sự lạnh lùng lãng cảm của Nguyên Mẫn vừa rồi đối với nàng.
Cung Tuế Hàn nhớ lại hoàn cảnh của nàng lúc đó với hiện tại cũng tương tự, nhưng lần này, dường như nàng yếu đuối nhận được ngay cả bản thân nàng dạ dày giống như bị rút lại, quặn đau không thôi, Cung Tuế Hàn thở sâu, cố gắng bình tĩnh để cảm giác quặng đau này qua đi.
Sau khi Độc Cô Giới rời đi thật lâu, nhưng bầu không khí của hai người lúc này vẫn như thế, có sự căng thẳng và không hề thoải mái, dường như không thể trở về lại không khí như lúc ban đầu. Cung Tuế Hàn thực sự không thích không khí như thế này một chút nào, nàng muốn nói chuyện với Hân nhi, nhưng vừa định mở miệng ra thì lại không nói ra được lời nào. Nàng luôn luôn không muốn Nguyên Mẫn bực bội, nhưng từ đầu đến cuối lại không thể đem lời trong miệng nói ra, nàng không phải trách Hân nhi nhưng chỉ là…
Chỉ là cái gì? Cung Tuế Hàn mơ màng, là cái gì chứ? Nàng không hiểu, nàng rốt cuộc là muốn gì, hơn nữa bản thân nàng rốt cuộc đang làm gì đây?
Nguyên Mẫn đối với tình huống này, tuy rằng trong lòng có phần áy náy nhưng lại bất lực giải quyết, quả thật rất đơn giản, chỉ cần nàng quở trách Cung Tuế Hàn hai câu, thì bầu không khí này sẽ bị đánh vỡ, bởi vì Cung Tuế Hàn thực sự là dễ bị dụ ngọt. Thế nhưng Nguyên Mẫn ở phương diện này lại cực kỳ kém, với lại đối với nàng chuyện này thật khó hiểu không giống như lúc bình thường.
Nguyên Mẫn hiện tại cũng không biết nói gì, sắc mặt vẫn luôn lạnh lùng, trong lòng vướng mắc còn chưa kết thúc, bởi vì đối với nàng mà nói cảm giác áy náy này thật là quá xa lạ, cho dù nàng có phụ hết thiên hạ nàng cũng không hề có loại cảm giác áy náy này, giờ đây cảm giác lạ lùng này xuất hiện đối với nàng mà nói nàng vẫn còn chưa kịp thích nghi mà xử lý nó như thế nào. Hơn nữa nàng cũng không thể bù đắp lại…
Đôi khi trong tình cảm, dù ở phương diện nào đi nữa, nếu đối phương không hiểu thì thật là nguy hiểm. Bất luận Cung Tuế Hàn có như thế nào đi chăng nữa, nhưng đã gặp chút khó khăn, cũng cần được sự an ủi, cho dù chỉ là một câu nói, nhưng Cung Tuế Hàn không hiểu, Nguyên Mẫn cũng không hiểu, cả hai đều không hiểu rõ cảm xúc trong tình cảm, bởi vì khi yêu, đã có một sự ràng buộc vô hình mà cả hai đều không thể nhìn thấy được.
Cung Tuế Hàn nhìn vẻ mặt Nguyên Mẫn có chút cứng ngắc, trong lòng nàng đột nhiên cảm giác càng ngày càng chua xót, lần này cả thở mạnh nàng cũng không dám, nước mắt có chút ức chế chịu đựng không nổi, nhưng Cung Tuế Hàn không muốn khóc, nàng không biết rốt cuộc là vì cái gì mà khóc, nàng rõ ràng không tin những lời Nguyên Mẫn nói, chỉ là trong lòng nàng luôn cảm thấy được sự chua xót… Kỳ thật nàng không biết, nàng chỉ hi vọng một con người có thân phận nhỏ bé như nàng có được một câu an ủi là được, hoặc hay chỉ cần một cái ôm nhẹ, thậm chí có thể chỉ là một nụ cười, chỉ cần như vậy là nàng có thể trở lại một phần sức sống, một chút niềm tin.
Nguyên Mẫn nhìn thấy Cung Tuế Hàn muốn khóc, nhưng lại ra sức kiềm chế vẻ mặt, Nguyên Mẫn cảm nhận được trong lòng nàng có chút đau, nàng cố gắng muốn xua đi cảm giác này, nhưng lại không thể xua đi được. Nguyên Mẫn vươn tay, nhưng lại khựng lại ở không trung, nàng chưa bao giờ phải chủ động lấy lòng ai, cũng không biết phải làm như thế nào, nhưng rõ ràng chỉ cần nàng tiếp tục đưa tay chạm tới Cung Tuế Hàn thì mục đích của nàng sẽ đạt được, tuy nhiên đạo lý đơn giản như vậy nàng cũng không biết. Tuy hai người chỉ cách nhau nữa bước chân, nhưng cả hai lại cứ quanh quẩn suy nghĩ, rốt cuộc cũng không ai đạt đến được suy nghĩ của nhau.
Nhưng Cung Tuế Hàn lại mở mắt nhìn thấy cánh tay Nguyên Mẫn giơ đến không trung, trong tim chợt có cảm giác vui sướng dậy lên, nhưng rất nhanh liền sớm tắt đi hi vọng, Cung Tuế Hàn mở to hai mắt, đột nhiên cảm thấy Hân Nhi đúng là rất ngốc, tay nàng đã chủ động đưa lên cũng không tiếp tục chạm tới? Nếu Cung Tuế Hàn lúc này còn không hiểu gì là phong tình thì hiện tại nàng nhất định sẽ chớp lấy cơ hội này …
Tuy tay của Nguyên Mẫn vươn ra, cho dù không thêm chút lực nhưng Cung Tuế Hàn cũng liền tự giải thích rằng Nguyên Mẫn muốn giải hòa, cho dù cả hai thực sự chưa bao giờ có cái gọi là chiến tranh lạnh, chủ yếu chính là Cung Tuế Hàn trong lòng chua xót cũng không ít, vừa rồi nước mắt cũng đã rơi, vì vậy Cung Tuế Hàn mới chủ động tiến lên một bước để tay Nguyên Mẫn chạm lấy mình, mặt nàng dán lên bàn tay Nguyên Mẫn, còn hơi chủ động ma sát…
Nguyên Mẫn cũng theo cảm giác ở tay, vuốt ve mặt Cung Tuế Hàn, trong lòng nàng lúc này cũng thấy thoải mái hơn, vẫn là như vậy, Cung Tuế Hàn lúc này thật tốt, Nguyên Mẫn thực sự không thích nhìn thấy Cung Tuế Hàn u buồn. Có lẽ ngay cả bản thân Nguyên Mẫn cũng không biết, kỳ thực là nàng rất sợ nhìn thấy Cung Tuế Hàn khóc, thật ra chính điều này cả bản thân Cung Tuế Hàn cũng không biết. Nếu Cung Tuế Hàn biết thì về sau nhất định sẽ làm cho Nguyên Mẫn sợ nhất điều này, bởi vì Cung Tuế Hàn là người được voi đòi tiên, nhất định sẽ biết lợi dụng cơ hội mà phô trương nước mắt, đối với Cung Tuế Hàn mà nói, giả vờ khóc thì thật không quá khó khăn.
Không khí dịu lại không được bao lâu, Cung Tuế Hàn lại là người thiệt tình, là người cũng rất hiếu thảo, vì vậy đang lúc không khí êm dịu như thế này nàng mặt khác cũng muốn gợi một số chuyện để hỏi, tất nhiên cũng phải chờ chuyện ngày hôm nay dịu đi hoàn toàn thì mới dám thay đổi đề tài với Nguyên Mẫn. Bời vì Cung Tuế Hàn cũng vừa nhớ tới chuyện này nên cũng không nhịn được mà lại lập tức nói ra.
“Hân nhi, rốt cuộc nàng định xử trí Tiên sinh như thế nào đây?” Cung Tuế Hàn đột nhiên lên tiếng hỏi.
Nguyên Mẫn vốn đang vuốt ve khuôn mặt Cung Tuế Hàn, nghe hỏi như vậy liền nhanh thu bàn tay về, thần sắc trở nên nghiêm túc
“Ngươi cho rằng, trẫm nên xử lý như thế nào?” Nguyên Mẫn giọng điệu lúc này là đang ở một quân vương mà nói với đại thần, mang theo đó không chút để ý mà hỏi ngược lại, làm minh chủ phải biết hỏi ngược lại ý kiến của thần, trong lòng nàng lúc này cũng gọi Cung Tuế Hàn bằng ‘ngươi’ không dùng là ‘nàng’, quả nhiên nữ nhân trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.
“Ta cũng không biết, ta không hy vọng Tiên sinh chết, cũng càng không hy vọng Tiên sinh sẽ tiếp tục làm việc gì nguy hại đến Hân nhi, nếu như Tiên sinh không hề tạo phản thì thực sự tốt rồi…” Cung Tuế Hàn vẻ mặt buồn rầu nói, hai bên đều là người thân thiết đối với nàng, tuy rằng nói là Tiên sinh có lỗi, nhưng bản thân nàng thực sự cũng không muốn Tiên sinh chết.
Đáp án này xem ra không được tốt lắm, chỉ có thể nói Cung Tuế Hàn đem sự tình này mà hiểu rất đơn giản. Nếu là làm sai, biết hối cải là được, nếu nói như vậy thì phòng giam tử tù cũng còn thừa rất nhiều, quốc pháp ở chỗ nào? Quyền uy ở chỗ nào? Có một số việc, đã làm sai nhất định phải chịu trách nhiệm, có kết quả này tất cả mọi người đều hiểu được, nếu người thua là nàng thì kết cục cũng sẽ giống như vậy.
“Cung Tuế Hàn, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ngươi chẳng lẽ muốn trẫm phải sữa lại quốc pháp sao?” Nguyên Mẫn lại hỏi ngược lại, làm cho Cung Tuế Hàn không thể phản bác, Cung Tuế Hàn há mồm, lời muốn nói ra lại tan vỡ ở đầu lưỡi. Nguyên Mẫn nói không phải không đúng, nhưng trong lòng nàng lại thật khó chịu, Hân nhi đã là Hoàng đế, làm Hoàng đế nhất đinh có nỗi khổ của riêng mình, nhưng nàng thực sự không hy vọng Tiên sinh chết. Cung Tuế Hàn bản năng đã là tiểu dân, cũng chịu sự ảnh hưởng của Minh sử, trung quân ái quốc đó là tư tưởng từ trước đến nay trong sách sử thường nói đến, chính vì vậy, nếu Minh Viêm tực sự chết trong tay Nguyên Mẫn, Cung Tuế Hàn thực sự cảm thấy rất khổ sở, nhưng bản thân nàng tuyệt đối không hề oán hận Nguyên Mẫn trong chuyện này. Tuy nhiên trong lòng nàng lại có không ít vướng mắc, sự tình thật không lớn cũng không nhỏ.
“Chuyện này… ta muốn gặp Tiên sinh có được không?” Cung Tuế Hàn khẩn cầu, trong lòng nàng có một phần hốt hoảng, bởi vì trong lúc này Cung Tuế Hàn lần đầu cảm nhận được, nếu Hân nhi không phải là Hoàng đế thì tốt rồi. Tiên sinh có chết ở trong tay người khác so với chết ở trong tay Hân nhi thì sẽ làm cho nàng sống thấy dễ chịu hơn.
“Trẫm sẽ không động thủ giết hắn, trừ phi bản thân hắn không còn muốn sống nữa” Dù sao cũng là Cửu Cửu của nàng, là đệ đệ của mẫu hậu, nàng cũng không muốn tự mình động thủ, nhưng nếu bản thân hắn muốn chết thì nàng cũng không cản.
“Ngươi cảm thấy hiện tại có thể gặp được sao? Bất quá chờ qua sinh nhật trẫm rồi nói sau” Nguyên Mẫn không muốn lại tiếp tục đề tài này, bởi vì nàng biết Minh Viêm nhất định phải chết.
Thiên hạ này ai mà không muốn sống?
Cung Tuế Hàn nghe Nguyên Mẫn nói như thế, trong lòng cũng yên tâm một chút, dù sao Tiên sinh hiện tại cũng không chết, vậy là tốt rồi, muốn giam giữ thì giam giữ. Bởi vì nàng tin tưởng Nguyên Mẫn sẽ không lừa nàng, nhưng đơn thuần Cung Tuế Hàn không hề biết, phương pháp làm cho người ta tự muốn chết cũng là một loại mà thôi.