Liễu Húc lúc này vẫn đang hôn mê, tuy rằng Cung Bình đã đàn xong An hồn khúc, nhưng vì Liễu Húc mất máu quá nhiều nên thân thể trở nên rất suy yếu, thêm nữa lại không được điều dưỡng, bây giờ tính mạng đã trở nên rất nguy hiểm. Vốn lúc ấy, Nguyên Mẫn còn không biết thân phận của Cung Bình, cũng có ý nghĩ không bắt giam Cung Bình, nhưng Cung Bình lại tự nguyện muốn ở lại địa lao với Liễu Húc. Địa lao này không phải ở Hoàng cung hay Hình bộ, mà ở trong phủ của Ngôn Thác. Lúc này vừa mới có lệnh giết, Nguyên Mẫn cũng không dự định công khai thẩm vấn, bởi vì Nguyên Mẫn sợ lại xét hỏi ra được điều gì không tốt lại khiến có điều tiếng trong hoàng cung, vì vậy mới để cho Ngôn Thác ở bên trong tự giải quyết.
Địa lao ẩm thấp, Cung Bình đem Liễu Húc ôm vào trong lòng sửi ấm, hắn biết nếu cứ như vậy tiên sinh sẽ rất nguy hiểm, tiên sinh phải được lập tức chữa trị bằng không cũng không thể kéo dài mạng sống bao lâu. Cung Bình trong lòng nóng như lửa đốt, lại không nghĩ ra được kế gì, hiện tại không có ai có thể cứu tiên sinh, tiên sinh cũng không quen biết ai, có ai quan tâm nàng? Ngoài bản thân mình còn có muội muội và tỷ tỷ thì sợ là không còn ai khác quan tâm. Chẳng lẽ lại chết ở nơi này… Hắn đột nhiên suy nghĩ, tỷ tỷ hiện tại ở hoàng cung, vì sao nàng lại ở hoàng cung? Nàng tại sao lại không đến cứu bọn họ? Nhưng ngẫm lại liền cười khổ, tỷ tỷ có cấp bậc gì hắn tại sao lại không biết?
Cung Bình cũng là lần đầu tiên gần gũi Liễu Húc như vậy, nhìn rõ sắc mặt vô cùng tái nhợt, vết máu ở miệng đã khô, nàng tiền tụy làm cho hắn vô cùng đau lòng, hắn chỉ hận bản thân mình vô dụng, không bảo vệ được tiên sinh. Cung Bình đột nhiên nhớ tới, hắn dường như cùng Minh Phượng gia tộc có quan hệ, nhưng là…
Ngay lúc Cung Bình đang trầm tư suy nghĩ, thì có âm thanh đóng mở cửa vang lên, Cung Bình nhìn về phía người đang tới, là Ngôn Thác, hắn cũng không để mắt vào bọn họ.
“Ta còn tưởng rằng, nhận được một đồ đệ, thì ra lại làm ra những chuyện này, vừa có đồ đệ mà lại có tình nhân, đúng là không tồi, sau này ta cũng nhận một nữ đồ đệ mới được!” Ngôn Thác giọng điệu mỉa mai nói.
Cung Bình nhíu mày, hắn vô cùng chán ghét thấy tiên sinh bị Ngôn Thác khinh thường, nhưng hắn biết giờ phút này hắn không thể hành động theo cảm tính được “Ngươi rốt cuộc muốn gì?”
“Là con của Đoạn Lâu Phượng… đáng lẽ đây vốn không phải là chuyện của ngươi, nhưng hiện tại ngươi lại có vấn đề, bất quá yên tâm, ta đã tính chuyện dùm ngươi rồi, sẽ cho ngươi và Liễu Húc hai người làm đôi uyên ương cùng chết bên nhau, hiện tại ta đến là để tiễn các ngươi đi” Ngôn Thác không quên được lúc này mình đang được thế nên sắc mặt cũng vô cùng cao ngạo nhìn Cung Bình, Cung Bình trong tận đáy lòng lại cực kỳ chán ghét.
Cung Bình lúc này thực tuyệt vọng, chúng ta thực sự phải chết ở chỗ này sao? Trước đó, hắn không hề biết mình là con của Đoạn Lâu Phượng, xem ra hắn vốn không có tính toán giết mình, nhưng sau khi biết thì lại muốn giết, nếu như vậy tỷ tỷ hoàn cảnh cũng gặp nguy hiểm…
“Tỷ tỷ của ta, nàng…”
“Yên tâm, tỷ tỷ của ngươi lúc này không tệ, ta thật không biết Hoàng thượng rốt cuộc nhìn thẩy tỷ tỷ ngươi có điểm gì tốt, thế nhưng lại muốn đem nàng làm sủng vật nuôi dưỡng, ăn được, ngủ ngon, đúng là người có số mệnh tốt, ta cũng chưa từng được rãnh rỗi như vậy mà hưởng thụ…” Kỳ thật Ngôn Thác cũng vô cùng ganh tị, vì vậy mới cùng với Cung Tuế Hàn mà so sánh hơn thua.
Nguyên Mẫn trong suy nghĩ của Cung Bình là người tâm cơ sâu, lại có nhiều thủ đoạn khôn ngoan, tỷ tỷ là người đơn giản như vậy làm sao có thể ở bên cạnh Nguyên Mẫn . Cung Bình có nhiều nghi vấn không được lý giải, nhưng biết hiện tại tỷ tỷ hắn ở hoàn cảnh nào trong lòng hắn cũng có chút an tâm.
Cung Bình có chỉ có phần không đành lòng đối với Liễu Húc, hắn đưa tay lên vén vài sợi tóc ở trên trán Liễu Húc hôn nhẹ lên trán nàng, trong lòng hắn tiên sinh vẫn là tốt nhất, cũng là người đẹp nhất, bất cứ lúc nào cũng đều như thế, thật bất công, nhà họ Cung bây giờ chỉ còn có Cung Tuế Hàn. Nhưng dù sao cũng tốt, có thể chết cùng tiên sinh hắn cũng mãn nguyện rồi!
Cung Bình lúc này tình cảm dịu dàng khiến Ngôn Thác nhìn thấy trong lòng có chút sợ hãi, hay là do hắn nhìn thấy người ta hôn thân mật như vậy nên có chút sởn tóc gáy…
“Ngươi không cần động thủ, vẫn do chính tay ta…” Ngôn Thác nói chưa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến âm thanh.
“Ngôn đại nhân, Chương đại nhân đến” Ở ngoài cửa có một người hô to.
Chương Dã, hắn lúc này tới làm gì? Ngôn Thác cảm thấy khó hiểu.
“Cứ để hắn ở bên ngoài chờ, ta sẽ ra sau” Ngôn Thác nói, rõ ràng Chương Dã đến lúc này thật là khó hiểu, dù sao lúc này đã muốn đến giờ tý. Xem ra, Chương Dã muốn vào địa lao.
Bên cạnh Nguyên Mẫn nổi tiếng có năm người ưu tú nhất, năm người này ai cũng vô cùng anh tuấn, Dĩ Tỉnh tao nhã , Độc Cô Giới khí khái hào hùng, Lâm Trọng Văn nhã nhặn, Ngôn Thác vô cùng tuấn tú, còn Chương Dã lại là người tuấn mỹ nhất. Nhưng trong năm người Nguyên Mẫn lại không thích nhất là Chương Dã, nàng cảm thấy hắn dã tâm quá lớn, ai nàng cũng trọng dụng, duy nhất có Chương Dã là nàng không trọng dụng. Còn với Lâm Trọng Văn, là do bản thân hắn không muốn, nên tự nhiên Nguyên Mẫn cũng không quan tâm hắn, dù sao ở Lâm gia cũng có Lâm Trọng Khang là được. Chương Dã mấy năm gần đây lập bè kết phái, làm cho Nguyên Mẫn cực kỳ không thích, nàng xử lý Chương Dã cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Ngôn Thác tất nhiên không hề biết chuyện này, dù sao trong năm người chức quan lớn nhất cũng là Chương Dã. Hơn nữa mỗi người phụ trách mỗi nhiệm vụ khác nhau, trong công việc cũng chưa từng có liên quan, cho nên Ngôn Thác không hề biết Nguyên Mẫn không ưa Chương Dã, mặt khác Nguyên Mẫn thì lại rất yên tâm đối với Ngôn Thác.
Còn Dĩ Tỉnh vừa là sư phụ của Nguyên Mẫn, cũng chính là tình nhân của nàng, Dĩ Tỉnh lúc trước phần lớn đều phụ trách các đại sự trong triều đình, Nguyên Mẫn đối với việc gì cũng đều thỉnh giáo Dĩ Tỉnh. Chỉ riêng Độc Cô Giới là theo võ quan, ba năm trước đây đã được phái đến biên cương dẹp loạn, đến nay chiến công cũng thực hiển hách.
“Ngọn gió gì lại mang Chương đại nhân thổi tới đây vậy? Không biết đại nhân đến tệ xá có việc gì không?” Ngôn Thác nhìn phía sau Chương Dã có bốn năm người tiến vào, thần kinh hắn lúc này có chút căng thẳng nhưng hắn vẫn như thế mà trấn định nói. Bởi vì Chương Dã nếu muốn đến tìm hắn, căn bản cũng không tất yếu mà mang theo nhiều người đến vậy,Ngôn Thác lúc này mới nhớ đến lời dặn dò của Nguyên Mẫn, phải chú ý đến Chương Dã.
“Tây Bắc Phong! Hoàng thượng có chỉ, ta tới mang người đi” Chương Dã cười nói, nói xong thì hai người bên cạnh hắn đã hướng tới Cung Bình và Liễu Húc.
“Vậy thánh chỉ đâu?” Ngôn Thác hỏi, trong lòng hắn phỏng chừng lúc này sẽ có xung đột, chỉ là sợ mình không chiếm được thế thượng phong, vừa rồi đi ra ngoài lại không có quá nhiều bảo vệ, nhưng hắn cũng không nghĩ tới việc Chương Dã có lá gan lớn như thế, phải biết đây là phủ của mình, nếu người nào không phải cao thủ, cũng không dám đến địa bàn của hắn cướp người, hắn cũng không tin Chương Dã lại có bản lỉnh này.
“Chỉ thị tự tay ta viết…” Chương Dã trong mắt nhìn không ra một tia sơ hở.
“Thật vậy sao? Vậy ta xem chỉ thị do ngươi viết ra sao.. Người đâu, bắt Chương Dã lại!” Ngôn Thác hô, chỉ trong thời gian ngắn, mọi người liền xông lên, võ công của Chương Dã so với hắn cao hơn, hơn nữa bên cạnh còn có bốn năm cao thủ, Ngôn thác rõ ràng rơi vào thế hạ phong, nhưng người ở phía ngoài rất nhanh đã vọt tiến vào.
Cung Bình hiển nhiên không dự đoán được tình huống này, địa lao cũng không lớn, Cung Bình chỉ sợ tổn thương đến Liễu Húc, liền gắt gao ôm Liễu Húc vào lòng.
Chương Dã bảo vệ Cung Bình, mà bên cạnh hai người còn có thêm ba người khác bao quanh bảo vệ, từng bước một hướng đến cửa trước bên ngoài đi đến. Chương Dã mang theo người, cũng đều là nhất đẳng cao thủ, cho dù thủ hạ của Ngôn Thác không kém nhưng võ vẫn kém xa với người của Chương Dã một bậc.
Ngôn Thác trơ mắt nhìn bọn họ thoát ra khỏi nhà lao, bởi vì cánh tay hắn lúc này đã bị thương, hắn hiển nhiên lại không dự đoán được những người bên cạnh Chương Dã đều là cao thủ như thế, hơn nữa Chương Dã trong ấn tượng của hắn lúc này lợi hại hơn trước kia rất nhiều.
Nhưng Ngôn Thác cũng không quá lo lắng, vừa đi ra ngoài, đã có vài trăm quân sĩ, hắn không tin bọn họ có thể chạy thoát được.