Lão sư Phó, âm của cầm huyền này có chút không đúng, người giúp ta xem xem!
Thiếu niên đang nói, giữa mi nhãn, có nét xinh đẹp không tả được, nhưng lại vô cùng thanh lãnh.
Lại đến tu cầm, tháng này cũng đã hư năm lần rồi. Lão nhân lắc đầu nói.
Hài tử này là một người lãnh tình, việc gì đều không quan tâm, duy độc nhất đối với cầm lại vô cùng chấp nhất.
Ân, gần đây luyện tương đối nhiều.
Thanh âm của thiếu niên phi thường can tĩnh, nghe vô cùng thoải mái.
Liễu cô nương là một lão sư nghiêm khắc a!
Lão nhân nhìn bàn tay trắng nõn thon dài của thiếu niên, không ít vết thương, có chút đau lòng.
Liễu Húc, đối với hài tử này thật nghiêm khắc đến tàn nhẫn, thiếu niên vừa đến sống kia, chưa quá hai mươi tuổi, đã bắt hắn thức khuya dậy sớm để luyện cầm, thế mà hài tử này cũng có thể kiên trì đến giờ, cái khổ này không phải ai cũng nuốt nổi, năm xưa theo cạnh Liễu Húc có hơn mười người, duy chỉ có hài tử này lưu lại được.
Tiên sinh là vì muốn ta tốt, luyện không được tốt, tự khắc phải luyện nhiều hơn.
Vì muốn biểu thị sự tôn kính đối với Liễu Húc, hắn luôn xưng Liễu Húc là tiên sinh.
Hề hề! Cho dù ngươi nói nàng tốt, kẻ khác cũng đã truyền thành không ra gì rồi!
Hài tử này hòa hộ nha đầu Liễu Húc, ân, là một hảo hài tử.
Sắc mặt thiếu niên trầm xuống, trong lòng không thoải mái. Hắn biết lời đồn ở bên ngoài đối với Liễu Húc rất nhiều, hắn không tin, và cũng không thích nghe những lời vô căn cứ như thế. Trong lòng hắn, tiên sinh tốt hơn so với bất kì ai.
Lão sư Phó, bên ngoài đồn đãi gì ta không quản, nhưng ta không hi vọng người lại nói những thứ đó nữa, người biết là ta không thích.
Lão nhân thấy thiếu niên rõ ràng cao hứng, nên cũng không nhiều lời nữa, chỉ vùi đầu tu cầm, qua hôm nay, lão sẽ không thể tiếp tục tu nữa rồi, thính giác cũng đã không được rồi, bắt không được âm chuẩn nữa, hiện tại hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm cả.
Thiếu niên thử gẩy một âm, đúng rồi, âm này chuẩn rồi. Bao nhiêu tiền? Thiếu niên lấy tiền ra.
Không cần đâu, hết hôm nay, cũng không tu nữa, già rồi.
Lão nhân sầu não nói, đã tu hơn nửa đời cầm, đột nhiên không tu nữa, vô cùng tiếc nuối, nhưng không cho phép vì bản thân thính giác thoái hóa, mà không thể chỉnh cầm huyền đến trạng thái tốt nhất, đây là sự kiên trì của lão.
Thế à? Thiếu niên hiểu, vì không lâu trước đó, tu xong về, âm vẫn không đúng.
Nhưng hắn không nói với lão nhân, vì hắn biết dựa vào tính khí của lão nhân chắc chắn sẽ canh cánh trong lòng.
Xem ra lão nhân vốn biết cả. Thiếu niên cảm thấy thất lạc, không chỉ vì sau này rất khó tìm được người tu cầm có tay nghề tốt như thế.
Ân, cũng nên hưởng thụ thanh phúc rồi. Lão nhân cười nói, thứ không thể nắm bắt được là thời gian.
Thế ta về trước đây, người...
Thiếu niên muốn nói lại thôi, hắn biết sau này rất khó có khả năng gặp lại, nhưng hắn không biết hiện tại nên nói gì mới phải.
Những lời từ biệt, trước giờ không phải sở trường của hắn.
Thay ta hỏi thăm Liễu cô nương, nàng là một cô nương tốt, ta biết mà.Ngươi quả thật nên kiên trì với những thứ ngươi thấy, rất nhiều thứ không thể đơn giản chỉ nhìn bề ngoài.
Liễu Húc là một hài tử tử tâm nhãn, không hi vọng họ cứ thế mà bỏ lỡ.
Thiếu niên điểm đầu, sau đó ôm cầm rời đi.
Quả nhiên là một người lãnh tình, lão nhân nghĩ.
Chưa đến sân, đã nghe thấy tiếng cầm. Tiếng cầm của tiên sinh, trên đời chẳng còn ai gẩy tốt hơn nàng, ta đến khi nào mới có thể đạt được trình độ này.
Nhưng, khúc này của tiên sinh, ta chưa hề nghe qua, quá ưu thương, quá phiền muộn rồi, đến cả tim ta cũng cảm thấy đau, nàng vì ai mà gẩy, ai khiến nàng thương thần như thế, tiên sinh trong mắt hắn chưa từng như những kẻ khác, không phải vô số phiền nhiễu ưu tưu, trăm bận tâm tư nhưng thiếu nữ thông thường, nàng trước giờ ưu nhã và điềm tĩnh, cảm xúc luôn nhàn nhạt, có nhưng như không.
Tiếng cầm ngưng rồi, thiếu niên vẫn chìm đắm trong những suy nghĩ.
Cầm tu xong chưa? Thanh âm như dòng nước trong vắt mang sự lạnh lẽo.
Ân, tu xong rồi! Thiếu niên trả lời.
Tiếp đến, bắt đầu tĩnh lặng, hai người đều không có gì nói, những năm nay đều qua như thế, phát sinh vô số lần tình cảnh như vậy.
Nếu tỉ tỉ ở đây, chắc chắn sẽ không yên tĩnh như thế, chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt, giả dụ như tỉ tỉ thì, chắc chắn sẽ hỏi, tiên sinh vừa nãy rốt cuộc vì ai mà gẩy? Người đó như thế nào?
Sẽ hỏi vô số vấn đề, mà đây đều là những nghi vấn trong lòng hắn, nhưng hắn một từ cũng không nói. Giá mà ta không phải một người yên tĩnh như thế thì tốt rồi, thiếu niên nghĩ đến.
Nữ tử xem ra lớn hơn thiếu niên hai ba tuổi trở lên, tuy rằng không phải tuyệt mĩ, nhưng cũng có thể xem là dung mạo thượng đẳng. Điều khiến nữ tử này hấp dẫn người khác không phải mĩ mạo, là khí chất của nàng, điển nhã và mang hơi sắc lãnh tình, tựa như băng liên, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa mà không thể mạo phạm.
Đúng rồi, thu thập hành lý, ngày mai lên kinh thành. Liễu Húc nói, nhưng vẫn chưa nói vì chuyện gì mà đi.
Nga! Thiếu niên tuy rằng không biết lý do, đột nhiên lên kinh thành, nhưng hắn vốn không phải kẻ hiếu kì, tiên sinh muốn nói, tự khắc sẽ nói.
Tiếp theo lại là một tình cảnh nhạt nhẽo, tình cảnh như thế, Liễu Húc sớm đã quen thành lệ rồi, với cả không cảm thấy có gì bất ổn. Sự an tĩnh của hắn, ta cũng thích, ta trước giờ cũng không thích quá ồn ào.
Cung Tuế Hàn, vẫn đi theo Vân Hi, theo hết mấy con phố. Cuối cùng dừng lại ở một phủ trạch không to cũng không nhỏ.
Ngươi lén lén lút lút theo ta, rốt cuộc muốn làm gì? Thiếu nữ đột nhiên dừng lại, xoay người hỏi, trong mắt lộ rõ vẻ bất mãn.
Ngươi... là Cung Lạc à? Đối với việc thiếu nữ đột ngột xoay đầu lại, nàng có chút phản ứng không kịp, với cả bị mĩ sắc gần ngay trước mắt chấn động rồi. Không hổ là Tiểu Nhạc, lớn lên rồi, xinh đẹp như mẫu thân, nhưng mà hình như chỉ có năm phần giống mẫu thân, tuy vậy vẫn là phi thường xinh đẹp.
Ai là Cung Lạc? Ta không quen. Thiếu nữ không kiên nhẫn nói, nàng chỉ muốn cắt đuôi kẻ này.
Sao có thể không phải chứ! Tuy rằng không phải phi thường giống mẫu thân, nhưng vẫn rất giống, với cả...
Cung Tuế Hàn quả thật cũng không có bằng chứng thuyết phục, nhưng trực giác mách bảo nàng, thiếu nữ trước mắt có thể là Cung Lạc.
Thiếu nữ đẹp một cách chân thiết, tuy nhiên không giống cách đẹp đường hoàng và rạng ngời của Nguyên Mẫn, là một vẻ đẹp vô cùng thân thiết, mang theo chút thanh thuần và khả ái.
Ta không biết Cung Lạc mà ngươi nói là ai? Và ta là Dương Vân Hi, nhà ta chính là đây. Thiếu nữ nói xong, đã xoay người định đi.
Lòng Cung Tuế Hàn hoảng hốt, không nghĩ nhiều nữa, giữ lấy thiếu nữ, rất nhanh đem tay áo bên trái kéo xuống, nước da trắng như tuyết lộ ra ngoài, sao lại không có chứ?
Cung Tuế Hàn lại tường tận xem một phen, sao lại không có cơ chứ?
Cung Tuế Hàn ngây người nhìn chằm chằm vào tay của thiếu nữ!
Chát! Một âm thanh vang lớn. Cung Tuế Hàn cảm thấy trên mặt mình đau rát.
Thiếu nữ cảm thấy vẫn chưa hả giận, tên sắc lang này, không đánh chết hắn thì không được, nếu không sẽ nghĩ rằng ta đây dễ bị khi dễ! Giơ tay vừa muốn đánh!
Đừng đánh, đừng đánh, ta là nữ a!
Cung Tuế Hàn vội vàng nói, hai tay che lấy mặt, sợ lại bị đánh, nhìn thật không ra, thiếu nữ mảnh mai như thế, vậy mà lực tay lại mạnh vậy, đau quá a!
Thiếu nữ sửng sốt, tay phải dừng lại giữa không, nữ á, sao lại nhìn không ra nhỉ? Nhưng tường tận xem một hồi, ân, nói thế nào nhỉ, đúng là có chút giống, vòng eo nhỏ, xương cốt mảnh khảnh, trừ việc cao hơn so với những nữ tử thông thường một chút, quả thật không có một chỗ nào giống nam nhân cả.
Tại sao, nhận không ra là nữ nhỉ? Thiếu nữ khó hiểu.
Ta không phải người mà ngươi muốn tìm. Thiếu nữ vì biết Cung Tuế Hàn là nữ, nên cũng hạ bớt cảnh giác.
Chắc là ta nhận nhầm rồi.
Cung Tuế Hàn thất vọng nói, tại sao lại không có chứ?
Chẳng lẽ đúng là nhận nhầm thật?
Cung Tuế Hàn rất hoang mang.
Đúng rồi, ta tên Cung Tuế Hàn, trước kia tên là Cung Đại Nữu.
Cung Tuế Hàn chủ động báo tên, tận đáy lòng nàng vẫn hi vọng thiếu nữ trước mắt là muội muội của mình, tuy rằng biết khả năng không lớn, nếu thật sự là Cung Lạc, nàng thế nào lại không nhận mình chứ?
Quan trọng hơn là, trên tay nàng không có cái bớt, một con gà con, nhưng hi vọng cũng chỉ là hi vọng.
Thiếu nữ nhìn bóng lưng phía xa của Cung Tuế Hàn, đôi mắt đơn thuần trở nên phức tạp, Cung Tuế Hàn này là ai?