“Ngươi đang ở đây chờ Cung Tuế Hàn sao?” Giọng nói của Hưu Nguyệt đột ngột vang lên.
Nguyên Mẫn đối với chuyện Hưu Nguyệt đột ngột xuất hiện cũng có chút bất mãn, trong Hoàng cung thị vệ đều là mấy kẻ vô dụng sao?
“Ngươi tới đây để làm gì?” Nguyên Mẫn nhíu mày hỏi Hưu Nguyệt, đang yên đang bình lại đến điện Tam bảo, Hưu Nguyệt rốt cuộc tới đây để làm gì?
“Cung Tuế Hàn tới tìm ta, nhờ ta tiêu trừ đi Minh Phượng trong người nàng!” Hưu Nguyệt không suy nghĩ nhiều mà lập tức nói ra vấn đề.
“Sau đó thì sao?” Nhắc tới Cung Tuế Hàn, Nguyên Mẫn không tự chủ được chú ý đến.
“Sau đó liền tiêu trừ đi!” Hưu Nguyệt nói xong điều này thực muốn nhìn thấy vẻ mặt chán nãn của Nguyên Mẫn.
“Hưu Nguyệt, ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Nguyên Mẫn sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.
Tốt nhất ngươi đừng khiêu chiến sự chịu đựng của ta!
“Được, nói đến điều trọng yếu là nàng đem mọi trí nhớ liên quan tới ngươi đều tiêu trừ hết, cái này là nàng chủ động yêu cầu!” Hưu Nguyệt nhìn chằm chằm Nguyên Mẫn, thật muốn biết phản ứng của nàng sẽ như thế nào.
Hưu Nguyệt đúng là tò mò không thôi.
“Điều này là có ý gì?” Nguyên Mẫn truy vấn, sắc mặt cũng không nhìn ra được cảm xúc nhưng Hưu Nguyệt có cảm giác là nàng đang áp chế cảm giác trong lòng mình.
“Cung Tuế Hàn muốn không nhớ tới những gì liên quan tới Nguyên Mẫn trước đây vì vậy mới yêu cầu tiêu trừ đi đoạn trí nhớ đó!” Hưu Nguyệt vẫn như trước nhìn Nguyên Mẫn.
Ta muốn nhìn xem ngươi có thể áp chế cảm xúc tới khi nào?
“Là lúc nàng thức tỉnh mới hạ yêu cầu?” Nguyên Mẫn tận lực không làm cho bản thân lộ ra chút cảm xúc nào nhưng giọng nói không khỏi ức chế run rẩy.
“Được rồi, là do Đoạn Minh Hoàng đưa ra quyết định, nhưng có lẽ cũng là quyết định của Cung Tuế Hàn!” Hưu Nguyệt trả lời thay, rốt cuộc Nguyên Mẫn cũng động tình, giống như cả ngọn núi thái sơn đang sụp đỗ, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi âu cũng là giỏi áp chế.
“Ha! Ha! Ha! Ha! Cung Tuế Hàn, giỏi lắm! Cung Tuế Hàn, ngươi thật là giỏi lắm!” Nguyên Mẫn cười một cách cuồng tiếu không dứt, cười đến khóe mắt đều chảy ra nước mắt.
Cung Tuế Hàn, ngươi giỏi lắm, ngươi đã thành công rồi, đã gây tổn thương được Trẫm rồi!
“Kỳ thật, Cung Tuế Hàn hiện tại so với trước đây ngu ngốc không sai biệt lắm, tuy rằng đem ngươi quên đi nhưng nếu ngươi đi gặp nàng thì nàng nhất định sẽ gần gũi lại với ngươi, thật ra vấn đề này cũng không quá lớn, hơn nữa nàng hiện tại không phải là Đoạn Minh Hoàng, ngươi cũng không cần ở trong lòng mà nghi ngờ nàng, như vậy cũng không tồi!’ Hưu Nguyệt nói, kỳ thật người Nguyên Mẫn thích là Cung Tuế Hàn của trước đây, hiện tại Cung Tuế Hàn cũng đã trở về nguyên dạng như ban đầu thì nàng còn phẫn nộ cái gì đây?
Hưu Nguyệt cảm thấy Nguyên Mẫn phản ứng có chút loạn rồi, nhưng thực sự đối với Nguyên Mẫn mà nói hành động này của Cung Tuế Hàn cũng đồng dạng giống như đang hối hận với cuộc tình này cũng giống như là muốn vứt bỏ.
Nguyên Mẫn là người kiêu ngạo, đừng nói là không chấp nhận được một chút sự hối hận của Cung Tuế Hàn, càng không chấp nhận được người khác vứt bỏ tình cảm của nàng, đối với Nguyên Mẫn mà nói đây là chuyện trăm triệu lần cũng không thể chấp nhận.
Cung Tuế Hàn không thể nào không nhận biết mình, nếu làm như vậy chẳng lẽ không biết được kết quả sẽ ra sao? Nếu đã biết kết quả lại thì tại sao lại còn làm như vậy, tại sao… Cung Tuế Hàn căn bản đã không yêu mình, Nguyên Mẫn, rốt cuộc là do bản thân ngươi tưởng rằng ai cũng yêu ngươi…
Nghĩ đến vừa rồi có ý nghĩa hạ mình chờ ngày Cung Tuế Hàn trở về thật không khác gì chó vẩy đuôi mừng chủ, Nguyên Mẫn thật không làm được, nói như thế nào cũng không thể chấp nhận!
“Ha Ha! Nếu Cung Tuế Hàn đã muốn quên Trẫm, thì Trẫm tội tình gì lại làm phiền đến nàng đây?” Nguyên Mẫn cảm thấy như bị châm chọc vạn phần, Nguyên Mẫn không cần ai phải yêu mình, nàng cũng có lòng tự trọng, dù Nguyên Mẫn nàng không có Cung Tuế Hàn bên cạnh cũng có thể sống tốt.
“Ngươi đừng hờn dỗi, bằng không sau này sẽ hối hận!” Hưu Nguyệt thở dài nói, rốt cuộc ai khi yêu cũng thật yếu đuối, cho nên mới nói tình yêu thật sự là một điều nhàm chán vô cùng!
“Từ nay về sau Trẫm và Cung Tuế Hàn ân đoạn nghĩa tuyệt! Trẫm tuyệt đối không hối hận! Ngươi có thể đi rồi..” Nguyên Mẫn đuổi Hưu Nguyệt đi, bởi vì nàng thật sự không muốn bị Hưu Nguyệt chế giễu.
Trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy phẫn nộ.
Cung Tuế Hàn, ngươi giỏi lắm, đã làm tác động đến cuộc sống sau này của Trẫm lại còn vứt bỏ Trẫm, ngươi thật giỏi lắm!
Trước đây mình phản bội Cung Tuế Hàn cũng do tình thế ép buộc, nhưng chuyện mình muốn làm rốt cuộc cũng không làm được, rốt cuộc nàng còn muốn tính toán với mình? Tính toán cái gì chứ? Ý thức thanh tỉnh rồi liền muốn quên đi mình, Cung Tuế Hàn ngươi thật sự rất lợi hại!
Cung Tuế Hàn ngàn vạn lần cũng không biết được, đó là không nên đợi đúng thời gian Nguyên Mẫn đã hạ mình mà tát một gáu nước lạnh lên người Nguyên Mẫn, làm cho Nguyên Mẫn có cảm giác giống như mình đang bị chăm chọc vô cùng.
Nguyên Mẫn đem tất cả tấu chương trên bàn dùng sức đẩy xuống, đem hết mọi thứ trưng bày bên cạnh tất cả đều đẩy ngã, nàng trong đời cũng chưa từng không khống chế được cảm xúc như lúc này, phải nói là cảm xúc vô cùng nóng nảy.
Đúng lúc này, Nguyên Mẫn vẫn không thể làm cho trái tim lẫn lý trí bình tâm giải quyết được, liền ngay tức khắc bức bách phun ra một ngụm máu,
Hưu Nguyệt lại không nói cho Nguyên Mẫn biết rõ là Cung Tuế Hoàn không phải hoàn toàn tiêu trừ đi toàn bộ trí nhớ, mà vẫn còn có cơ hội hồi phục lại. Nhưng cơ hội này cũng giống như một cặp khóa, mà chìa khóa lại ở trên người Nguyên Mẫn, nhưng hiện tại Nguyên Mẫn vẫn chưa tìm thấy được vì vậy nói đến tương lai như thế nào lại là mà ai cũng không nói trước được.
Cung Tuế Hàn lần này cũng đã đặt cược một ván bạc lớn, trận này khả năng thắng thực sự rất thấp, bởi vì nàng đêm tất cả cơ hội đều đặt trên người Nguyên Mẫn. Nhưng chỉ cần Nguyên Mẫn đem cả tự tôn lẫn kiêu ngạo và cả tâm trạng lúc này vào ván bạc này thì Cung Tuế Hàn chắc chắn sẽ thua.
Vốn dĩ Cung Tuế Hàn đang đợi, chờ đợi một kết quả mà cả bản thân mình cũng không biết được kết cục, thật ra đây chính là tâm cơ cuối cùng của Đoạn Minh Hoàng, mà kết quả lại nằm trong tay Nguyên Mẫn.
Có lẽ cũng giống như Tuệ Hân đã nói, vạn nhất nếu thua thì Cung Tuế Hàn có thể sẽ sống cô độc cả quãng đời còn lại.
*
“Thân thể Hoàng thượng không tốt nên hôm nay cũng không lâm triều!”
“Hoàng thượng đã hai ngày không lâm triều rồi, rốt cục là có chuyện gì đây?” Tả hữu quan thần đều nghi hoặc, Hoàng thượng rất ít khi không thượng triều, huống chi là hai ngày, thực sự rất kì quái.
“Nghe nói hai ngày trước Hoàng thượng ở ngự thư phòng có chuyện rất tức giận, cung nữ và cả thái giám hầu hạ bên cạnh đều thấy sợ hai, cho tới nay cũng chưa bao giờ thấy qua Hoàng thượng tức giận lớn như vậy, nghe đâu còn hộc cả máu, theo như ngự y nói là do tâm bệnh, tâm lý không được khai thong mà bức bách dẫn đến huyết khí hư tổn…!” Triều thần lúc này có tin tức thì liền nói.
“Hoàng thượng đăng cơ cho tới nay cũng chưa bao giờ phát ra lửa giận như vậy, ngươi nói xem rốt cuộc có sự cố gì khiến cho Hoàng thượng tức giận như vậy đây?” Mọi người liền dè dặt đoán mò.
“Không biết, gần đây cũng thật thái bình, tốt nhất đừng để bên ngoài nghe thấy, bằng không…”
Lời đồn đãi luôn rất nhãm nhí, mọi người sẽ suy đoán lung tung lên,
Diệp Dân nghe vậy, trong lòng có chút bận tâm, Hoàng thượng rốt cuộc xảy ra chuyện gì đây?
“Diệp Dân đại nhân, qua đây nói chuyện một chút!” Là Lý công công, theo lời dặn của Đặng La đem Diệp Dân kéo qua một bên nói.
“Hoàng thượng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Dân lo lắng hỏi.
“Hoàng thượng đã muốn hai ngày nay còn chưa ăn cơm, ta thực sự muốn tìm Diệp đại nhân nghĩ cách, Hoàng thượng nếu còn không ăn như vậy thì sẽ xảy ra chuyện mất” Lý công công cũng rất lo lắng nói, Hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì cả bản thân bọn nô tài như hắn cũng không biết.
“Hoàng thượng thực sự bị hộc máu sao?” Rốt cuộc chuyện gì lại có thể làm cho Hoàng thượng giận giữ ảnh hưởng đến tâm lý bức bách đây?
Lý công công gật đầu.
“Để ta tiến cung gặp người!” Diệp Dân liền cả kinh, chuyện của bậc đế vương đáng lẽ hắn không nên cầu lợi, tốt nhất chỉ nên coi trọng quốc gia đại sự. Nhưng lúc này nghe tin Nguyên Mẫn học máu thì hắn không thể không lo lắng được.
Lúc Diệp Dân gặp Nguyên Mẫn thì cũng là lúc Nguyên Mẫn đến nơi dùng cơm, thoạt nhìn sắc mặt có chút tái nhợt, lại có phần tiền tụy suy yếu, nhưng khuôn mặt lạnh lùng so với bình thường vẫn không khác biệt lắm.
“Văn Cảnh, bên ngoài lúc này có phải đang có nhiều tin tức phù phiếm hay không?” Nguyên Mẫn hỏi, vẻ mặt vẫn hờ hững.
“Không có gì đáng ngại, Hoàng thượng dưỡng bệnh quan trọng hơn!” Diệp Dân là người thông minh, sẽ không thắc mắc Nguyên Mẫn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bởi vì việc cá nhân của Hoàng thượng tốt nhất hắn cũng không nên xen vào. Bất quá hắn có cảm giác hôm nay Hoàng thượng có chút bất đồng, tựa hồ so với bình thường lại lạnh lùng hơn, đúng là càng ngày càng làm cho người khác đoán không ra cảm xúc, quả nhiên là quân tâm khó dò.
“Bọn họ cũng không biết được nguyên nhân đâu… Ngươi về trước đi, Trẫm cần tiếp tục tu dưỡng vài ngày, cũng đỡ hơn nhiều rồi!” Nguyên Mẫn giọng điệu ủ rũ nói.
Nguyên Mẫn quả thật hai ngày nay không ăn gì, nàng bị thương quả thật khá nặng. Nhưng Nguyên Mẫn cuối cùng cũng là Nguyên Mãn, trong đời này, tình yêu vốn không phải là duy nhất, ít nhất đối với nàng lúc này càng không phải vì còn có trách nhiệm cho nên sẽ không vì một chút tình cảm mà cam chịu, tinh thần sa sút đối với nàng hai ngày vừa qua mà nói là quá đủ rồi, Nguyên Mẫn lúc này quyết tâm đem toàn bộ trí nhớ về Cung Tuế Hàn triệt để xóa bỏ, không có Cung Tuế Hàn, Nguyên Mẫn vẫn sẽ là Nguyên Mẫn như trước đây.
Tất nhiên, trừ khi nàng muốn đem trí nhớ về Cung Tuế Hàn phong ấn đi, bằng không, không phải nàng muốn quên liền có quên được.
Từ nay về sau, Nguyên Mẫn và Cung Tuế Hàn không có liên hệ với nhau, trong lúc này, Nguyên Mẫn là một vị minh quân thịnh thế còn Cung Tuế Hàn thì lại trở thành một thịnh thế tiểu dân.