Tô Dĩ Nam nhìn thoáng qua ngực của Khương Điềm. Chỉ thấy ngực của cô vừa tròn vừa lớn, dụ hoặc đến nỗi hắn chỉ muốn dùng tay thô lỗ bao trùm lên mà hung hăng xoa nắn.
Nhưng giây tiếp theo, Tô Dĩ Nam đối diện với hai mắt tràn ngập hơi nước kia của Khương Điềm. Ánh mắt của Mít Ướt sao lại sạch sẽ như vậy nhỉ? Thoạt nhìn giống như một suối nước trong vắt vậy.
"Nhanh đọc địa chỉ! Tôi đưa cậu về!"
Thanh âm Tô Dĩ Nam khàn khàn, hầu kết lăn lộn.
Thật mẹ nó đúng là đồ phá hoại! Nếu là một cô gái lẳng lơ, nói không chừng hắn sẽ trực tiếp đem người đè ở trên xe làm ngay cấp. Tô Dĩ Nam hắn từ khi nào bắt đầu trở thành một người tốt vậy?
"Ách." Khương Điềm thất vọng cúi đầu. Cô còn ngốc nghếch tưởng rằng mình sẽ được ở trong nhà của Tô Dĩ Nam.
Nhưng hiện tại cô mới trọng sinh, tất cả mọi chuyện có thể từ từ giải quyết.
Sau khi Khương Điềm nói địa chỉ, Tô Dĩ Nam lập tức dẫm chân ga. Chiếc xe giống như mũi tên lao về phía trước.
Tới một trước một căn biệt thự, Tô Dĩ Nam mới ném cặp sách cho Khương Điềm.
"Học sinh ngoan phải học cái tốt, lần sau không được đi quán bar nữa."
Tô Dĩ Nam nghĩ đến chuyện ngày hôm nay. Nếu không phải cảnh sát tới kịp thời, chỉ sợ Khương Điềm cũng bị cuốn vào.
Nhưng nghĩ lại nếu hôm nay không phải Khương Điềm nói cho hắn biết, chỉ sợ hắn cũng lành ít dữ nhiều. Dù sao cũng là Mít Ướt cứu hắn một lần.
"Tôi không chê cậu phiền!"
Khương Điềm mất mát mà túm chặt lấy cặp sách.
"Mít Ướt, chúng ta không cùng một loại người. Cậu hiểu không? Tôi là học sinh hư, cậu là học sinh tốt. Học sinh ngoan ngoãn nên cùng học sinh tốt chơi với nhau."
Khoé miệng Tô Dĩ Nam nhếch lên một nụ cười trào phúng.
"Vậy tôi cũng là học sinh hư."
Khương Điềm nói xong liền cởi áo khoác đồng phục, buộc vào vòng eo mảnh khảnh.
Chỉ thấy vòng eo tinh tế của thiếu nữ phảng phất chạm nhẹ liền gãy. Dưới gấu áo nhếch lên lộ ra một đoạn da thịt trắng nõn da thịt, bóng loáng giống như mỡ dê mỹ ngọc.
Tô Dĩ Nam xao động mà dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ hàm răng, "Học sinh hư không dễ làm như vậy đâu. Tôi đi đây!"
Nói xong hắn dẫm chân ga rời đi. Chỉ nghe được ' oanh ' một tiếng, xe thể ȶᏂασ đỏ tươi giống như mũi tên nhau phóng ra ngoài.
"Em giai xấu xa! Cậu quay lại cho tôi!"
Khương Điềm chạy theo chiếc xe, tức giận gọi với theo. Hai chân nhỏ của cô làm sao đua được với xe thể ȶᏂασ của Tô Dĩ Nam. Mới chạy được vài bước đã không còn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa rồi.
Cô đành phải nhặt cặp sách lên, ủ rũ trở về nhà.
"Đã trễ thế này rồi mới biết đường mò về?"
Khương Điềm mới đi vào phòng khách liền nghe được tiếng quát mắng của mẹ cô - Sầm Mỹ Vân.
Chỉ thấy Sầm Mỹ Vân ngồi ở trên sô pha, ánh mắt đạm mạc, ung dung uống trà.
"Con đến nhà bạn chơi."
Khương Điềm nhàn nhạt nói. Đời trước khi cô chết đã sớm không còn cảm tình gì với Khương gia rồi.
"Mẹ, nó nói dối. Bạn con tận mắt nhìn thấy nó đến quán bar cùng mấy tên đầu gấu."
Giọng nói của Khương Tuyết chua loét bén nhọn. Cô ta từ trên cầu thang bước xuống.
Chỉ là ánh mắt nhìn Khương Điềm có chút ghen ghét. Cô ta đã hẹn Tô Dĩ Nam rất nhiều lần, nhưng Tô Dĩ Nam ngay cả liếc cũng không thèm liếc cô ta một cái. Dựa vào cái gì mà đứa ngu ngốc như con nhỏ Khương Điềm có thể hẹn hò với Tô Dĩ Nam?
"Dì Trương, ném cặp sách của nhị ŧıểυ ra ngoài. Dám đi lêu lổng cùng nam sinh lại còn nói dối. Tối hôm nay cũng đừng về nhà nữa. Ngủ ơ ven đường một đêm đi."
Sầm Mỹ Vân lạnh như băng từ trên sô pha đứng lên. Bà ta đi đến trước mặt Khương Tuyết, tự hào nói: "Vẫn là Tuyết Nhi hiểu chuyện. Mỗi lần đều đứng thứ 10 toàn khối, còn biết ca hát khiêu vũ. Mẹ đúng là không phí công nuôi dưỡng đứa con gái ngoan ngoãn như con."
Khương Điềm thấy một màn như vậy, bả vai thon gầy run nhè nhẹ một chút. Sau đó liền cắn môi đi ra cửa.
Cô ôm cặp sách ngồi xổm bên ngoài biệt thự.
Rõ ràng đã sớm biết mẹ không yêu cô, nhưng vì sao trong lòng vẫn rầu rĩ đau đớn như vậy?
Nước mắt không nhịn được từ hốc mắt tràn ra.
Đột nhiên, tiếng phanh xe bén nhọn vang lên. Chỉ thấy xe thể ȶᏂασ màu đỏ tươi lại lần nữa dừng ở trước mặt cô.