Mít Ướt hồng mắt nhìn Tô Dĩ Nam khiến trái tim của hắn mềm nhũn, gần như bị hoà tan đến nơi.
"Cũng may Mít Ướt đến rồi, anh sẽ không sợ nữa."
Tô Dĩ Nam hôn nhẹ lên trán Khương Điềm.
Mười mấy tên lưu manh há hốc mồm? Cái quái gì đang diễn ra vậy???
Mấy tên lưu manh chỉ kém chửi đổng lên. Cái gì mà "Mít Ướt đến rồi anh sẽ không sợ nữa? Đại ca, lúc anh cầm gậy đuổi theo bọn em sao không thấy anh có tí sợ sệt nào vậy???
Có vài tên định vung gậy đánh về phía Tô Dĩ Nam, cuối cùng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn liếc một cái mà hai chân đã tự động xụi xuống.
Vậy mà Tô Dĩ Nam còn tỏ vẻ yếu đuối, ôm lấy Khương Điềm ra vẻ mình bị thương nghiêm trọng lắm: "Mít Ướt, anh bị thương rồi. Em về nhà xem giúp anh được không?"
Khương Điềm lập tức ngoan ngoãn đi theo Tô Dĩ Nam về nhà.
Mọi người: ???
Lần này xem ra bọn họ hiểu rõ, nếu bàn về độ xảo trá phúc hắc thì chắc chẳng có ai vượt nổi Tô Dĩ Nam.
Nhưng mà bọn họ cũng không biết rằng, chỉ cần Tô Dĩ Nam bị trầy da một chút thôi cũng khiến Khương Điềm lo lắng đến phát khóc rồi.
Về đến nhà Tô Dĩ Nam lập tức cởi áo ra, chỉ thấy trên bụng hắn có một vết thương đang rỉ máu do lưỡi dao quẹt phải. Hắn cũng chẳng rõ mình bị thương từ lúc nào.
Khương Điềm vừa thấy vậy thì hai vành mắt đã đỏ lên: "Tô Dĩ Nam, em không thích anh đi đánh nhau đâu."
Hai tay Khương Điềm gắt gao ôm lấy eo Tô Dĩ Nam, gương mặt nhỏ mềm mại còn dán ở trên cơ bụng của hắn.