"Khương Điềm, chờ xong việc tôi nhất định xử đẹp cậu!"
Lúc này Tô Dĩ Nam chỉ có thể đi wc làm hạ hoả. Bằng không nó có thể vẫn luôn cứng như vậy.
Thấy Tô Dĩ Nam đi WC, Tưởng Dương cùng Trương Thước hai mặt nhìn nhau. Trước kia lão đại đánh nhau đều là vọt tới đằng trước. Hiện tại cũng chỉ dư lại hai người bọn họ. Hoàn toàn lưỡng lự xem là nên đi đánh nhau hay vẫn là không đánh nữa.
Mà ngoài cửa tên đại ca của Cửu Trung đã gào rống cả nửa ngày, lại vẫn như cũ không nhìn thấy bóng dáng của Tô Dĩ Nam. Với tính cách của Tô Dĩ Nam nhất định không có khả năng hắn để bên ngoài khiêu khích mà còn không chịu ra. Trừ phi Tô Dĩ Nam không ở đây!
Lôi Tử cho rằng Tô Dĩ Nam không ở đây liền mang đàn em của mình rời đi.
"Tô Dĩ Nam, tao biết mày ở bên trong. Nhanh lăn ra đây cho tao!" Tên Lôi Tử này vốn dĩ đã rời đi rồi, nhưng không biết đã nhận được mật báo của ai mà lại quay trở về.
Khương Điềm trong lòng thầm mắng một câu, thế nhưng cô lại quên mất còn có kẻ phản bội ở đây. Tên phản đồ đó nhất đã mật báo cho Lôi Tử.
"Tôi sợ..." Khương Điềm nơm nớp lo sợ mà nhào vào lòng Tô Dĩ Nam. Đương nhiên là không sợ, chỉ là Tô Dĩ Nam mà lao ra ngoài, thì công sức cả buổi tối ngày hôm nay của cô đều đi tong.
Cô lo lắng Tô Dĩ Nam lại giống như đời trước bị chém đứt một ngón tay. Nước mắt liền không tự chủ được mà rơi xuống.
"Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu." Hắn đem Khương Điềm ghì chặt vào trong lòng.
Thật ra Tô Dĩ Nam không lo lắng Trương Thước cùng Tưởng Dương. Hai người này đều thông minh lanh lợi, nhất định sẽ tìm được cách chạy ra ngoài.
Nhưng Mít Ướt không giống như vậy. Cả người ngây ngây ngốc ngốc, không biết sẽ bị đánh thành cái dạng gì.