"Trước đó anh còn dám gạt em, anh nói em mộng du sẽ chạy vào chuồng chó."
Khương Điềm tức giận đến nỗi giọng nói cũng bắt đầu run rẩy. Nhưng bây giờ hai mắt của cô hồng hồng còn long lanh nước, nhìn không giống như đang tức giận một chút nào, mà ngược lại giống kiểu vừa chịu đựng uất ức to lớ lắm.
Bây giờ cây gậy mát xa vừa to vừa thô này phải rút ra khiến Khương Điềm cảm thấy rất tiếc. Vì thế cô vội vàng dùng hai chân kẹp chặt lấy eo hắn, đồng thời nâng mông nhỏ nuốt lại cây gậy mát xa kia vào trong.
"Ai cho phép anh rút ra hả? Hôm nay anh mà không làm em thoải mái được thì đừng mơ được rút ra."
Khương Điềm vừa khóc vừa nói. Bởi vì quá kích động mà cô còn nấc một cái.
Nhưng Khương Điềm lại vừa khóc vừa nói: "Huhuhu, không, không cần. Đừng nhanh như vậy mà..."
Nghe thấy Khương Điềm khóc, hắn lại cắn răng thả chậm tốc độ lại. Rõ ràng đã khó chịu gần chết nhưng hắn vẫn muốn cô được hưởng thụ.
Trong đầu Khương Điềm lập tức loé lên một ý nghĩ. Đây rõ ràng là điểm yếu của Tô Dĩ Nam, chỉ cần cô vừa khóc là hắn lập tức nghe lời ngay.
Cho nên cô chỉ cần nhẹ nhàng nói chuyện thì nhất định hắn sẽ nghe.
Giờ phút này trên trán Tô Dĩ Nam đã chảy ra lượng lớn mồ hôi. Hắn thật sự muốn dùng sức ȶᏂασ cô, nhưng Khương Điềm không muốn nên hắn cũng chỉ còn cách nhịn lại.