"Mít Ướt, ai cho phép cậu chơi cây gậy của tôi trong giờ học?"
Tô Dĩ Nam đè thấp giọng nói. Đáng lẽ hắn lên lôi cái tay đang tác loạn của Khương Điềm ra rồi ngay ngắn nghe giảng. Nhưng khổ nỗi tay nhỏ của cô mềm mại vô cùng, chỉ sờ nhẹ một cái đã làm hắn sảng khoái tới nỗi da đầu tê dại.
Khương Điềm viết một dòng chữ lên tờ giấy nháp: "Cậu không thích sao?"
Thích! Thích vô cùng!
Tô Dĩ Nam nghiến răng, nhưng bốn phía phòng học đều có người, chỉ cần không chú ý một chút sẽ bị phát hiện ngay.
Đm! Mít Ướt này đúng là thiếu ȶᏂασ mà. Biết rõ sẽ bị nhìn thấy mà vẫn muốn chơi "cây gậy" của hắn.
Nhìn Tô Dĩ Nam thoải mái nhưng vẫn phải cố nén lại, Khương Điềm cong mắt, cố tình dùng ngón tay cọ nhẹ vài cái vào mã mắt.
Cô nhớ rõ sáng nay không cẩn thận đụng vào nơi này, lúc ấy Tô Dĩ Nam đặc biệt kích động.
Quả nhiên ngón tay của Khương Điềm vừa cọ xát ở mã mắt một chút, Tô Dĩ Nam đã ưỡn thẳng lưng. Đủ để chứng minh rằng điểm này chính là điểm mẫn cảm nhất của Tô Dĩ Nam.
Lúc này Tô Dĩ Nam cũng không dám nói chuyện, chỉ cần hắn mở miệng sẽ thốt ra rêи ɾỉ cùng hơi thở dồn dập. Vì vậy hắn cũng viết vào giấy nháp một dòng chữ: "Đúng vậy Mít Ướt, là chỗ đó. Cậu xoa nhiều vài cái, đừng quên loát cây gậy nữa."
Khương Điềm đáng thương nhìn Tô Dĩ Nam, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Tô Dĩ Nam nhìn ra được Khương Điềm xấu hổ, hắn vươn tay lấy mấy tờ giấy ăn nhét vào trong quần cho Khương Điềm lau tay.
Sau khi Khương Điềm lau khô tay, lại ngoan ngoãn ngồi nghe giảng như bình thường.
Nhưng động tác của hai người vẫn bị Vu Phiêu Phiêu nhìn thấy.
Trong mắt của Vu Phiêu Phiêu tràn ngập ghen ghét. Dựa vào cái gì mà người không gần nữ sắc như Tô Dĩ Nam sẽ thích Khương Điềm? Cô ta có chỗ nào kém con nhỏ nhà quê đó chứ?