"Thiếu gia, đã 8 giờ rồi ạ. Nếu cậu còn không đưa Khương ŧıểυ thư đi học là sẽ đến muộn đấy." Thanh âm của quản gia từ ngoài cửa truyền vào.
8 giờ 30 đã bắt đầu tiết tự học buổi sáng. Từ Tô gia đến trường cũng chỉ mất 10 phút lái xe, nhưng hiển nhiên trong 10 phút này Tô Dĩ Nam chưa giải quyết xong vấn đề của mình.
"Đm!"
Tô Dĩ Nam rút quy đầu từ hoa huyệt ra. Lần này không đâm thủng được tấm màng kia của Mít Ướt quả thật quá đáng tiếc.
Độ ấm nóng bỏng khiến Khương Điềm hoảng sợ, vội vàng muốn rụt tay về. Đây vẫn là lần đầu tiên cô dùng tay để khống chế nơi này của nam sinh, thật sự có chút doạ người.
"Đừng để im như thế, cậu mau dùng tay vuốt ve trên dưới, làm 'sữa bò' được tiết ra đi."
Tô Dĩ Nam thấy Khương Điềm sợ hãi đến mức muốn buông tay, hắn vội vàng tóm lấy tay nhỏ của cô.
"Đúng! Thật sự rất đau. Mít Ướt cậu mau thổi thổi quy đầu cho ca ca, thổi một lát sẽ không đau nữa."
Tuy linh hồn của Khương Điềm đã là một bà chị già hơn 20 tuổi, nhưng vẫn còn là một xử nữ chất lượng cao, nhất thời không nhận ra đây là trò đùa dai của Tô Dĩ Nam.
Cô lập tức cúi đầu, thổi nhẹ một hơi vào quy đầu của hắn.
Nóng bỏng từ lòng bàn tay bắt đầu khuếch tán ra khắp nơi trên cơ thể, đặc biệt là nơi riêng tư của cô cũng bắt đầu chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ ướt nóng.
Tốc độ ban đầu của Khương Điềm còn có thể thoả mãn Tô Dĩ Nam, nhưng rất nhanh hắn liền ghét bỏ tốc độ của cô quá chậm, bắt đầu tự mình đẩy eo mà ȶᏂασ làm lòng bàn tay của Mít Ướt.
"Nếu không phải do thời gian không đủ, tôi nhất định sẽ chơi hỏng ŧıểυ nộ bức của cậu!"