Đối với Tô Dĩ Nam lúc này mà nói, thì ở nhiều thêm một giây chính là giày vò. Hắn lập tức mở cửa đi đến thư phòng để tránh hoả.
Nhưng ở thư phòng Tô Dĩ Nam cũng không được yên ổn, trong đầu ngập tràn hình ảnh ŧıểυ nộn bức của Mít Ướt. Chẳng lẽ nữ sinh 15 tuổi bây giờ phát triển sớm vậy sao?
Đêm nay ở thư phòng đã chú định là một đêm mất ngủ.
"Ưm~"
Khương Điềm mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Trên vách tường còn dán poster của siêu sao bóng rổ, bên trên giá sách còn bày tạp chí bóng rổ năm 20xx.
Lúc này cô mới nhớ ra, bản thân mình trọng sinh, còn thuận lợi được vào nhà Tô Dĩ Nam ở.
Khi cô chuẩn bị xuống giường, nháy mắt phát hiện giữa hai chân vừa rát vừa đau.
Tốt xấu gì linh hồn của cô cũng đã hơn 20 tuổi, Khương Điềm cũng không phải đứa ngốc. Cảm giác tê rát nhức mỏi này biểu hiện cho cái gì, cô rất rõ ràng.
Cô cúi đầu vươn ngón tay trắng nõn của mình bẻ ra hai cánh âm môi hồng nhạt của ŧıểυ nộn bức.
Chỉ thấy hoa phùng vừa hồng vừa sưng, đặc biệt là âm đế đã bắt đầu sưng lên.
Bảo sao mới sáng dậy đã đau thành dạng này.
"Mít Ướt, buổi sáng cậu muốn ăn cái..."
Lời còn chưa nói xong, đập vào mắt Tô Dĩ Nam là hình ảnh Khương Điềm dạng hai chân ra, dùng tay vạch ra ŧıểυ huyệt.
Nháy mắt, máu dồn thẳng lên não làm hô hấp của hắn cứng lại.
"Nơi này đau quá nha~"
Khương Điềm có chút thẹn thùng. Nhưng trong lòng lại ẩn ẩn chờ mong Tô Dĩ Nam sẽ bị mình làm mê muội. Bị chính nam sinh mình thích nhìn chằm chằm hoa huyệt, không những cô không thấy thẹn, mà ngược lại còn có cảm giác hạnh phúc nói không thành lời.