“Oẹ”, đang ngồi ăn sáng bất chợt nàng ‘ọe’ khí thế, vội chạy ra nôn hết bữa ăn sáng vừa mới nuốt trôi xuống cổ họng một cách khổ sở.
Tây Phong Âu theo sau liền bắt mạch, tựa tiếu phi tiếu “Cung hỷ”, một câu nói ngắn gọn khiến cho hai kẻ đều nhăn mày, nàng nhìn Tây Phong Âu hỏi “Mấy tháng?”
Tây Phong Âu nhìn lấy Âu Nhã Vỹ tựa như hỏi ý, hắn bật cười nói “Chẳng lẽ nàng khinh thường năng lực nam nhân của huynh?” bất chợt nàng cười một cách chói lóa, hai tay chống nạng, bĩu môi “Thế chàng cho rằng chàng là ‘mãnh nam’?”
“Nga~, thật sự không chừa chút mặt mũi cho huynh sao? Được lắm, xem ra huynh phải thể hiện chút bản lĩnh của mình đây, nếu không liền bị khinh thường?” đáp trả lại câu nói đùa của nàng hắn liền bổ nhào tới ôm lấy nàng, cả hai rất vui vẻ đùa với nhau tựa như tiểu hài tử không hề biết muộn phiền.
Tây Phong Âu kế bên cũng hưởng ké sự an nhàn, lạc quan của bọn họ, tất cả mọi việc tưởng chừng như suôn sẻ nhưng thật tế thì không…..
Về phần ta thì cũng chỉ biết âm thầm chút mừng họ, họ chính là phụ mẫu của ta, không biết nên khóc hay nên cười đây, thật sự người họ ‘Thần Hầu’ rất tuyệt tình như vậy sao?
Nên Thần Hầu Nguyên Lập mới dễ dàng phức bỏ tình yêu của mình đến với nữ nhân khác? Còn chính tay giết chết nữ nhân đã từng yêu mình? Vậy so với Độc Cô gia thì Thần Hầu gia chiếm được bao nhiêu phần tàn nhẫn?….ta chỉ biết ngồi xem kết quả thôi ta căn bản không thể ngăn cản quá khứ…
Vài ngày sau Tây Phong Âu cũng bái biệt hai người họ đem theo Tư Mã Trác Nhi đi ‘Vân du tứ hải’ bỏ mặt sự cằn nhằn bực tức của Tư Mã Linh Nhi sang một bên, thừa lúc còn sống tận hưởng một chút thú vui khoái lạc của đời người “Nói phải không, Trác Nhi”
Tư Mã Trác Nhi dùng đôi mắt tròn xoe như mắt phượng nhìn lão rồi gật đầu, qua sự giáo dưỡng, dạy dỗ thì Tư Mã Trác Nhi hoàn toàn thay đổi rất hiểu ý người và ngoan ngoãn, Tây Phong Âu nở nụ cười mãn nguyện nói “Trác Nhi, nhớ rằng sau này phải trở thành người có ích, phải luôn hành thiện tích đức, hiểu rõ không”
Gật đầu nhỏ nhắn của mình Tư Mã Trác Nhi liền nhắm mắt phượng lại muốn ngủ một giấc an nhàn trên bả lưng dù không mềm mại nhưng một khi thích ứng rồi muốn ngủ liền ngủ.
Một năm liền trôi qua, căn nhà gỗ vốn yên tĩnh liền xuất hiện tiếng ‘oa, oa, oa’ thật lớn của một đứa bé, trên thế gian này lại có thêm một sinh linh nhỏ bé ra đời.
Tư Mã Linh Nhi kiên quyết đặt tên cho tiểu nữ hài thứ hai của mình Âu Nhã Linh, nhưng mà Âu Nhã Vỹ liền lắc đầu không đồng tình, cuối cùng cả hai nhất thống từ nay tiểu nữ hài này tên là – Tư Mã Sương.
Vì hoàn cảnh bọn họ sinh ra Tư Mã Sương là phải ẩn nấp trong một lớp sương mù dày đặc, tên này rất có ý nghĩa, cho nên hai người họ đều đồng tình, cùng nhau nuôi dưỡng tiểu hài tử đáng yêu tròn vo này thành người.
Chứng kiến cận cảnh ta được họ yêu thương cưng chiều như thế nào thì bất tri bất giác ta khóc nhào lên, ta luôn muốn có mẹ, có cha giống như các tiểu hài đồng cùng tranh lứa, nhưng đối diện với ta chỉ là bốn bức tường lạnh lẽo mặc dù có sơ yêu thương!
Nhưng vẫn không thể sưởi ấm trái tim của ta, ta vẫn ước ta là con của họ…….
Trong giấc mơ ly kỳ này có cả lão cha Hoàng Bá Thuần cùng lão nương Huyền Vũ Dạ Nguyệt, có lẽ đây không phải giấc mơ mà cũng có lẽ đây chính là ký ức được tạo lại…
Quả thật lão cha lão nương nàng không hề nói sai sót một chi tiết nào cả, có thể biết lão cha cùng lão nương ta không bao giờ quên được cơn ác mộng này, ta đang chờ, ta đang chờ vì sao chỉ trong vòng một đêm khiến cho kẻ không chết thì người mất tích?
“Họ đã được an toàn”, Âu Nhã Vỹ ôm lấy Tư Mã Linh Nhi đang tuyệt vọng đau khổ vì phải chia ly với ruột thịt máu mủ của mình.
Tây Phong Âu thở dài “Tiễn họ đi sớm là có lợi cho họ, còn Độc Cô Thát Tề chừng nào xuất hiện ta không biết”
<> vừa nhắc tào tháo thì liền xuất hiện, cả ba liền giật bắn mình lên, Tây Phong Âu nhếch môi cười lên tiếng “Không ngờ 1 năm không gặp hắn có thể thiên lý truyền âm như vậy, đúng là tiến bộ không ít”
Bất chợt trong căn nhà gỗ đều trở về trạng thái im ắng, tràn ngập chết chốc, ánh chiều tà vừa buông xuống, kết giới Tây Phong Âu giăng cực khổ liền bị phát hiện và phá hủy, hiện thân lên là một tà ma mang đầy chết chóc cùng với băng giá, đôi mắt tuyệt đối lạnh lùng ước chừng sẽ giết hết những người ở đây mới hạ được cơn giận của hắn.
“Nàng ở lại đây đi”, xoay mặt Âu Nhã Vỹ ấn Tư Mã Linh Nhi ngồi xuống gường, nàng lắc đầu kháng nghị “Không muội muốn đi, hãy cho muội đi”
“Linh muội, đại ca nói phải nghe lời”, Tây Phong Âu nghiêm nghị nói khiến cho nàng phải ngoan ngoãn ngồi trong nhà.
Cả hai liền xông ra, mặt dù đã có lần diện kiến khung mặt lãnh băng tà nghễ của Độc Cô Thát Tề nhưng lần này khiến cho cả hai liền giật mình, hắn rất khủng bố như sát thần đòi mạng
“Hay lắm việc ngươi làm rất hay, uổng công ngươi mang trong người dòng máu Độc Cô gia”, một thân hắc bào Độc Cô Thát Tề gằng giọng nói
Âu Nhã Vỹ giật mình nhìn lấy Tây Phong Âu, còn lão thì vẫn bình thản nhếch mép cười một cách điên loạn nói “Ta đã sớm rời khỏi Độc Cô thành, ta cũng không còn là Độc Cô Thát Phong và ta cũng không phải là người Độc Cô gia”
“Là chính ngươi nói đó”, dứt lời một ngọn gió lạnh kéo lê hai thân ảnh một cách dễ dàng, Tây Phong Âu liền chưởng một chưởng về thân ảnh của Âu Nhã Vỹ, khiến cho hắn ngã nhào xuống đất thoát khỏi kiếp nạn bị nghiền nát thân xác.
“Nhà ngươi đem nội công truyền thụ cho ai” Độc Cô Thát Tề nhăn mặt hỏi, không tin Tây Phong Âu một thân tuyệt kỹ lại dễ dàng bị hắn bóp như tương? Dù phi Tây Phong Âu đã có chuẩn bị trước…
“Tây Phong đại ca”, Tư Mã Linh Nhi từ khi nào xuất hiện, kinh hách mù quáng gọi, Độc Cô Thát Tề liền thả thân ảnh mềm nhũn như tương ra liền hướng tới phía của Tư Mã Linh Nhi mà tới Âu Nhã Vỹ liền xông tới ngăn cản, phất ống tay áo Âu Nhã Vỹ liền ngã xuống đất.
“Khục”, nhất thời ói ra ngụm máu đỏ, thiên, bị một chưởng hắn cứ tưởng là bị người khác lột da lốc xương vậy, đau điếng cả người, quả thật Độc Cô Thát Tề rất lợi hại.
“Không, Vỹ”, giọng nước mắt lăn dài trên má, nàng liền chạy đến bên Âu Nhã Vỹ, cảnh ân ân ái ái của cả hai khiến cho Độc Cô Thát Tề giận tới run người liền kéo Tư Mã Linh Nhi vào lòng, lạnh lùng nói “Ngươi có ‘gian phu’ ngươi có biết kẻ nào phản bội lại ta đều phải chết?”
“Không, buông ta ra, ngươi là đồ vương bát đản”, Tư Mã Linh Nhi giẫy giụa nói, hừ lạnh Độc Cô Thát Tề một tay cầm lấy Tư Mã Linh Nhi một tay bóp chặt lấy cổ của Âu Nhã Vỹ
“Kẻ phản bội ta sẽ chết không hảo, ta sẽ bắt nàng tận mắt thấy hắn chết như thế nào”, thì thầm vào tai của nàng một cách ái muội mà tà ác, hắn nói.
“Không, thả Vỹ ra, Vỹ”, nàng vẫn tiếp tục càn quấy, muốn vươn tay ôm lấy thân ảnh của Âu Nhã Vỹ, Âu Nhã Vỹ bị bóp chẹt như con cá chết chỉ nói được vài câu “Kiếp…sau..có…thể…chúng…ta…sẽ…cùng…răng…long…đầu…bạc…”, Độc Cô Thát Tề thấu hận ‘Rắc’, liền bẻ cổ của Âu Nhã Vỹ.
“Không, không”, nàng hét lên, chứng kiến tận mắt nam nhân mình chết không có gì đau đớn hơn nữa, nàng đánh lấy thân ảnh của Độc Cô Thát Tề một cách mù quáng lẫn điên cuồng nói “Trả lại đại ca cho ta, trả lại lão công cho ta, ô…ô…ô…ngươi là đồ trứng thối, là đồ ác bá, ta hận ngươi…….a”
Nghe nàng chữi hắn một cách điên cuồng như vậy, hắn thấu hận đến nổi đưa tay lên bóp chặt cổ nàng, muốn bóp chết nàng như bóp chết ‘gian phu’ kia, Độc Cô Thát Tề hỏi “Nói, vì sao dám phản bội ta”
Ngay từ đầu hắn đọc hết ra ý nghĩ của tên nam nhân trên gường của nàng, tên ‘gian phu’ kia không những cưỡng thê hắn còn chiếm đoạt nữ nhân của hắn, chết là đáng, lại còn dám cùng sinh ra nghiệt chủng, hắn hận, thật đáng căm hận.
“Ta không hề phản bội ngươi, là do ngươi đã phản bội tình yêu ta dành cho ngươi, ngươi căn bản không xứng….” những lời nàng thốt ra đều là những lời thật tâm, nàng nhục mạ hắn, hai mắt hắn bốc hỏa không cho nàng nói ‘hắn không xứng’, liền tăng thêm lực siết nói “Ngươi là tiện nhân, ngươi là xấu nữ, ngươi cũng không xứng”
Dù bị bóp đến nghẹt thở nhưng nàng vẫn còn sức cười nói “Phải, do ta không xứng…ngươi giết…chết….ta đi…ta muốn…cùng đại….ca…và…Vỹ…đoàn tụ…”
“Đừng hòng”, hắn gạt đi sự hoang tưởng của nàng, cho dù nàng phản bội hắn cũng không sao, hắn nhất quyết khiến cho nàng chết không được sống cũng không xong để trả giá cho những gì nàng đã làm với hắn
Hắn bế quan luyện công cả năm cũng chỉ chờ ngày hôm nay, hắn muốn nàng biết, kẻ nào phản bội lại hắn sẽ sống không được tốt, hắn lạnh lùng hất thân ảnh của nàng xuống đất.
“Á”, gân cốt dừng như bị đứt hết, tứ chi tê liệt, nàng giống như con búp bê vải chật vật dưới đất, nhưng khi đối diện với thân xác của Âu Nhã Vỹ, nàng liền cắn chặt môi, đôi mắt ngoan độc, nhân lúc hắn xoay lưng từ vạt áo nàng liền rút ra thủy chùy đâm vào người hắn.
Chính một dao này đã cắt đứt toàn bộ yêu thương của hắn đối với nàng, trong nhất thời hắn liền một chưởng vào bụng của nàng “Á”, hết lên một tiếng, nàng nở lên nụ cười thỏa mãn, dù bị chính tay nam nhân mình đã từng yêu giết chết nàng cũng không oán hận, nàng hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Chỉ trách kiếp này nàng gặp Âu Nhã Vỹ quá trễ, kiếp sau nàng nguyện làm trâu làm bò trả ơn cho Âu Nhã Vỹ, và nàng cũng không muốn gặp lại Độc Cô Thát Tề nữa, hắn chính là vết nhơ nỗi nhục trên đời của nàng vĩnh vĩnh không rửa sạch.
“Linh nhi”, khi hắn thức tỉnh thì đã muộn màng, vội đi tới tới đỡ lấy thân xác của nàng mà gọi “Không, đừng bỏ rơi ta, Linh nhi”
Vùi mặt vào thân ảnh sớm đã rời khỏi cõi trần gian hắn khóc thét lên, hắn thật sự không cố ý, không cố ý, tiếng rống trong đêm “AAAAAAAAAAAA”
Dần dần Tư Mã Linh Nhi biến dạng về số tuổi vốn có của mình thành một bà lão già nua xấu xí “Á”, Tư Mã Trác Nhi từ đầu chứng kiến đến thật không ngờ cảnh cuối lại rùng rợn như vậy, liền ngã xuống bất tỉnh nhân sự.
Giọt nước mắt chảy ra Độc Cô Thát Tề chưa từng khóc, ngoại trừ lúc nương hắn tạ thế, hắn biết hắn đã mất hết tất cả rồi, bất chợt một tiếng la hắn liền chú ý đến thân ảnh gục ngã dưới đất cát.
Sương mù rút hết Độc Cô Thát Tề mang theo hai thân ảnh biến mất trong không trung cùng lúc đó Hoàng Bá Thuần cùng Huyền Vũ Dạ Nguyệt đi tới……….