Mới đầu nàng có vẻ chẳng hiểu lắm khi nhìn thấy đại ca đứng như trời trồng trước sương phòng của nàng thì trái tim nàng sợ hãi đến độ muốn rớt xuống, cảm giác sợ hãi càng ngày càng gia tăng, tay chân bắt đầu run rẫy, “lá gan chuột nhắt” lại hiện diện nữa.
Chưa kịp phản ứng thì nàng kéo vào phòng, nghe tiếng đóng cửa phòng thì nàng cơ hồ tim ngừng đập, đầu óc trống rỗng, trên trán đã phủ đầy một lớp mồ hôi mỏng, tự trấn an bản thân mình, chớ nên sợ hãi không có chuyện gì đâu, phải chớ nên sợ hãi.
Vội hít một ngụm khí lạnh, mà nói “đại ca, đêm khuya…bái phỏng chẳng biết có ý gì”
Lúc này phòng nàng đã bị hắn dùng nến thắp sáng ánh nến mờ ám khiến căn phòng trở nên ngột ngạt, hắn đang ngồi trước mặt nàng, đôi mắt như muốn giết chết nàng, oán hận nàng.
Còn nàng thì sợ đến độ mười ngón tay đan chặt vào nhau, mu bàn tay thấm đẫm mồ hôi vì sợ hãi, vội dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán. Suy nghĩ: không thể như vậy được, đêm nay nhất định phải làm cho rõ rõ ràng ràng cũng như tiểu phiền phức nói vậy, đúng, phải gan dạ lên.
Ta ngước đầu lên dùng ánh mắt lạnh lùng đón nhận lấy ánh mắt tràn đầy oán hận của hắn, nhưng rồi lại sợ hãi khi nhận lấy ánh mắt âm lãnh kia, nên ta có chút nhún nhường lại, khí thế hào hùng khi nãy thay thế cho bộ dạng túng quẫn trước mặt, giọng nói có chút trầm thấp và nho nhỏ “đại ca, ngươi cuối cùng xem muội là gì, vì sao lại phải để tâm chuyện của muội, muội thật….”
Không để cho nàng nói hết hắn đã đi tới bên cạnh của nàng từ lúc nào, có lẽ là do nàng cúi đầu, nói chuyện nhập tâm quá chăng, bàn tay thon dài lạnh lẽo như thân nhiệt của Hoàng Bá Hạo Minh vậy khẽ đưa lên, ngón tay thon dài nâng lấy cằm của nàng, đôi môi bạc điểm nhẹ xuống môi nhỏ nhắn của nàng.
Qủa thật ban nãy hắn hận không thể đem nàng nhét vào người hắn, để bọn ong bướm không thể bay quanh vò vẽ bên nàng, hắn hận nàng vì sao lại gây chú ý cho người khác tới mức này, hắn ghét những ánh mắt của nam nhân khia nhìn vào nàng.
Vốn dĩ hắn muốn bình tâm nhưng một lần lại một lần không kìm chế được, rõ ràng hắn muốn gặp nàng nhưng hắn lại sợ hãi mình sẽ phát điên lên mất. Lần đầu tiên hắn thấy nàng dùng ánh mắt tức giận mà nhìn lấy hắn, dám phớt lờ hắn như ban nãy.
Hắn không muốn gặp nàng, nhưng nàng cứ hiện ra trước mắt hắn. Hắn nhắm mắt lại nhưng cũng không thể làm xao nhãn hình ảnh của nàng hiện lên trong tâm trí hắn. Đêm nay là hắn muốn tìm nàng tính sổ không ngờ lại thành ra thế này.
Nụ hôn của hắn càng lúc càng mãnh liệt khiến ta bị mị hoặc, nhưng ta không muốn, ta muốn làm cho rõ không được bị đại ca làm tới mê muội, phải cố gắng lắm ta mới hạ quyết tâm, đẩy đại ca ra “muội có phải chỉ là người thay thế Đan tỷ trong lúc đại ca buồn, muội là gì, muội là vật thay thế, và dễ dàng cho huynh tùy hứng bỡn cợt trong tay phải không”
Hắn đang trìm đắm trong tư vị ngọt ngào của nàng thì đột nhiên bị đẩy ra, cư nhiên còn hỏi hắn câu nói ngớ ngẩn nhất mà hắn từng nghe. Nếu hắn không có dã tâm với người hắn yêu, hắn tuyệt đối không đụng tới, huống hồ đây là muội muội của hắn, nhưng hắn không thể tự giam giữ mình. Hắn cười khổ, hỏi lại nàng “thế muội xem đại ca là gì, muội tỏ ra thích đại ca chỉ là đùa giỡn nhất thời”
Di, rõ ràng là ta hỏi trước cơ mà, sao lại thành ra hắn hỏi ngược lại ta a???
Trong lúc nàng suy tư, hắn lại nói tiếp “lại còn câu dẫn người khác trước mặt đại ca, nếu muốn thu hút sự hấp dẫn của đại ca đối với muội, thì muội đã thành công”
Nàng có chút không hiểu rõ ý tứ của câu này, cơ mặt nàng hơi giật giật, nhíu đôi mày thanh tú lại một chút, giọng có chút buồn bực nói “Đại ca, đại ca lại bỡn cợt muội”
Hoàng Bá Hạo Minh không trả lời gì cả, vươn tay ôm lấy nàng vào lồng ngực của hắn, trầm ngâm một hồi mới nói “Sương nhi, nếu muốn làm nữ nhân của đại ca, muội phải chịu nhiều ủy khuất, thậm trí còn nhận được nhiều sự rèm pha của người đời, tệ hơn là bị ngâm lồng heo, muội có hiểu không Sương nhi”
Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ ý tứ của câu nói ban nãy rồi, đang trong tình trạng suy tư thì nàng lại giật mình, sợ mình bị ù tai mà nghe nhầm, gì cơ, cái gì nữ nhân? Cái gì ngâm lồng heo?
Nàng sợ hãi đến không tin được, mà bật khóc lên “ô..ô…nhưng muội rất yêu đại ca…ô…ô…, phải làm sao đây, làm sao đây”, phải nàng là người thời đại, không hề câu nệ tiểu tiết, nhưng không ngờ chuyện này lại xảy ra trên người nàng.
Nàng đã quên rằng đây là thời cổ đại không như hiện đại, mà ở hiện đại, cái này cũng bị nhiều người dị nghị thậm trí là còn bị luật pháp trừng trị, đừng nói là chi là cổ đại, mất mạng là chuyện nhỏ nhưng cả gia tộc đều bị bêu xấu nha.
“Sương nhi, Sương nhi”, hắn tha thiết gọi tên nàng, giọng hắn lúc này càng lúc càng trầm thấp, mặt hắn cọ cọ vào má nàng. Nàng vươn tay qua choàng lấy cổ hắn, dùi đầu vào bả vai của hắn.
“Cái này là Đại ca không đúng, đại ca có đã phải sai khi có ý định dâm tà với muội, là đại ca đã tạo cơ hội cho muội”, Hoàng Bá Hạo Minh khổ sở nói ra tiếng lòng của mình, rồi lại nói tiếp “Sương nhi, nói cho đại ca nghe, đại ca phải làm sao, khi đại ca cũng có ý với muội”
Bỗng nhiên tim nàng đập nhanh hơn nàng tưởng, có cảm giác lâng đâng, khuôn mặt đột nhiên nóng bừng, ngay cả mang tai cũng rất nóng, đầu óc ong ong, tai cứ ù ù cạc cạc lên.
Tim hắn cũng đập rất nhanh, từ hồi chui ra từ trong bụng mẹ, hắn cũng không cảm thấy xấu hổ như lúc này, mắt cúi xuống nhìn thấy giai nhân dựa vào ngực đang xấu hổ thì hắn rất muốn biết khuôn mặt lúc này của nàng thế nào.
Bàn tay to lớn thon dài tà mị nâng lấy khuôn mặt mịn màng hiện đầy phiếm hồng của nàng lên thì hắn có chút ngạc nhiên, ngắm nhìn muội muội đến nổi hắn thở dốc, luồn khí nóng truyền từ bụng lên
Nàng có chút e thẹn khi bàn tay ma quái đó chạm vào mặt của nàng, làm nàng có chút không tự nhiên, càng đỏ ửng thêm, muốn tránh đi thì lại nhận được một nụ hôn của đại ca nàng.
Hoàng Bá Hạo Minh chẳng kìm chế hết nổi cảm xúc bây giờ mà hôn lấy đôi môi đỏ thắm ngọt ngào của nàng khi thấy khuôn mặt ửng hồng như trái táo thì hắn càng muốn nàng hơn, hai chiếc lưỡi đang quấn lấy nhau, như tìm kiếm đối phương, nàng vòng tay qua cổ của đại ca nàng mà cùng trao đổi nước bọt với nhau.
Hai bàn tay to lớn ôm chặt lấy thắt lưng mảnh khảng của nàng, tiếp nhận sự nồng nhiệt của nàng, hắn khẽ cắn cắn làn môi mỏng của nàng “ư..”, khiến cho nó càng đỏ sưng thêm, rồi lại thuận thế đi vào miệng nàng, tìm kiếm mọi ngóc ngách trong đôi môi thơm tho đó, mút lấy không chịu buông tha.
Nàng cảm thấy càng ngày càng khó thở, như bị hụt hơi vậy, đấm lấy bả vai có ý chỉ là ngừng động tác thô bạo đó đi. Hoàng Bá Hạo Minh dù tiếc nuối nhưng cũng thương hoa tiếc ngọc mà rời khỏi đôi môi ngọt ngào của nàng “Sương nhi”
Giọng khàn khàn vừa trải qua nụ hôn mãnh liệt kia có chút quyến rũ của Hoàng Bá Hạo Minh làm cho nàng càng thêm ửng đỏ, thở dốc càng mãnh liệt. Hoàng Bá Hạo Minh hôn nhẹ lên má phải mịn màng của nàng “Sương nhi, khi nãy Âu Nhã Thiên Kỵ làm gì muội”
Mí mắt nàng giật giật đột nhiên thanh tỉnh, lại biến trở lại bộ dạng lá gan chuột nhắt của mình, khẽ cắn lấy đôi của mình, không dám trả lời
“Sương nhi, nói cho đại ca nghe”, đôi mâu thâm thúy của Hoàng Bá Hạo Minh nheo lại, bàn tay nâng lấy cằm của nàng, bắt nàng mặt đối mặt với hắn, phải hắn bị nàng làm cho điên mất mà quên mất mục đích của hắn tới đây, thà giết lầm chứ không bỏ xót.
Ngước mắt lên nhìn ánh mắt chứa đầy băng lãnh kia, nàng có chút sợ hãi không phải nói cực kỳ sợ hãi tại sao nàng lại yêu nam nhân tràn đầy khủng bố như xã hội đen như thế này? Lúc thì ôn nhuận tựa ngọc, lúc thì khủng bố và bá đạo.
Muốn rút đầu đi thì cằm càng bị cầm chắc hơn, nàng càng xấu hổ, lại đỏ mặt vì cảm nhận được hơi nóng tràn đầy nam tính vây quanh mặt thì nàng bị ép buộc quá, mà hé ra một câu tuy nhỏ nhưng đủ cho hắn nghe tất cả “đại ca biết còn hỏi”, nói xong nàng cúi gập đầu xuống, thật sự nàng còn không thể đối diện với đại ca nàng
Đối diện với đại ca của ta có cảm giác còn sợ hãi hơn khi gặp ma quỷ, biết đâu chừng nhờ đại ca mà ta trở nên gan dạ hơn thì sao? ( Để ca ấy biết không giết tỷ mới lạ )
Đôi mắt thâm thúy có phần hơi híp lại, sau một hồi suy nghĩ, bất chợt miệng cong lên vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, ôm chặt nàng, không chừa một khe hở, giọng nói mang đầy tà mị vang lên đôi tai mẫn cảm của nàng “hắn có làm thế này không” ( á á sói hiện nguyên hình rồi đấy )
Hơi thở nam tính nóng hổi phả vào tai nàng, người nàng hơi run run, cảm nhận được bàn tay xấu xa đó đang sờ sờ lấy mông tròn trịa của nàng, thì nàng thở gấp bên bả vai rộng lớn của hắn, thẹn thùng nói “Hắn…. mới….. không xấu xa như …..đại ca”
“Phải không”, Hoàng Bá Hạo Minh đột nhiên gian xảo nói, nhưng tay vẫn không ngừng mà cứ vân ve cặp mông đẫy đà của nàng, khiến nàng càng thở dốc, giọng có chút ái ngại “đại ca, không được trêu ghẹo muội như thế”, đối mặt với sự tra tấn này thà một đao giết chết ta còn hơn.
Hắn thôi động tác của mình, hôn nhẹ lên môi nàng, ánh mắt chứa đầy sủng nịnh nhìn lấy nàng “Sương nhi”
“đại ca, đại ca xem Đan tỷ là gì của đại ca”, nàng nãy giờ bị đại ca làm cho lú lẫn tâm trí, nàng vẫn còn chưa hỏi tội đại ca, vì sao hai người thường đi chung với nhau, có thật một nam một nữ có thể làm bằng hữu?
“thế muội xem đại ca là gì”, Hoàng Bá Hạo Minh không vui nói, tiểu sắc nữ này không tin lấy hắn, rõ ràng hắn đã nói rõ muốn nàng mà, hắn có phải là loại ăn xong rồi bỏ?
Nha, hắn không có đạo lý gì hết nha, rõ ràng là ta hỏi trước sao thành ra ngược lại thế này, làm ta muốn đào lỗ tự chôn mình xuống dưới quá ( nguyên lai tỷ ngoài có nhược điểm “lá gan chuột nhắt” ra, còn có khuyết điểm “da mặt cực kỳ cực kỳ mỏng” )
Ta có chút xấu hổ, lững lự không thôi, cắn môi dưới, né tránh đi ánh mắt của đại ca ta cũng không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt hại dân hại nước kia, khuôn mặt phút chốc tràn đầy một mảnh phiếm hồng.
“nói”, càng nhìn thấy nàng như thế Hoàng Bá Hạo Minh không kiên nhẫn, bá đạo hạ lệnh cho nàng vì muốn biết kết quả
“nam nhân” nàng buột miệng nói một câu không ra hồn gì cả, hắn là ai mà lại không hiểu chẳng qua hắn muốn nghe chính miệng nàng bộc bạch ra thôi, hắn giả bộ như không biết “hử?”
Càng dùng đôi mắt chim ưng gắt gao bao vây ta, ta cắn môi la lên“là nam nhân mà muội yêu ” nói xong ta muốn đào hố mà chui xuống đất, thật sự rất xấu hổ nha, ta càng cúi đầu xuống, càng cúi càng thấp.
“tiểu sắc nữ của đại ca cư nhiên coi đại ca là nam nhân sao”, hắn tặc lưỡi, giọng nói rất vô lại của Hoàng Bá Hạo Minh vang lên bên tai nàng, làm nàng có chút hoảng sợ, đại ca nàng thật sự có chút thay đổi nha
Nàng cảm thấy muốn khóc, bĩu môi “dù đại ca bỡn cợt muội nhưng muội….”
Hắn lại ngắt ngang lời nàng dùng đôi môi phủ lấy đôi môi nàng, nuốt đi những lời nói mà nàng muốn nói, càng hôn càng mạnh bạo, cơ hồ chẳng cho nàng thở, hai tay không ngừng vuốt ve sờ soạn khắp người nàng.
Nhận ra nàng yếu như cọng bún hắn ta mới nớ lỏng ra, thì thầm bên tai nàng “đại ca cũng xem tiểu muội mình là nữ nhân của mình, vì thế đại ca cứ tự kinh bỉ bản thân đại ca, đại ca nào bỡn cợt muội”, hắn không bao giờ bỡn cợt nàng, hắn luôn phân rõ phải trái.
Ánh mắt đê mê của nàng nhìn vào hắn, nở nụ cười mãn nguyện chu môi nói “thật sao”
Hắn thật sự không còn là hắn khi xưa, ôm chặt cơ thể mềm mại của nàng siết chặt vào lồng ngực hắn, phả ra hơi thở nóng vào vành tai nàng, nhỏ nhẹ nói “Ân, còn nữa huynh xem Đan Đan như bằng hữu, Sương nhi rất khác biệt, vì thế Sương nhi đừng giận đại ca”