Kể từ ngày cô và anh bắt đầu đi làm thì thời gian của cả hai ở bên nhau đã giảm. Tỉ lệ chọc phá và gây chuyện của hai người đã giảm đến đáng kể.
Tối nay nhớ về sớm, đi dự tiệc với anh đấy
Anh đưa tay chỉnh lại cà vạt, rồi lại liếc mắt về phía bàn trang điểm.
Biết rồi, đây là lần thứ 5 trong một buổi sáng anh nhắc tới chuyện này rồi đó... Anh rườm rà quá rồi đấy
Cô đánh nhẹ một ít phấn lên mặt mình cáu kỉnh nói.
Anh chỉ nhắc cho em nhớ...anh đi làm trước, sáng nay anh có cuộc họp nên chắc không đưa em đi làm được, bà xã đi đường cẩn thận, nhớ ăn sáng biết chưa!
Anh đút một tay vào túi quần, bước đến hôn lên má cô một cái, dặn dò cô thật tỉ mỉ rồi mới chịu rời đi.
Đúng là...
Cô thấy anh đã đi rồi thì bỉu môi, rồi lại nhếch miệng cười một cái.
Anh ta đúng là nhiều lời, dặn với chả dò...cứ làm như mình là con nít không bằng
Nói rồi cũng đứng dậy cầm túi sách đến công ty làm việc.
Công ty Viễn Khang.
(Đây chính là công ty cô làm việc nhé!)
Dạ Hoa đến rồi sao, sếp đang tìm cô đấy, mau vào đi
Phúc An ngồi trước chiếc bàn thư kí của mình, vừa thấy cô đến luền mở miệng nói.
Hả, mới sáng sớm...anh ta gọi tôi làm gì? Anh có biết không?
Cô bỏ túi sách xuống, tò mò hỏi lại anh chàng đồng nghiệp của mình.
Tôi cũng không rõ, chắc là đi dự tiệc gì đó...cô cứ vào đi là rõ
Phúc An nhún vai một cái tỏ vẻ không biết gì, rồi cười với cô.
Cô không nói gì chỉ gật đầu coi như mình đã hiểu, rồi bước tới gõ nhẹ vào cửa.
Vào đi...
Chờ đến khi bên trong có tiếng vọng ra thì cô liền bước vào.
Sếp...Sao mới sáng sớm đã tìm tôi vậy? Có việc gì a!
Cô tự nhiên ngồi xuống ghế, cầm lấy phần ăn trên bàn lẻn cho vào miệng rất tự nhiên. Thiết nghĩ đây chắc là đồ ăn sáng của anh họ, mình ăn một chút cũng không có vấn đề gì đâu, nhỉ?
Ừm đúng là có chút chuyện, tối nay em cùng anh đi dự tiệc, nên nhớ em là thư kí...bắt buộc phải đi, biết chưa!
Dương Khánh xoay xoay cây viết trong tay mình, cười đến rạng rỡ.
Hả...lại dự tiệc à? Từ chối được không, tối nay em phải đi dự tiệc với Tùng Quân rồi
Cô đang ăn mẫu bánh mì trong miệng thì chợt dừng lại, bất ngờ lên tiếng từ chối.
Em không nghe rõ sao...đây là bắt buộc!
Anh cười thân thiện nói, rồi không thèm nhìn đến cô nữa.
Đi thì đi...hừ, dù gì cũng cảm ơn vì bữa sáng, ngon đấy
Cô hừ một cái, rồi xem như chưa có gì xảy ra vui vẻ bước ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên nói lời cảm ơn.
Ừm...cái gì, bữa sáng...Dạ Hoa ai cho em ăn bữa sáng của anh...
Dương Khánh sau khi nghe cô nói thì như nhận ra điều gì, hai tròng mắt sáng lên kinh ngạc nhìn đến chiếc bàn đang ngỗn ngang thức ăn vụn trước mặt.