Đại bản doanh của Trần gia lúc trước đều do một bộ phận thuộc hạ thân tin của Trần Minh Hải canh gác, bảo vệ! Cho đến khi Trần Minh Luân chiếm được quyền hành thì liền thay vào thuộc hạ của ông ta ... Vì vậy nên khi đi vào nơi này, Lăng Lãnh Ngạo chưa từng lo mình sẽ bị bao vây hay gì cả?!
Lãnh Hàn Quyên đi bên cạnh Lăng Lãnh Ngạo, không ngừng quan sát thiết kế, bố trí bên trong... Chỉ một chút sau thì cô cười thầm trong lòng... Với thiết kế như vậy, bình thường nếu có người đột nhập thì có mọc cánh cũng khó thoát! Tương đương rằng, người bên trong nếu không có bất cứ đường bí mật nào khác, bị vây công lại thì cũng chẳng có đường thoát...
Tóm lại, những kiểu thiết kế như vậy thì có đến chín phần hại, chỉ có một phần lợi... Cô thật không hiểu đầu óc cha con Trần Minh Hải có vấn đề hay sao mà có thể để đại bản doanh có thiết kế như vậy?
Phải biết rằng, đại bản doanh là đầu não của toàn bộ gia tộc, của thế lực... Là nơi tập chung tài liệu quan trọng, những yếu tố quan trọng cần phải được an toàn tuyệt đối!
Nghêng ngang để đại bản doanh tọa lạc giữa chung tâm thành phố, bên cạnh lại không có chạm gác hỗ trợ bảo vệ, rồi thêm thiết kế đầy khuyết điểm bên trong... Trần Minh Hải...chẳng lẽ là do quá tự tin vào bản thân, ông ta tin tưởng sẽ không có ai dám động đến đại bản doanh của Trần gia hay sao? Nếu thật sự ông ta có suy nghĩ như vậy mà có thể dẫn dắt, lãnh đạo tốt gia tộc bao năm qua thì cũng thật sự... rất không tầm thường !
Đi một đường tới phòng nghị sự, Trần Minh Luân nói chẳng ngừng nghỉ... Đặc biệt, khi thấy Lăng Lãnh Ngạo không tỏa ra khó chịu, ông ta càng cho là anh cũng đang lắng nghe... Nhưng mà ông ta nào biết, Lăng Lãnh Ngạo không nói gì, không tỏa thái độ là bởi vì anh không hề để ông ta vào mắt...nên không quan tâm!
- Lăng lão đại, mời ngài vào! Còn...không biết xưng hô với cô đây như thế nào cho phải?
Trần Minh Luân mở cửa phòng nghị sự, làm động tác cung kính mời với Lăng Lãnh Ngạo... Khi thấy anh không có ý định để người phụ nữ bên cạnh ở ngoài thì lúc này Trần Minh Luân mới bạo gan, mà dư thừa hỏi danh tính cô.
Thế Phong đứng sau lưng nhìn Trần Minh Luân như nhìn người ngoài hành tinh... Nga...đây là lần đầu tiên cậu biết trên đời này còn có người vừa ngu vừa khùng đến đáng thương như vậy! Gặp người ta cả tiếng đồng hồ rồi mới hỏi danh tín...chi bằng không hỏi luôn còn tốt hơn! Thật đáng thương...ngu hơn cả đứa con nít ba tuổi...
Thực chất, Thế Phong đã nghĩ oan cho Trần Minh Luân rồi a~ Ông ta tuy ngu thật, nhưng có lẽ cũng không đến nỗi như Thế Phong nghĩ.
Bởi ông ta cũng có lòng tham, cũng biết cao ngạo, mắt cao hơn đầu... khi mới gặp Lãnh Hàn Quyên đi bên cạnh Lăng Lãnh Ngạo liền nghĩ cô là phụ nữ, và cũng chỉ là một món đồ chơi của Lăng Lãnh Ngạo nên mới không để cô vào mắt... Thấy hơi quen mặt lại nghĩ là từng thấy cô ở mấy chốn hưởng lạc mà ông ta hay tới...nào có nâng cấp suy nghĩ lên một tầm cao mới?
Cuối cùng chỉ có thể nói Óc chó làm sao mọc được ngà voi ?
Bây giờ thấy thái độ của Lăng Lãnh Ngạo, ông ta mới vỡ lẽ ra, Lãnh Hàn Quyên chắc chắn không đơn giản là một món đồ chơi như ông ta nghĩ!
Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên cực kì xem thường thái độ của Trần Minh Luân, chẳng thèm trả lời ông ta mà đi thẳng vào trong...
Thế Phong thấy Trần Minh Luân ngu ngơ khó xử thì hảo tâm quăng một quả bom :
- Chị ấy là chị dâu của chúng tôi!
Thế Phong bỏ lại một câu, sau đó cũng không chậm trễ dẫn theo bốn thuộc hạ nghiêm chỉnh đứng sau lưng lão đại và chị dâu cậu ta...
Một số khác thì được bố trí canh gác ngoài cửa.
Lăng Lãnh Ngạo an vị trên chiếc ghế chủ tọa, Lãnh Hàn Quyên cũng ngồi ngay bên cạnh anh... Một tay của anh thì nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi của cô, một tay lại để trên bàn, gõ nhè nhẹ.
- Không cần nói chuyện dư thừa, có gì để một lát nữa rồi nói!
Nhìn thấy Trần Minh Luân lại muốn nói những điều dư thừa, vô ích nào nữa, Lăng Lãnh Ngạo lập tức lên tiếng trận lại... Dù sao thì ông ta cũng chẳng nói được bao lâu nữa, muốn nói bao nhiêu anh cũng chẳng liên quan tới anh... Nhưng, như vậy sẽ làm phiền tới Hàn Quyên và bảo bối của hai người! Nên ông ta phải chịu thiệt trước khi chết, im lặng một chút...
Trần Minh Luân đúng là định lên tiếng muốn lấy lòng Lãnh Hàn Quyên...cuối cùng lại không nói được mặc niệm trong lòng.
Không ngờ vậy mà lại là chị dâu của Thế Phong, mà được cậu ta gọi tiếng chị dâu thì có thể là ai khác ngoài vợ của Lăng lão đại chứ? Chết tiệt...vậy mà lúc đầu bản thân ông ta lại không để cô ta vào mắt! Vậy có khi nào cô ta mang hận nói với Lăng lão đại làm khó ông ta không? Người ta nói lòng dạ đàn bà thường rất hẹp hồi và đáng sợ!
Lãnh Hàn Quyên từ được huấn luyện tại tổ chức sát thủ của ba nuôi cô và trở thành một sát thủ vô cùng xuất sắc... Tuy cô không có làm nhiệm vụ, nhưng người trong tổ chức Thần Long tất cả đều biết và khẳng định điều đó! Đã trãi qua huấn luyện, tất nhiên các bản năng của một sát thủ cô điều rất thông thuộc và trở thành bản năng tự nhiên của cơ thể...
Lãnh Hàn Quyên đang dùng ánh mắt dò xét xung quanh căn phòng, bị câu nói của Lăng Lãnh Ngạo hấp dẫn...cô nhìn anh cười tươi một cái! Rồi lại dời ánh mắt nhìn kẻ đang thay đổi sắc mặt kia...
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động xôn xao, tất cả người bên trong đều nhìn hướng ra cửa...cánh cửa cũng ngay lập tức được mở ra.
- Gia...
Một toán người đi vào, những người này đều là những người nắm quyền trong Trần gia, mới rời khỏi phòng nghị sự cách đây không lâu!
Một người đi đâu vừa mở miệng muốn gọi Trần Minh Luân, nhưng từ chủ còn chưa ra khỏi miệng, sắc mặt ông ta đã tái mét...môi mấp máy không nói nên lời...
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Trần Minh Luân vừa cho bọn họ về, lại chưa được bao lâu đã lại gọi bọn họ trở lại, còn nói là có chuyện vô cùng hệ trọng! Mà bọn họ cũng vì nghĩ tới miếng cơm của mình mà cũng nhanh chân chạy tới...
Tới rồi thấy cái gì? Đó chính là thuộc hạ lớp lớp bao bọc lại đại bản doanh... Khi đó bọn họ nghĩ là những người kia là thuộc hạ của Trần Minh Luân đi, còn phòng bị như vậy chắc là bị tấn công không chừng?...Bởi Trần gia đang trong giai đoạn như lửa với nước cùng họ Lăng và họ Lãnh!
Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, bọn họ đã thông suốt, số người bên ngoài kia là của Lăng Lãnh Ngạo thì đúng hơn... Nếu không thì người đàn ông đang ngồi trên chủ tọa đó phải giải thích thế nào?
- Các người còn thừ người ra đó làm cái gì? Còn không mau chào Lăng lão đại!...Lăng lão đại, ngài rộng lượng bỏ qua cho đám người ngu ngốc đó! Chẳng qua là bọn họ chưa biết sự tình!
Nhìn mấy người kia mặt ai cũng tái mét, ra vẻ không dám tin đứng thừ người ở cửa... Trần Minh Luân liền trừng mắt quở trách. Song liền mở giọng nịnh hót Lăng Lãnh Ngạo.
Đối với Trần Minh Luân, những người đó dù sao cũng có ảnh hưởng không nhỏ tới Trần gia, sau này còn có thể giúp ích cho ông ta... Vì vậy mà Trần Minh Luân mới không muốn Lăng Lãnh Ngạo nổi giận giải quyết hết đám người đó bởi thái độ thất lễ của họ!
Lăng Lãnh Ngạo chẳng mấy mảy may với thái độ nịnh nọt, gấp gáp của Trần Minh Luân. Miệng anh khẽ mở lên một đường cong ngạo nghễ, nhìn những người vẫn còn đang đứng ở cửa! Anh muốn xem thử những kẻ này sẽ hành xử ra sao...sẫn tiện có thể làm tròn giải trí cho Hàn Quyên của anh đỡ buồn chán!
Lăng Lãnh Ngạo hài lòng với suy nghĩ của mình, ánh mắt chuyển thành ôn nhu nhìn người phụ nữ bên cạnh... Thấy ánh mắt cô là dịu dàng và tán thưởng đáp lại, lòng Lăng Lãnh Ngạo liền như nở hoa...
- Gia...gia chủ, chuyện này là sao? Tại sao hắn ta lại có mặt ở đây?
Những người kia, tất cả ai cũng biết đến Lăng Lãnh Ngạo, đều vô cùng e ngại anh! Mười mấy người bọn họ phải trao đổi ánh mắt một lúc, mới có người gan lớn hơn một chút, hỏi Trần Minh Luân về sự hiện diện của anh.
Trần Minh Luân trưng ra bộ mặt khinh bỉ, nhìn người vừa mở miệng như người ngu:
- Các người bị ngu nặng sao? Đến bây giờ còn chưa hiểu? Tôi trịnh trọng nói cho các người biết, Lăng lão đại đây từ bây giờ chính thức trở thành thủ lĩnh của chúng ta... Nói cách khác, Trần gia sẽ phụ thuộc vào ngài ấy!
- Gia chủ...sao có thể...chuyện này sao có thể xảy ra?
- Đúng vậy...tuyệt đối không thể...
...
Những người kia như không tin nổi vào những lời Trần Minh Luân nói, phải mất một lúc để tiêu hóa vấn đề, sau khi hiểu ra liền quên mất hoàn cảnh của bản thân mà lên tiếng phản đối.
Trần Minh Luân tức giận, đập bàn một cái...
RẦM....
- Im miệng, chuyện này là do tôi quyết định, các người không có quyền ý kiến, chỉ được phép nghe theo...
Một lu ngu ngốc, có cơ hội tốt được đi theo một người anh minh, tài giỏi như Lăng lão đại tại sao lại không biết nắm bắt chứ?
Ngay trước mắt, chắc chắn sẽ lại diễn ra một cuộc tranh cãi nữa! Thì một giọng nói lạnh đến âm độ đã thay đổi tất cả:
- Phải, dù có đồng ý hay không thì cũng không phải do các người quyết định nữa rồi! Bởi...người chết thì có thể quyết định được chuyện gì!