Lăng Lãnh Ngạo vào phòng tắm nước lạnh khoảng mười phút sau thì trở ra...
Đi đến bên giường, anh vén chăn nằm xuống, cũng theo thói quen kéo Lãnh Hàn Quyên vào lòng.
- Ngủ thôi!
Trước sau khi cũng phải chịu, bây giờ chịu khổ một chút, phúc lợi sau này lấy lại sau vậy!
Mà Lãnh Hàn Quyên cũng dịu dàng nép vào lòng anh...
- Ngạo, chúng ta kết hôn đi!
Khi Lăng Lãnh Ngạo vừa mới đặt cầm lên đầu Lãnh Hàn Quyên, hít hương thơm thuộc về riêng cô...mắt vừa nhắm lại đã phải mở to ra...
Nắm lấy hai vai cô kéo ra khỏi lòng anh, Lăng Lãnh Ngạo nhìn thẳng vào mắt Lãnh Hàn Quyên:
- Em nói thật?
- Thật!
Lãnh Hàn Quyên mỉm cười gật đầu. Lúc đầu cô dự định là sau khi giải quyết hết mọi phiền toái mới cùng anh kết hôn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô thấy mình thật ngốc!
Dù sao hai người cũng đã sống cùng nhau. Kết hôn cũng là thêm một danh phận, tuy cô cũng không màng danh phận... Nhưng cô biết, với một người đàn ông có tính chiếm hữu cao như Lăng Lãnh Ngạo thì khác...
Hơn nữa...bây giờ cô cũng đã có thai! Thôi thì, đành để cho anh toại nguyện luôn vậy!
Còn một điều quan trọng, cô cũng muốn mượn hôn lễ này để giải quyết một số vấn đề!
- Được, được, vậy em cứ đợi làm cô dâu của anh là được, tất cả mọi thứ anh sẽ chuẩn bị!
Tốt quá, anh đã đợi câu này từ cô lâu lắm rồi.
Lãnh Hàn Quyên gật gật đầu đầu đồng ý... Thấy anh vui như vậy cô cũng rất vui!
Đêm nay, có một người mỉm cười hạnh phúc chìm vào giấc ngủ... Lại có một người vì quá vui mà không ngủ được.
...
Sau đó, hôn lễ của Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo được định ra vào hai tháng sau. Đến khi đó, cái thai của Lãnh Hàn Quyên đã được ba tháng sẽ ổn định hơn, có làm cái gì cũng sẽ tiện hơn!
Hai tháng, là thời gian để Lăng Lãnh Ngạo chuẩn bị hôn lễ của anh... Nhưng mà đó có phải là việc duy nhất anh làm hay không thì vẫn chưa ai biết được...
- Lão đại, chuyến hàng vận chuyển từ Canada sang Úc ngày hôm qua của chúng ta đã bị cướp!
Thế Phương cung kính đứng trước mặt Lăng Lãnh Ngạo nói.
Chuyến hàng lần này là một lô vũ khí hàng mẫu mới nghiên cứu chế tạo của bang Hắc Ưng, được vận chuyển bằng đường thủy sang Úc để giao cho khách hàng. Tuy chỉ là hàng mẫu, giá của lô hàng này cũng lên tới hàng trăm triệu USD!
Lăng Lãnh Ngạo nghe được thông tin này thì híp mắt lại, gõ cây bút trong tay xuống bàn vang lên tiếng cộc cộc đều đều...
Số hàng đó không là gì đối với anh, cái anh để ý là uy tính đối với đối tác khi hàng bị giảm khi hàng bị cướp giữa chừng không kịp giao đúng thời gian ước định... Đặc biệt, dám đụng tới anh thì lá gan quá lớn rồi!
- Là ai làm?
Lăng Lãnh Ngạo hỏi, ánh mắt âm trầm nhìn vào cây bút trong tay.
- Dạ, là Trần gia!
Cạch...- Tốt lắm!
Lăng Lãnh Ngạo gõ mạnh cây bút xuống bàn tạo nên tiếng động lớn.
Quả nhiên, ngoài bọn họ ra thì ai có gan đi đối đầu với anh. Xem ra là để trả đũa vụ lần trước anh cho người xử lí vài căn cứ của Trần gia.
Dự định để cho ông ta sống tốt thêm hai tháng nữa. Nhưng nếu đối phương đã không muốn thì ăn cần gì phải đợi thêm?
- Các anh em vận chuyển chuyến hàng đó thế nào rồi?
- Có bốn người bị thương nặng, một số thì bị thương nhẹ!
Lần này tới Thế Phong lên tiếng.
- Được rồi, cậu lo liệu sắp xếp chữa thương cho họ đi!
Nhận được lệnh, Thế Phong liền cung kính lui ra làm việc.
Bình thường khi vận chuyển hàng bị cướp thì những người vận chuyển sẽ bị giết toàn bộ. Nhưng đối với người của Lăng Lãnh Ngạo thì khác, họ được anh đào tạo để có thể ứng phó đúng cách với mọi tình huống, hoàn cảnh.
Những lúc cần thiết họ sẽ bất chấp hi sinh vô điều kiện như là bảo vệ lão đại chẳng hạn.
Còn như vận việc vận chuyển lô hàng này, giá trị và ý nghĩa của nó cũng không nhỏ... Nhưng những thứ này có thể xử lí sau, không giống như mạng người. Vì vậy, khi cảm thấy tình hình không ổn, thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo đã bỏ lại lô hàng, tìm cách rúi lui an toàn để không phải toàn quân bị diệt !
Cũng bởi những phương đào tạo, huấn luyện như vậy cho nên thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo đối với anh vô cùng tận tụy và trung thành.
- Thế Phương, cậu chuẩn bị liền một lô hàng mới, do đích thân cậu vận chuyển sang Úc giao cho đối tác.
Lăng Lãnh Ngạo chuyển ánh mắt từ Thế Phong sang Thế Phương và giao nhiệm vụ cho anh ta.
Ngay lúc Thế Phương định lui ra thì Lăng Lãnh Ngạo lạnh lẽo âm trầm nói thêm.
- Nhưng trước tiên, cậu cho người khởi động trình tự hủy của lô hàng kia đi!
- Thuộc hạ đã rõ!
Thế Phương liền cung kính lui ra. Trong lòng lại mắng Trần Minh Hải ngu ngốc lại xui xẻo.
Lần này cho ông ta trộm gà không được còn mất lui nắm thóc.
Trình tự hủy là này dự tính sẽ được cài đặt vào tất cả các loại vũ khí do bang Hắc Ưng chế tạo ra... Bao gồm máy bay chiến đấu, tàu chiến, súng ống...
Những thứ này là để phòng ngừa vũ khí rơi vào tay kẻ thù, hoặc những đối tác có ý xấu khi mua vũ khí của họ xong sẽ dùng để đối phó ngược lại họ...
Khi có trình này, chỉ cần khởi động mã số tự hủy, lập tức tất cả những thứ cần hủy đều biến thành những quả bơm tự hủy vô cùng lợi hại...
Với số lượng vũ khí kia, Thế Phương tin chắc nếu Trần Minh Hải đưa vào kho vũ khí của ông ta thì...tất cả mọi thứ trong đó đều tan thành may khói!
Xem như lấy lần này làm thí nghiệm đi...
Vì sao lại nói làm thí nghiệm, bởi vì ý tưởng này chỉ mới đưa vào sản xuất...
Đúng lúc, Trần Minh Hải lại xui xẻo!
Mà phải nói, chị dâu anh ta đã rất lợi hại, bạn của cũng không phải kẻ thường!
Cái ý tưởng này là của Lưu Diễm Trinh, sau một lần tham quan xưởng sản xuất vũ khí của bang Hắc Ưng, cô ấy đã nói lại với Lãnh Hàn Quyên, sau đó Lãnh Hàn Quyên mới nói lại với Lăng Lãnh Ngạo.