- Collins Khải Vương, cậu đang rất chán sống phải không?
Lăng Lãnh Ngạo âm lãnh hỏi Collins Khải Vương. Mặc dù anh biết rõ một điều tằng Hàn Quyên của anh sẽ không bao giờ thay lòng... Nhưng có người đánh chủ ý lên người cô cũng khiến anh rất khó chịu...
Nếu không phải tên này là bạn anh, anh lại còn biết tính cách của anh ta... Thì đối với những kẻ dám công khai có ý đồ với bảo bối của anh thì chỉ có một kết cục mà thôi!
- Ô, không không, tôi đâu có chán sống, tôi còn yêu đời, còn muốn sống lắm chứ! Còn phải sống thật lâu nữa cơ... Sao rồi, người đẹp...em suy nghĩ xong chưa, có muốn theo anh không?
Collins Khải Vương phản bác lại câu nói của Lăng Lãnh Ngạo xong. Lại quay qua Lãnh Hàn Quyên dụ dỗ...
Lãnh Hàn Quyên vẫn bình thản nét mặt... Nhưng trong thì cô đang tự hỏi không biết vì sao người đàn ông này có thể trở thành một bác sĩ thiên tài được?
Lăng Lãnh Ngạo đang phải vô cùng kìp chế để không tức giận quá mức mà giết người.
Collins Khải Vương nhìn Lăng Lãnh Ngạo đã tức guận đến nổi gân xanh trên trán. Anh ta cũng không hề sợ hãi với khí áp trong phòng lúc này quá thấp mà thật ra trong lòng lại đang vô cùng hả hê.
Hừ hừ, tôi làm cho tức chết cậu!
- Ể, sao em không nói gì hết vậy? A...biết rồi...em sợ cái tên đầu gỗ này đúng không? Không sao, em cứ đưa ra quyết định, có anh đây hắn ta chẳng dám làm gì em đâu!
Thấy Lãnh Hàn Quyên mãi không nói gì, Collins Khải Vương liền vỗ ngực đảm bảo.
- Collins Khải Vương, cậu muốn chết?
Lăng Lãnh Ngạo tức giận gầm lên. Thấy anh không làm gì rồi lấn tới sao?
Lãnh Hàn Quyên ngồi trong lòng Lăng Lãnh Ngạo bả vai run run vì nén nhịn cười... Nếu lúc này cô mà cười chắc không biết Lăng lão đại sẽ làm nên chuyện gì?
Nhưng mà nhìn nét mặt của anh cô thật sự muốn cười.
- Ưm, Ngạo à, em thấy đề nghị của bác sĩ Collins Khải Vương cũng không tệ! Đôi khi đổi đối tượng cũng tốt!
Lãnh Hàn Quyên hắn giọng, gỡ cánh tay đang ôm eo cô ra và lên tiếng.
Vì tâm tình đang tốt nên cô rất muốn xem Lăng lão đại ăn dấm chua sẽ như thế nào!
- Lãnh Hàn Quyên, em dám?
Lăng lão đại bùng phát, Collins Khải Vương muốn đào góc tường anh còn kìp chế được. Bây giờ Hàn Quyên của anh lại nói như vậy... Mặc dù biết là cô chỉ là muốn đùa giỡn anh, nhưng mà lòng rất vẫn rất là khó chịu!
- Tại sao không?
Lãnh Hàn Quyên cười như không cười hỏi lại.
- Chiết tiệt!
Lăng Lãnh Ngạo mắng một tiếng, không nói gì nữa mà trực tiếp ôm ngang Lãnh Hàn Quyên lên...
- A...anh làm gì vậy, thả em xuống...
Làm ngơ trước sự vùng vẫy, khán cự của cô, Lăng Lãnh Ngạo ôm cô nhắm hướng phòng ngủ đi tới...
Hai người đi rồi, bỏ lại Collins Khải Vương vẫn còn ngu ngơ đứng đó...
Nói đúng hơn là sau khi nghe Lăng Lãnh Ngạo nói ra ba tiếng Lãnh Hàn Quyên thì Collins Khải Vương đã bất đầu đứng hình!
Thấy hai người kia đi rồi anh ngơ ngác nhìn theo rồi đưa tai lên gãi gãi đầu.
Cái gì đây? Anh chỉ nghĩ người đẹp bên cạnh Lăng Lãnh Ngạo là tiểu thư thiên kim nào đó! Không ngờ lại là Lãnh Hàn Quyên.
Tên Lăng Lãnh Ngạo này lợi hại thật, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền là người phụ nữ lợi hại nhất!
Nha...khẩu vị nặng thật!
- Này...anh có ở lại đây không để tôi sắp xếp?
- Ối trời ơi...cậu từ đâu xuất hiện vậy?
Thế Phong không báo trước xuất hiện, vỗ vai Collins Khải Vương đang thất thần hỏi làm anh ta giật mình nhảy dựng lên.
- Tôi đi từ cửa vào...
Thế Phong liếc mắt xem thường nói.
- À, ừ...mà cậu vừa nói gì thế?
Ừ thì anh không có để ý tới được không? Còn không phải chuyện của tên Lăng Lãnh Ngạo kia quá kích thích người sao?
- Tôi hỏi anh có ở lại đây không để tôi sắp xếp!
- Không...không ở...tôi đi đây, giúp tôi gởi lời chào tới lão đại và chị dâu cậu!
Nói xong, Collins Khải Vương liền vội vã rời đi.
Lăng Lãnh Ngạo, đồ chết tiệt, tại sao cậu không nói cho tôi biết tên cô ấy trước chứ? Tôi mà biết có mười lá gan cũng không dụ dỗ cô ấy để chọc cậu! Tôi thích phụ nữ đẹp, nhưng không có thích người sắc đá lạnh lùng, đã vậy còn nguy hiểm nữa chứ?
Hiển nhiên, Collins Khải Vương trách mách Lăng Lãnh Ngạo trong lòng mà đã quên rằng chính anh ta là người không cho người ta cơ hội giới thiệu... Cũng không thèm hỏi tên người ta đã nói liền liên tiếp. Bây giờ còn đổ trách nhiệm cho Lăng Lãnh Ngạo.
...
Lăng Lãnh Ngạo tức giận ôm Lãnh Hàn Quyên lên phòng, ném cô xuống giường cũng liền đè lên người cô.
Lãnh Hàn Quyên bị ném hơi đau, bất mãn chống tay lên ngực anh khán nghị:
- Anh làm gì vậy?
- Em còn dám hỏi?
Lăng Lãnh Ngạo cũng không nhượng bộ mà trừng mắt nhìn cô.
Lãnh Hàn Quyên đột nhiên bật cười, áp hai tay lên má anh:
- Nhìn anh ăn dấm em rất là vui!
Đặc biệt nét mặt còn trông rất đáng yêu! Có đều câu này cô không có nói ra.
- Hôm nay còn dám trêu chọc anh...em thật là... Em có biết, dù là anh biết em chỉ nói đùa nhưng chỗ này của anh cũng rất là khó chịu!
Lăng Lãnh Ngạo dịu mặt xuống khi nhìn nụ cười tươi tắn rực rỡ của cô, lại nắm lấy bàn tay mềm mại đặt ngay tim mình thâm tình nhìn cô.
Trong lòng Lãnh Hàn Quyên như có dòng nước ấm chảy qua, cô nở nụ cười còn rực rỡ hơn cả hoa mùa xuân... Ôm cổ anh, cô chủ động hôn lên môi anh...