Trong phòng làm việc của ông Dương Thanh Hoàng người đứng đầu nhà họ Dương vang lên tiếng tát vang dội.
- Dương Thanh Sang, anh nghĩ rằng tôi già rồi, nên trở nên vô dụng rồi nên anh muốn làm gì là làm à?
Ông Dương tức giận mắng.
Dương Thanh Sang bắt ngờ bị đánh, không kịp phòng bị nên thân hình hơi lão đão. Hơn nữa Dương Thanh Hoàng không phải người bình thường, người đứng đầu gia tộc hắc đạo ở Đài Loan. Vì vậy, do lực đánh quá mạnh mà khóe miệng Dương Thanh Sang bị rách ra...
Lau vết máu ở miệng, Dương Thanh Sang khuôn mặt trở nên âm trầm, nhưng ngẩng đầu lên lên biến thành biểu cảm uất ức, khó hiểu...
- Ba, ba nói gì lạ vậy, con có làm gì đâu?
Chết tiệt, hôm nay ba vừa về thì lập tức kêu ông lên phòng làm việc, vừa mới bước vào chưa nói một tiếng đã bị đánh rồi!
Dương Thanh Sang âm thầm siết chặt nắm đấm.
- Hừ, anh có làm hay không chính anh mới là người rõ nhất!
Dương Thanh Sang nghe vậy hơi chột dạ. Chẳng lẽ ba đã biết chuyện gì rồi sao?
- Sao? Chột dạ à? Hại anh, hại cháu... Dương Thanh Sang, anh có còn là con người không?
Dương Thanh Hoàng quát lớn. Hơn hai tháng qua ông bận rộn qua Nhật mở chi nhánh mới cho tập đoàn. Công việc mới ổn định một chút thì tối hôm qua ông nhận được tin con trai và cháu nội gặp tai nạn...
Trong lúc ổn định công việc để về nước ông cũng cho thuộc hạ đều tra mọi việc...
Tuy rằng ở Nhật nhưng ông vẫn luôn chú ý động tĩnh ở Đài Loan... Lúc Dương Thanh Sang dồn ép công ty Thành Long ông cũng biết, nhưng cũng không ngăn cản bởi ông sẽ có lí do bảo con trai và cháu trở lại Dương thị làm việc.
Dù cuối cùng kết quả không như ông mong muốn nhưng cũng không sao... Không ngờ Dương Thanh Sang lại không dừng lại vì thất bại mà lại còn làm ra chuyện khốn kiếp hơn!
Lúc này đây nếu ông không kìp chế được bản thân, thì e rằng cái Dương Thanh Sang nhận được là một phát súng vào đầu chứ không phải là một bạt tay!
- Ý ba là sao, con không hiểu?
Dương Thanh Sang vẫn tiếp tục giả ngốc không hiểu.
Hừ, bề ngoài thì tỏ ra hờ hững không quan tâm tới gia đình anh trai. Vậy mà khi nghe tin liền bỏ hết công việc trở về...
Quả nhiên lúc đầu làm theo lời Trần Minh Hạo là đúng.
- Anh còn giả ngu? Sự việc chèn ép Thành Long tháng trước tôi vẫn chưa tính với anh... Lần này anh dám cho người gây tai nạn cho Thanh Nhân và Thanh Long... Anh nghĩ tôi không ở trong nước rồi muốn làm gì làm sao hả?
Quát lớn tiếng cuối cùng ông Dương lấy súng trong người ra lên đạn chỉ thẳng vào mi tâm Dương Thanh Sang...
Vốn rằng ông không nói rõ từ đầu là còn muốn cho con trai ông tự biết ăn năn nhận tội... Nhưng không ngờ rằng nó lại cố chấp giả ngu không chịu hiểu!
Nhìn họng súng trước mặt, tâm Dương Thanh Sang hơi run lên, hận ý lan tràn trong lòng. Vì đứa con này mà muốn giết đứa con kia sao? Không, Dương Thanh Sang này không tin ba ông dám...
- Ba...con biết sai rồi...ba tha cho con đi...con không dám nữa...
Trong lòng suy nghĩ khác, nhưng ngoài mặt Dương Thanh Sang lại hành động một nẻo. Cầu xin tha thứ...
Dương Thanh Hoàng không mảy may với hành động của Dương Thanh Sang, ông híp mắt, tay đặt vào cò súng...
Đoàng...
Aa...
Hai âm thanh liên tiếp vang lên. Một là tiếng súng, hai là tiếng kêu đau đớn của Dương Thanh Sang...
Nhưng viên đạn lại không trúng mi tâm Dương Thanh Sang mà lại trúng ngay vai...
- Ông nội...ba...
Dương Gia Khiêm ở trong nhà nghe thấy tiếng súng liền tức tốc chạy lên xem thì vừa vận thì Dương Thanh Hoàng quăng cây súng lên bàn. Còn ba của hắn ta thì đang đau đớn ôm bả vai...
- Đưa nó đi đi...
Liếc mắt thấy Dương Gia Khiêm, Dương Thanh Hoàng khoát khoát tay nói.
Cuối cùng thì ông cũng không thể nhẫn tâm ra tay được... Ông đã mất một đứa con gái, một đứa con trai đang không rõ sống chết trong bệnh viện... Chỉ còn lại đứa con này ông không thể giết nó nữa...
Chắc chỉ là sai lầm nhất thời, qua bài học này chắc Thanh Sang sẽ không làm càng nữa...
Dương Thanh Hoàng mệt mỏi nghĩ vậy, nghĩ rằng con ông sẽ biết hối lỗi nhưng ông đã nào biết hết về con người thật của Dương Thanh Sang.
Rồi sẽ có lúc sau này ông hối hận vì hôm nay ông không giết Dương Thanh Sang!
Cũng tại một góc mà Dương Thanh Hoàng không nhịn thấy. Dương Thanh Sang được Dương Gia Khiêm đỡ ra ngoài đang giương khóe miệng cười đắc thắng...
Quả nhiên, cuối cùng ba ông ta cũng không thể ra tay được. Ngoài cứng trong mềm...đây chính là nhược điểm lớn nhất của ba ông ta...
***
Bệnh viện X, phòng phẫu thuật đã đóng cửa suốt 3 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng mở ra...
Bước ra đầu tiên là một vị bác sĩ nam trẻ tuổi, anh ta cười cười nói với vợ con Dương Thanh Nhân:
- Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, hiện tại chỉ cần hồi sức là xong!
- Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ.
Chu Mẫn không ngừng nói cám ơn với vị bác sĩ trẻ...
Vị bác sĩ kia gật gật đầu vài cái, chân thì bước đi, miệng lẩm bẫm: Tên Ngạo chết tiệt, nghĩ ngơi cũng không yên với cậu. Tôi không tính sổ với cậu tôi sẽ không mang họ Collins nữa! Hừ hừ...
Nhìn theo bóng lưng vị bác sĩ, Chu Mẫn tưởng chừng như một giấc mơ. Trong lúc bà tuyệt vọng tột cùng, hầu như không còn một hy vọng nào với sự sống của chồng thì đột nhiên bệnh viện thông báo đã có bác sĩ đã có thể cứu chồng bà.
Niềm hy vọng léo lên, không những thế bà càng bất ngờ hơn vị bác sĩ kia chính là truyền thuyết của giới y khoa- Collins Khải Vương.
Mặc dù khó tin nhưng đó lại là ự thật rằng bác sĩ Collins lại tự tìm tới bệnh viện và nhận ca phẫu thuật cứu người!