Hoa Trạch Siêu gằng giọng chờ đợi người bên kia nói ra vấn đề cuộc gọi này, Đường Vũ Phùng vừa nghe giọng nói lạnh lẽo đã muốn đóng băng cả người
_Thỏ nhỏ của cậu đi lạc đang ở đây, không phải do tớ bắt ép nhé, là học trò này tự nguyện đến...đừng nghĩ nhiều nhé...một cái móng tay của em ấy tớ cũng không có động đến
Đường Vũ Phùng tất nhiên phải giải thích rõ ràng, anh ta thừa biết tính khí nóng nảy của hắn, không chừng năm phút sau đã là kết thúc của mình nên cần nói rõ một chút
Sau đó như sợ hắn không tin nên Đường Vũ Phùng đưa điện thoại cho cô
_Hoa tổng, cứu tôi với...hức...tôi không muốn ở đây
Hắn nghe giọng nói sợ hãi yếu mềm đó trong lòng dâng lên tức giận, tay vòng lại nắm chặt tài liệu trong tay đến khi nó nhàu nát
_Nín khóc, đưa máy cho Đường Vũ Phùng
Hắn an ủi, không vui nặng nề nói, không nhìn thấy cô lòng hắn trống trải vô vị
_Cậu nghĩ Lâm Tương Y là cái gì mà dùng để uy hiếp tôi? Bớt vớ vẩn đi
Hắn cúp máy, tỏ ra bất cần không quan tâm, vừa rồi chẳng phải mặt ủ mày chau vì cô đó hay sao? Đúng là tâm trạng thất thường không biết trước được
Sau đó hắn một mình lái xe ra ngoài mà không về biệt thự nữa, vẻ mặt còn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, với hắn nguyên tắc thứ nhất là không bao giờ đặt chân đến Phàm gia
_Cái tên này, có cần lạnh lùng như vậy không? Chẳng lẽ tính toán của mình sai rồi? A Siêu sẽ không đến? Kế hoạch của mình tính sao đây?
Đường Vũ Phùng lo lắng, hoang mang cho rằng mình đã tính sai nước cờ, phải làm sao đây? Hoa Trạch Siêu thật sự không đến hay sao? Cũng đã rất nhiều năm rồi hắn không về đây...lần này là kết quả rất áp đảo...
_Hoa tổng sẽ đến, lúc đó thầy chuẩn bị tinh thần đi là vừa
Lâm Tương Y từ trong phòng nói vọng ra, cô tin hắn sẽ không bỏ cô ở đây chịu khổ một mình
_Im đi, đừng có ở đó đe doạ, A Siêu mà nghe những lời này thì tôi chết chắc, tốt nhất khi A Siêu đến đây em nên nói tốt cho tôi vài lời
_Mau thả tôi ra...ầm...ầm...
_Em cứ ở đó kêu cứu đập phá đi ha, không ai giúp đâu, bọn họ không ai muốn bị phiền phức, với lại người hầu ở khu này bị đưa đi hết rồi tránh trường hợp bị em dụ dỗ, trong phòng cũng có camera quan sát em tốt nhất yên phận đi...
Đường Vũ Phùng bực dọc bỏ đi ngủ, giờ này cũng không còn sớm nữa, anh ta tranh thủ tìm ŧıểυ Ly để "vận động" giết thời gian
Ở căn phòng cách đó rất xa, một màng xếp hình li kỳ đang diễn ra...
_Phùng, anh thật da^ʍ đãиɠ...
ŧıểυ Ly e thẹn ở bên dưới người đàng ông đang thuần thục cởi áo, vui vẻ tận hưởng
_Chúng ta sắp được về một nhà rồi tình yêu
_Cứu tôi với...Cứu tôi với...
_Con nha đầu này...sao mà nó làm ảnh hưởng tâm trạng quá...
Đường Vũ Phùng mất hứng nhăn nhó, cô đúng là có volum cực lớn, đã cách rất xa còn nghe rất rõ tiếng thét chói tai
_Hay là anh thả cô ấy ra đi, chắc gì đại thiếu gia đã chịu về đây
ŧıểυ Ly bị tiếng thét chói tại của cô phá hỏng không khí, nên rất bực mình, đang vui vẻ lại không yên
_Em bị làm sao vậy? Không được, bây giờ thả cô ta về xem như mất trắng, ngoan...anh xin lỗi chúng ta ra khách sạn đi
Vũ Phùng ôm eo ŧıểυ Ly ngọt ngào dụ dỗ, anh ta đang bị tình yêu cuốn lấy nên không để ý đến chuyện canh giữ cô nữa
_Anh không cần canh giữ cô ấy à?
_Anh cần canh giữ em hơn, đi thôi cục cưng
Thế là hai người một nam một nữ lén lút đo ra ngoài trong đêm, mọi người cũng chìm vào giấc ngủ không ai để ý hay đến gần căn phòng giam giữ cô cả.
_Hoa tổng có đến đây không? Nếu anh ấy không đến cũng không có gì là lạ cả, nơi này nhiều năm rồi không về, nếu chỉ vì mình mà xuất hiện chắc là trong lòng rất đau, chuyện ly hôn năm xưa sẽ nhớ lại...thật là khó xử, mình không thể ngồi chờ mãi mình phải cố thoát ra khỏi đây
Lâm Tương Y nghĩ ngợi một lúc, cô không thể ngồi yên chờ đợi cho nên đã tự thân leo ra cửa sổ lớn mong là có thể nhảy xuống thoát thân
_A...ui...
Loay hoay mãi cũng không tìm cách ra ngoài được, đã vậy còn ngã nhào từ cửa sổ xuống đất ê ẩm, váy áo trên người cũng vì vướng vào cửa sổ mà rách ra, trông bộ dạng cô rất khổ sở