Hoa Trạch Siêu nắm tay cô đi xuống lầu, thoáng thấy hắn, Tú Chi sợ hãi vội dọn sạch bàn ăn, Tú Chi không muốn hắn bắt đầu nổi trận lôi đình
_Tú Chi, cô không cần dọn đâu, cùng ngồi ăn cơm đi
Cô vui vẻ tinh nghịch đến kéo tay Tú Chi, Tú Chi lắc đầu, chưa kịp trả lời đã bị ánh mắt đe doạ của hắn xua đuổi, làm sao dám phá hỏng không khí của hắn được
_Cảm ơn cô Lâm ŧıểυ thư...tôi ăn rồi...chúc cô và đại thiếu gia ăn trưa vui vẻ
_Hừ...bị anh doạ sợ thấy chưa?
Cô ngồi xuống ghế mặt ủ mày chau nhìn người đối diện, hắn không nói gì cả, trầm ngâm ngồi xuống bàn, đôi mắt đăm chiêu nhìn bàn thức ăn bắt đầu nhớ chuyện cũ, hai mắt thoáng buồn, ký ức đau thương năm nào ùa về
_Ăn cái này đi, ngon lắm...tôi thích món này nhất, muốn tôi làm cái gì đó dù khó bao nhiêu cũng được chỉ cần có món tôi thích
Cô gắp vào bát hắn trứng cá vàng ươm, cô bị nghiện món cá trứng sốt me, vì thế cô đã làm nó, cô còn vui vẻ cười nói, nét ngây ngô không để ý rằng có một người đang nhíu mày vì nhớ chuyện quá khứ
_Ăn thử đi, Hoa tổng thấy đó, ăn cơm gia đình rất ấp áp, ngày nào cũng về nhà ăn cơm đi tôi sẽ nấu
_Tương Y thật ngốc, cô ấy ngây thơ thế này làm sao để cô ấy bị quá khứ kia làm cho buồn bã được, phải chi mình gặp cô ấy sớm hơn
Hoa Trạch Siêu có chút chột dạ, sợ rằng nếu 9 tháng sau An Thuần Hy xác định được đứa bé đúng là cốt nhục của hắn thì Lâm Tương Y chắc chắn bị hắn dứt tình vứt đi
Hắn nhìn cô ăn cơm cực kỳ ngon miệng, vẻ mặt có đồ ăn là vui vẻ cười híp mí, trong sáng vô tư không lo âu
_Ăn đi...
Hắn im lặng, tay cầm đũa nhưng vẫn chưa ăn cơm, cứ thế ưu phiền nghĩ ngợi
_Trời ạ...Há mồm ra...
Cô đến gần hắn, nôn nóng muốn hắn ăn thử thức ăn của cô, cho nên cô cầm thìa đút cơm tận mồm hắn
_Ăn...
Nhìn cô nhiệt tình đến vậy, hắn nhíu mày há mồm, cảm giác ăn cơm cùng cô rất hạnh phúc chỉ là chuyện năm nào quá buồn không thể quên được
_Có ngon không? Hihi...nhăn nhó cái gì? Ngày mai và nhiều ngày nữa đều trôi qua thế này
_Em rất biết dụ dỗ đó
Hắn nhìn cô chăm chú rất lâu, cô là người chẳng thể thay đổi, cũng không thể đánh mất, hắn yêu cô nhiều hơn hắn nghĩ, ánh mắt thâm thuý liếc một cái, đứng dậy bồng cô đi lên lầu
_Không...tôi còn phải rửa chén...
Cô lo lắng khán cự, hắn rất thích hành động lung tung, cô gắt gỏng cảm thấy nuối tiếc, cứ mỗi lần đối tốt với hắn là y rằng bị hắn đáp trả rất bá đa͙σ
_Bịch...
Hắn gấp rút đặt cô xuống giường, trong người nóng nảy muốn sủng ái cô, ánh mắt ngập tràn tình cảm nhìn cô, hắn cởi áo vest, nới lỏng cà vạt, còn cởi cả nút quần sau đó ngã xuống giường ôm lấy cô
_Không được...mau mặc lại quần áo
Cô véo hắn, hai hàm răng nghiến ngầm tỏ ý không phối hợp
_Sờ thử xem...vì em nó kêu gào...
Hắn kéo tay cô xuống dưới phía quần tây, nơi có vật hung hãn hơn mảnh thú
_Tôi phải đi học, hôm nay có...á....
Không để cô đứng dậy, hắn kéo áo thun của cô lên cao tìm hai quả anh đào chỉ dành riêng cho hắn, bá chủ tham chiếm
_Dừng lại...để tôi đi học đi, buổi tối...tôi hứa...
Cô đau khổ uất ức phải hứa với hắn, có vậy hắn mới tha cho cô, với lại hôm nay nhất định phải đến trường, cô có một chuyện rất quan trọng
_Tin em một lần, mau thay đồng phục đi
Hắn đen tối dừng lại, mất hứng ngồi dậy đến gần cửa sổ đứng đợi
_Ra ngoài đi chứ...tôi cần thay đồng phục
_Không thích
Hắn bá đa͙σ lên tiếng, hai mắt gian xảo cứ dán chặt vào người cô không rời
_Hic...cầu mong hắn để mình đi học bình yên
Cô run giọng cầu mong, thay đồng phục cũng không thoát khỏi lãnh địa của hắn, quá ngang tàn suốt ngày chiếm đóng không gian riêng của cô.
Cô đang loay hoay cài cúc áo trong gấp rút, vì cô biết cài chậm một chút xem như buổi học chiều nay tan tành
_Đến trường học xong thì về, cấm cười nói trao đổi sách vở với nam sinh, có gì không hiểu về nhà gặp tôi
Đúng là còn đến cái cúc áo cuối cùng thì bị rơi vào tay kẻ gian, hắn đến gần cô từ đằng sau áp sát, còn ngang ngược sờ tay lên phần áo sơ mi căn tròn nắn bóp, còn rất tự nhiên.
_Ư...để tôi đi...
_3 giờ mới vào học, giờ mới 2 giờ kém 10 tính qua mặt tôi hay sao?
Hắn cúi người hít thở trên cổ cô, bàn tay còn lại vén váy sờ mó cái mông đáng thương
_Nhưng...tôi còn chuẩn bị, bỏ tay ra xem, nhăn hết áo rồi
Cô gạt cánh tay đang tì trước ngực, khó nhọc dùng sức vẫn không gạt được
_Em là của riêng tôi, thuộc về tôi, sở hữu của tôi, đi đứng nói cười đều phải thông qua tôi, tốt nhất tránh xa bọn nam sinh ra, còn cái váy này nữa ngắn lắm, không cho mặc
Hắn có ý kéo cái váy của cô vứt đi, nhìn rất bất mãn, hắn sẽ rất tức tối khi có người nhìn vào đùi của cô, ghen ghét rất bực mình
_Cái váy này dài tận đầu gối anh còn muốn làm sao? Ghen tuông cái gì hức...
Cô bực dọc giành giật cái váy với hắn, con người lãnh khốc u ám, khó lòng còn kỳ quặc
_Làm sao không ghen tuông? Có đồng phục nào mà áo trắng mỏng thế này
Hắn cau khó khó chịu, cô thở dài chán nản, thường thì ghen tuông phải bắt nguồn từ người thứ ba, còn đằng này cô ở trong tay hắn chịu sự quảng thúc của hắn vẫn bị hắn bắt bẻ ghen tuông
_Anh...muốn thế nào đây? Đồng phục này biết bao nhiêu người mặc không sao, cũng vì đầu óc anh quá đen tối thì có
Cô quát lớn, ấm ức vì phải chiến đấu kịch liệt giành lại hai quả anh đào đang đổt rần trong tay hắn, cứ thế này làm sao mà đi học
_Sau này không được động chạm tôi lung tung, tôi cũng có tự trọng của tôi, anh ăn hiếp tôi chưa đủ hả? Hay là muốn tôi trùm chăn đi học...sao suy nghĩ của anh không giống ai hết vậy? Hức...
Cô mmặt mày lem luốt đáng thương, hắn không nhịn được cười còn cười lớn trêu chọc, cô là đang uất ức bày tỏ chứ không phải nơi sẵn cho hắn cười, vui vẻ lắm còn cười trên đau khổ của người ta.
_Thỏ nhỏ em nghĩ ai cũng được tôi ghen tuông cưng chiều hay sao? Ngốc quá
Hắn áp tay trên mặt cô, lần này nghiêm túc chỉnh lại váy áo cho cô, niềm nở mây trời khoán đãng tâm tình rất tốt.