Hoa Trạch Siêu bước ra xe với vẻ mặt không vui, hắn lúc nào cũng mang trong mình vẻ lạnh lẽo tăm tối, vui buồn đều giữ đúng một sắc thái, khoé môi chán nản không nhếch lên cho cô một lời, hắn ung dung ngã lưng ra ghế sau, bên cạnh còn có mỹ nữ đợi sẵn hầu hạ
_Hoa tổng, Lâm ŧıểυ thư thì xử lý thế nào ạ?
Hải Đan lên tiếng nói về cô, trong khi sức khỏe cô vẫn còn chưa ổn định vì trò quái đãng hôm qua của hắn thì hôm nay hắn lại nhẫn tâm để cô ở lại nơi này, một lời phán xét cũng không có, hắn liếc mắt lên kính chiếu hậu, bóng dáng nhỏ bé đang ôm bụng đuổi theo ra ngoài, Lâm Tương Y mệt nhọc chấm mồ hôi trên tráng, bộ dạng vội vàng đuổi theo hắn
_Bịch...
Cô bất cẩn ngã ra đất, đầu gối nặng nề bị mặt đường cà mạnh sưng to sau đó có dịch lỏng màu đỏ tiết ra, cô há hốc mồm đau khổ không dám kêu đau vì ánh mắt kia vẫn không ngừng quan sát điệu bộ không hài lòng chuẩn bị chỉ trích, cô biết thân biết phận căm nín ngậm ngùi, hôm qua đã bị dập một trận tơi bời hôm nay bị hắn tóm được tất nhiên sẽ bị hắn trừng trị với bản tính hùng hổ kia thì đâu có để yên
_Lâm ŧıểυ thư cô có sao không? Có cần gọi cứu thương?
Hải Đan mở lời hỏi thăm để xe boss lớn đang ngồi ủ dột một đống trên xe có quan tâm hay không, cô thì không dám ngẩn mặt nhìn hắn và cũng thừa biết sắc mặt kia khó chịu tàn độc kiểu như là muốn nói, chưa xử tội cô còn ở đó muốn tôi quan tâm, nghĩ Hoa thiếu này là ai?
_Cô có còn muốn chạy trốn nữa hay không? Hình như cô rất thích rượt đuổi nhỉ? Chị của cô đã không thể làm hài lòng Hoa tổng, cho nên cô là người duy nhất được ngài ban phát tình cảm, làm ŧıểυ mật của ngài ấy không tốt hay sao?
_Ban phát sao? Tôi khinh....
Lâm Tương Y nghe thuộc hạ của hắn nói xong thì rất tức tối, cái gì mà ban phát, hắn quá là tự cao tự đại được, có điều hai chữ "tôi khinh" kia cô không dám nói lớn mà chỉ nhép miệng vu vơ thôi, để hắn nghe thấy được thì phiền lắm, cô cảm thấy bản thân tệ hại quá ngay cả mắng chửi hắn cũng chỉ dám nói sau lưng, lần này cô thật sự có một cảm nghĩ là rất sợ hắn, hắn có thể làm cô ngất đi thì cũng có thể hành hạ cô hơn thế vì vậy cô rất hoang mang
Đang chìm trong suy nghĩ miên mang thì hắn chòm người đưa tay kéo cô vào trong xe, cô ngã nhào một cái cả người úp xuống bắp đùi hắn, miệng còn rất gần cái kia của hắn, hắn nhanh chóng đóng cửa xe, cái đầu gối trầy trụa không ngừng tiết máu dính trên chân hắn làm bẩn quần tây hàng hiệu, cô còn chưa kịp xem vết thương, đúng là số đen đuổi chọc nhầm boss xấu xa
_Em coi tôi là kẻ bệnh hoạn hay sao không dám đến gần?
_Tôi đã bị anh tóm được rồi, còn muốn gì nữa đây?
Cô hét toán lên, trong xe chật chội còn bị hành hạ như đang tra khảo tội phạm, có làm sao cô cũng không quên thù này, rất căm ghét hắn nhưng mà bên ngoài không dám thể hiện, trong lòng lại càng không chỉ biết bây giờ nhìn thấy hắn còn sợ hơn là gặp quỷ
_Nhiệm vụ của em là làm tôi vui vẻ, sau này còn dám bỏ trốn thì em chết chắc rồi
Hoa Trạch Siêu túm tóc cô gằng giọng, ở gần bên hắn phải chịu đựng hơi thở tức giận nguyền rủa này rất khủng khieo nó làm gia tăng sự hoảng sợ trong cô, hắn còn bao nhiêu nguy hiểm chưa bọc lộ đây, cô thề không bao giờ để hắn thể hiện sự tức giận đối với cô nữa, quá kinh khủng
_Hoa thiếu, để em...
Như để cô mở rộng tầm mắt người phụ nữ xinh đẹp kia cởi nút quần hắn, kéo khoá quần xuống cho tay vào lớp quần kéo khúc thịt to ra ngoài, cái miệng nhỏ mở ra hôn lên ngọt ngào mυ"ŧ lấy, hai tay ôm ấp như bảo vật si mê không ngần ngại
_Không...
Cô nhắm mắt không dám nhìn, phụ nữ của hắn đúng là có khác so với cô rất dồi dào kinh nghiệm tung chiêu hoàng hảo, cô bủn rủn ngồi bên cạnh được xem thướt phim sống động, hai tay che mắt lại trầm ngâm mím môi
_Hừ...
Hắn hừ lạnh, liếc đôi mắt ma mị nhìn cô, hắn kéo hai tay cô xuống buộc cô quan sát, hắn nhỏm người đẩy sâu khúc thịt kia vào mồm người phụ nữ đang thoả sức say đắm, cô ngậm ngùi tiếc rẻ cho số phận đưa đẩy để cô gặp hắn một người đàng ông quái đãng ghê rợn, còn làm cái chuyện bại hoại kia trước mặt cô nữa không chút ngại ngần, những giọt nước mắt buồn tẻ cho bản thân, cô thu người lại trong suy nghĩ nhỏ bé, đã là tình nhân của hắn thì không thoát khỏi sắc tình triền miên được, cũng không thể bướng bĩnh cãi lại, vì nếu chống đối hắn thì nguy cơ mang đau thương là rất cao
_Vợ cũ của anh bỏ anh là đúng
Lâm Tương Y sợ hãi nhìn con người khó gần kia, cô sợ đến nỗi không dám ngẩn lên nhìn, từ lúc bỏ trốn bị bắt lại cô đã bị hắn hành hạ không biết bao nhiêu trận, con người nguy hiểm trong mắt cô cần phải dè chừng, hắn thật đáng sợ khi đội lớp quỷ dữ với tâm hồn tàn độc
_Cô đến đây được thì phải mò đầu về được, dùng chân trần đi bộ về nhà cho tôi
Hoa Trạch Siêu túm tóc cô từ phía sau, đôi mắt đen tối gầm gừ có lẽ việc cô bỏ trốn đang đem lại một kết quả nặng nề, hắn không phải là người dễ bỏ qua, hắn tàn nhẫn còn hơn cả loài lang sói, cô ứa nước mắt thương tiếc cho bản thân phải sống trong cảnh đày đoạ, hắn giữ cô làm người phụ nữ của hắn, có thể sủng cô cho cô những vật chất xa hoa và cũng có thể xuống tay trừng phạt khi cô không nghe lời, cô nuối tiếc quảng thời gian trước đây đã chạm mặt với hắn
***
Đến khi trời sụp tối cô mới đi bộ về đến nhà, hai bàn chân sưng to thâm tím, trên người mồ hôi nhễ nhãi, mệt nhọc không chịu được, bàn chân còn mất cảm giác chỉ muốn quỵ xuống, cô trở thành người của Hoa Trạch Siêu thật khốn khổ, bao nhiêu đau khổ đều lần lượt trải qua, không biết hắn còn giở trò gì nữa đây