Hoắc Kiệt Nam dùng tay che trước mặt cản gió trên đường bay, anh ta tiễn hắn đi công tác, Hoa Trạch Siêu lên máy bay riêng, một mình đi xử lý công việc ở khu B, cách thành phố cũng khá xa
_Theo dõi Lâm Tương Y
Hắn đeo kính râm, đen tối dặn dò, thuộc hạ tất nhiên vâng vâng dạ dạ, không dám sai lời
***
Ở Khách sạn X, Hoắc Kiệt Nam vừa tạm biệt boss lớn đã quên ngay nhiệm vụ lớn hắn giao, đi theo dõi cô, sở dĩ hắn dám cả gan lơ là vì một lý do đó là
_Lúc đầu anh còn nghĩ em và cái tên thầy giáo ấy yêu nhau chứ? Thật là làm người ta lo muốn chết
Hoắc Kiệt Nam hôn nhẹ lên tráng Lâm Tương An đang nằm bên cạnh, ve vuốt âu yếm
_Em chỉ có mình anh thôi
Lâm Tương An trút bỏ váy áo quyến rũ kia ôm eo anh ta hạnh phúc, cuộc tình bí mật này chỉ vừa mới bắt đầu
Hoắc Kiệt Nam đang âm thầm hẹn hò cùng Lâm Tương An, cho nên anh ta khá là chủ quan về chuyện theo dõi Lâm Tương Y, trước hết cứ ở đây tận hưởng cùng người đẹp đi đã
Ở ngọn núi sau trường học...
Có hai người lén lút gặp nhau, một nam một nữ, là Lâm Tương Y và thầy giáo Phong Tước
Cô nước mắt ngắn dài cùng Mộ Phong Tước đứng trên cây cầu nhỏ
_Cám ơn thầy đã nghe em tâm sự, thật sự phiền thầy quá, mong thầy giữ bí mật chuyện này, hãy giúp em bảo vệ chăm sóc chị Tương An, khi em đi rồi, Hoa Trạch Siêu không tìm được em, chán nản cũng sẽ bỏ cuộc, có thầy ở bên chị em, em cảm thấy yên tâm hơn, để mọi chuyện qua đi sau đó sẽ không sao nữa, không có em hắn ta cũng không có cớ đèn ép chị em nữa.
Cô có ý định bỏ trốn, cô đã lên kế hoạch sau khi học xong buổi chiều cô sẽ một mình bắt xe ra đi, cô nhờ Mộ Phong Tước chăm sóc chị cô giúp, cô ngây thơ nghĩ nếu cô đi rồi, khi tìm không ra cô hắn cũng không có cớ gì đèn ép chị cô với lại có thầy giáo che chở cho chị cô cô cảm thấy yên tâm hơn
_Tương Y, để thầy đưa em đi
_Không cần đâu, không cần phiền thầy
_Nếu em không đồng ý thì thầy không giúp em đâu
_Nhưng mà thầy ơi...
Cô ái ngại nhìn thầy giáo, cô chỉ sợ liên luỵ đến thầy, nhưng Mộ Phong Tước vẫn giữ quyết định muốn đưa cô bỏ trốn
_Vậy chúng ta về gặp chị em ngay đi thầy
Ở nhà cô, trong buổi cơm tối, chị cô đợi cô về cùng ăn cơm
_Cái gì? Em nói sao?
Lâm Tương An hoảng hốt buông đũa khi nghe cô nói, vừa đi học về chưa kịp thay quần áo cô đã cho chị mình một tin bất ngờ
_Chị ơi, em không có thời gian, chị ở lại bình yên, những gì cần nói em đã nói hết, sau một thời gian mọi chuyện qua đi, lúc đó mọi thứ sẽ ổn
Lâm Tương Y nói ngắn gọn sau đó cô không lấy bất cứ quần áo hay vật dụng ca nhân nào cả vì sợ bị nghi ngờ
_Hãy làm theo những gì em nói, chị cứ giả vờ không biết gì hết, mọi chuyện không sao đâu...huhu...em sẽ nhớ chị lắm
Lâm Tương Y vội vã ra đi, cô đau đớn tạm biệt người chị mình yêu thương nhất, cô đâu biết khi cô vừa đi chị cô đã gọi cho một người thông báo
_Alô...Hoắc Kiệt Nam, là em đây
_Có chuyện gì vậy em yêu?
_ŧıểυ Y nó bỏ trốn....
Hoắc Kiệt Nam nghe xong đã chết đứng, khắp người đóng băng đến bất động, anh ta biết nếu không tìm ra cô thì ngày mai anh ta vĩnh viễn không còn thấy bình minh, cũng may anh ta có người báo tin, Lâm Tương Y sẽ rất đau đớn khi phát hiện chính chị cô là người thông báo tin tức này
Khu B....cách thành phố 3h đi đường...
Dưới bãi biển cát trắng cùng hoàng hôn nhẹ xuống núi tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp, ở resort cao cấp giáp biển, Hoa Trạch Siêu nằm trên ghế gỗ hướng mắt ra biển ngắm mặt trời lặng, bên cạnh hắn còn có hai mỹ nữ mặc bikini phục vụ
_Khu resort này rất tìm năng, có điều giám đốc Chu đưa ra cái giá quá thét...
Hải Đan đưa hắn sấp tài liệu, vẫn là nữ vệ sĩ này là người khôn ngoan hắn tín nhiệm nhất
_Đại thiếu gia, anh đến đây quả là lựa chọn tuyệt vời
Nhu ŧıểυ thư là người mặc bộ bikini màu đỏ quyến rũ ngồi cạnh hắn, cô nàng ve vuốt khuôn ngực đẹp mê mẩn của hắn ra sức lấy lòng, vừa nghe tin hắn đến đây công tác mỹ nữ trong resort này đã bắt đầu tranh giành mong được tiếp cận
_Hoa tổng...Hoa tổng...
Hoắc Kiệt Nam từ xa rống gọi, anh ta bắt chuyến xe nhanh nhất đến tìm hắn, vừa nghe tiếng gọi ở đằng sau hắn nhíu mày tháo kính râm ra
Thuộc hạ đến tận đây tìm tất nhiên là có chuyện xảy ra, hắn đoán được như thế, trong lòng bất an nhưng chưa có phản ứng