Tiếp tục với câu chuyện dang dở giữa An Thuần Hy và Lâm Tương Y, ả ta vẫn đang siết chặt tay cô trò chuyện như hai người thân thiết
_Tương Y! Cô cho tôi xin lỗi những chuyện trước kia nha, nói gì thì nói bây giờ cô làʍ t̠ìиɦ nhân của A Siêu cũng hạnh phúc vậy, ngày đêm hoang ái còn có thật nhiều tiền, ở không vận động vẫn kiếm ra tiền
An Thuần Hy nói nhỏ nhẹ, từ tốn tỏ vẻ thân thiện thật ra còn ghê gớm hơn loại rắn độc, nói lời nào đều kèm theo ý xấu sâu sắc nhấn mạnh cô chỉ là người làm ấm giường của Hoa Trạch Siêu
_Tôi không còn nhớ chuyện cũ, đã quên hết rồi
Lâm Tương Y cười trừ đáp lại, cô không thể để bụng chuyện An Thuần Hy quá lâu bản thân cô vốn nhân từ với lại cứ nghĩ đến mấy chuyện không vui thì cũng không khá lên được, những gì ả xấu xa này làm nhất định có một ngày nhận lấy kết cục không tốt, Tương Y tin là vậy, trước mắt không nên hận thù làm gì cho phiền lòng, tấm lòng thật đơn giản
_Thật chứ?
An Thuần Hy hỏi lại, cô ta cố ý dùng ngón tay dài báu vào lòng bàn tay cô để nó chảy máu, ả ta không lúc nào là thôi ý định xấu xa hãm hại cô
_A...ui da...
Lâm Tương Y giật mình ôm bàn tay bị bấm một dấu to, cô nhíu mày kêu khẽ vì đau
_Ấy chết, do tôi xúc động quá, cô đừng trách nha, cô là người của A Siêu, nếu để A Siêu biết thì tình cảm giữa tôi và anh ấy sẽ tệ lắm, mong cô thương xót đừng mách với A Siêu nào...Để tôi xem tay cô có sao không?
An Thuần Hy nắm tay cô tỏ ra sợ hãi, ánh mắt hối lỗi dò xét động tĩnh từ cô, biết cô nhạy cảm dễ xúc động nên cố tình đánh vào điểm yếu này, ả ta dùng một nắm gì đó dạng bột màu trắng thoa vào tay cô, như là quan tâm đến cô lắm
_A...rát quá...đau quá, đây...đây không phải là muối hay sao?
Nhìn An Thuần Hy đon đả bước đi, cô cắn môi vì đau nhận ra trên tay mình là muối chứ không phải loại thuốc bôi vết thương gì cả
_Sao mình có cảm giác, An Thuần Hy rất giống người phụ nữ hôm trước bắt cóc mình, nhưng mà...cuối cùng lại là Phong Tước giam giữ mình?...... hazzz....ŧıểυ Y à...lại nghĩ đi đâu vậy, An Thuần Hy làm sao quen biết Mộ Phong Tước được
Lâm Tương Y vừa rửa vết muối trên tay vừa nghi hoặc nghĩ ngợi, cô có cảm giác An Thuần Hy rất giống người hôm nọ nhưng không có cơ sở để xác minh
***
_ŧıểυ Y, đi học ngoan, chiều tôi đến đón em
Hoa Trạch Siêu nhìn bóng dáng bé nhỏ trong bộ đồ thể dục đang vui cười vẩy tay rất hồn nhiên, chỉ muốn đem cô về cưng nựng mà thôi, không thiết học hành gì hết
_Tạm biệt, anh đi làm đi, nhanh lên để bạn học nhìn thấy thì phiền lắm
Lâm Tương Y vui vẻ nhoẻn miệng cười tạm biệt, hôm nay cô có tiết kiểm tra môn chạy của thầy Đường, nên phải đi sớm chuẩn bị
Trong giờ học thể dục ngoài trời...
_Nè..nè Lâm Tương Y, em đừng nghĩ mình có quen biết với A Siêu thì tôi cho em cao điểm, đừng mơ ha? Sau thời gian em được miễn giảm, bây giờ muốn có điểm phải chạy gấp đôi cho tôi, 10 vòng...
Đường Vũ Phùng lớn giọng nói, còn nói rất dai rất dài trên tay cầm cây thước to toan đánh vào mông cô mấy cái
_Chạy nhanh...hay muốn 0 điểm??? Nha đầu này? Tình nhân thôi mà tưởng vợ lớn à?
Đường Vũ Phùng nghiến ngầm mắng chửi, do là mới chia tay người yêu nên sẵn trút vào cô luôn
_Hộc...hộc...
_Còn...còn những 7 vòng...chết...chết mất...
Lâm Tương Y nhìn đoạn đường trước mặt mà khóc thét trong lòng, vừa mệt vừa choáng, hai chân bắt đầu loạn choạng
_Hộc...hộc...
_ŧıểυ Y à? Cậu chạy nổi không đó, hay vào sân đi...
Một bạn học quan tâm cho cô, trông cô có vẻ bất ổn hai chân cứ lảo đảo mất phương hướng...
_Hay là mình lén nghĩ một lát...chỉ một lát thôi...thầy ấy lo tán tỉnh nữ sinh chắc không biết đâu...Hộc...
Cô dừng lại tốc độ chạy giảm dần lén lút nghĩ mệt, nếu không đứt hơi chết mất
_Ưm...Ọe...ọe...
Cô cảm thấy không được khỏe, phải chạy đoạn đường xa bao nhiêu thức ăn trong bụng đều muốn nôn ra
_Ưm...ọe...
_Lâm Tương Y ai cho em dừng lại...chạy cho tôi...
_Vâng...ọc...ọe...
Không còn cách nào khác cô đành phải ôm miệng chạy, trong tư thế không ngừng nôn ói, cho đến khi không còn chịu được nữa, cô ngất xuống đất, gương mặt tái xanh, hai bờ môi nhợt nhạt cùng tay chân run rẩy
_Thầy ơi...Tương Y bị ngất
Một bạn học trông thấy tình hình nguy cấp của cô thì chạy đi thông báo
_Cái gì? Chết tiệt...họa đến rồi, A Siêu mà biết sẽ băm mình ra, hừm...chạy không được thì đừng cố phiền thật...
Đường Vũ Phùng dựng đứng tóc gáy, hoảng sợ chạy ra sân nơi cô đang nằm một đống bất tỉnh
_Lâm Tương Y...Học trò này, tôi đưa em đến phòng y tế
Đường Vũ Phùng bồng cô trên tay, nhanh chóng nhấc cô lên đưa đi
_Trạch Siêu...
Cô ôm cổ thầy Đường mơ màng, miệng còn gọi thầm tên hắn, hai mắt nặng trĩu không mở nổi