Đặc Chủng Nữ Binh

Chương 9

Trước Sau

break

“Tiểu Tịch, cậu sao rồi? Sao gọi mãi mà không nghe máy, bọn tôi lo cho cậu lắm đấy!” Điện thoại vừa kết nối, chưa kịp để Lâm Nhan Tịch lên tiếng, Đại Phi đã tuôn một tràng.

“Tiểu Tịch, Tiểu Tịch cái gì, kêu chị!” Ai ngờ Lâm Nhan Tịch không thèm trả lời câu hỏi của cậu ta, cũng chẳng đả động gì đến chuyện chính, mà lại đi bắt bẻ cách xưng hô trước tiên.

Đại Phi nghe vậy mà dở khóc dở cười: “Giờ này mà cậu còn để tâm đến chuyện đó à? Rốt cuộc cậu bị làm sao thế, có phải ba cậu lại phạt cậu rồi không?”

Nghe thấy sự quan tâm trong giọng nói của cậu ta, Lâm Nhan Tịch thờ ơ cười khẩy một tiếng rồi hỏi ngay: “Những người khác đâu? Giờ chỉ có mình cậu à?”

“Không, họ đều ở cạnh tôi, đang chờ tin của cậu đây.” Đại Phi nói rồi ngập ngừng: “Lần này chúng ta gây chuyện hơi lớn rồi. Bọn tôi sợ chú Lâm sẽ xuống tay nặng với cậu, nên mới tụ tập ở nhà tôi chờ tin tức, lỡ có chuyện gì còn giúp được một tay.”

“Nghĩa khí đấy.” Lâm Nhan Tịch nghe xong thì vui hẳn lên, nhưng ngay sau đó nghĩ đến tình cảnh của mình, cô lại thầm chửi một tiếng rồi nghiến răng nói: “Đúng là bị các cậu đoán trúng rồi.”

Nói rồi, cô kể lại tình cảnh của mình.

Mấy người bạn quá hiểu cô rồi. Nếu Lâm Vạn Niên chỉ phạt cô chạy 5 cây số, hay thậm chí là đánh một trận thì cũng chẳng sao cả. Nhưng bây giờ lại bắt cô đi lính, thế thì khác nào muốn lấy mạng cô chứ!

Vì thế, ai nấy đều sốt sắng: “Xem ra lần này chuyện lớn thật rồi.”

Lâm Nhan Tịch không lãng phí thời gian, chẳng đợi họ tiêu hóa xong tin tức đã nói tiếp ngay: “Nếu các cậu đã ở cùng nhau thì tốt quá, giúp tôi một việc. Đợi đến nửa đêm thì dụ ba tôi ra ngoài.”

“Cái gì?” Mấy người ở đầu dây bên kia đồng thanh kinh ngạc.

Lưu Ngữ An là người phản ứng nhanh nhất, cô hỏi ngay không cần suy nghĩ: “Lâm Nhan Tịch, cậu không định đào ngũ đấy chứ?”

“Đào ngũ cái gì mà đào ngũ, tôi còn chưa vào doanh trại ngày nào. Giờ không trốn thì ở đây chờ chết à?” Cô nói, giọng có chút mất kiên nhẫn: “Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc các cậu có giúp không?”

Ngay từ lúc quyết định bỏ trốn, Lâm Nhan Tịch đã không có ý định chuồn đi ngay dưới mí mắt của Lâm Vạn Niên.

Đừng nói là cô, ngay cả Đại Phi và những người khác cũng hiểu rõ, Lâm Nhan Tịch dù có lợi hại đến đâu ở bên ngoài cũng không đấu lại Lâm Vạn Niên. Trước mặt ông, cô chỉ là Tôn Ngộ Không không thể nào lật qua được bàn tay của Phật Tổ.

Vì vậy, bước đầu tiên để bỏ trốn, dĩ nhiên là phải có người dụ Lâm Vạn Niên đi nơi khác.

“Không phải bọn tôi không giúp, nhưng chuyện này... độ khó hơi cao thì phải?” Đại Phi và những người khác đã hoàn hồn, ai nấy đều im lặng.

Nếu chỉ là đánh nhau một trận, dù có liều mạng chịu phạt cũng không thành vấn đề, nhưng chuyện lần này thì đã vượt xa khả năng của họ rồi.

Nghe vậy, ngay cả Lâm Nhan Tịch cũng chìm vào im lặng.

“Tiểu Tịch, hay là chúng ta bàn cách khác đi, hoặc là đợi lúc nào ba cậu không có nhà rồi tính tiếp?” Lưu Ngữ An thấy cô im lặng, trong lòng dấy lên một cảm giác bất an.

Với sự hiểu biết của cô về Lâm Nhan Tịch, đây tuyệt đối không phải là một dấu hiệu tốt.

Đại Phi cũng cảm thấy hơi căng thẳng, cậu ta nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “Đúng vậy, chuyện này không cần vội trong một sớm một chiều, chúng ta có thể nghĩ cách khác mà.”

Nghe vậy, Lâm Nhan Tịch từ chối thẳng thừng: “Không được, tôi quá hiểu ông ấy rồi. Chuyện ông ấy đã quyết thì sẽ không trì hoãn lâu đâu. Bây giờ lại đúng đợt tuyển quân, ông ấy sẽ không cho tôi nhiều thời gian chuẩn bị, nói không chừng sáng mai đã tống tôi đi rồi.”

Nói đến đây, giọng cô khựng lại, rồi trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn: “Nếu cách bình thường không được, vậy thì phải chơi độc!” 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc