Đặc Chủng Nữ Binh

Chương 49

Trước Sau

break

Sân huấn luyện này đúng như lời Lâm Nhan Tịch đã nói, là sân huấn luyện chính thức của quân đội, hơn nữa còn là nơi dành cho các lính nam.

Nếu là tình huống bình thường, với những tân binh như họ, đặc biệt là nữ tân binh, cho dù có hạng mục này thì độ khó cũng sẽ được giảm bớt, như vậy các lính nữ sẽ dễ dàng vượt qua hơn.

Nhưng bây giờ... khoan hãy nói đến việc vượt qua bài kiểm tra, liệu có thể hoàn thành hết các chướng ngại vật hay không đã là cả một vấn đề.

Quả nhiên, vừa vào sân huấn luyện, trình độ hơn kém đã lộ rõ ngay lập tức.

Những người có thể lực tốt như Tống Giai Giai thì nhẹ nhàng vượt qua mấy chướng ngại vật đầu tiên, còn những người thể lực yếu hoặc nhát gan, khi đến đoạn phải nhảy qua hố sâu thì mặc cho Lâm Nhan Tịch khuyên thế nào cũng không dám nhảy.

Thấy vậy, Lâm Nhan Tịch đành bất đắc dĩ ngồi xuống, “Thôi được, các cậu không muốn nhảy thì thôi vậy, cùng lắm là nhịn đói một bữa thôi mà.”

Nhìn thấy thái độ của cô, hai người vừa rồi còn kiên quyết giờ lại có chút ngượng ngùng.

“Lâm Nhan Tịch, tôi… tôi thật sự không dám.” Ngô Nguyệt Huyên ngượng ngùng giải thích.

Lâm Nhan Tịch cũng có thể hiểu được, Ngô Nguyệt Huyên không phải kiểu con gái hợp với vận động, sức bật rất kém.

Kể cả chỉ là trên mặt đất bằng phẳng, có lẽ cô ấy cũng không nhảy xa được như vậy, huống chi bên dưới còn có một cái hố sâu, cô ấy không dám nhảy cũng là chuyện bình thường.

Nhưng không thể nói vì thế mà bỏ qua được, đây là bài huấn luyện bình thường mà một tân binh bắt buộc phải hoàn thành.

Cho nên khoan hãy nói đến việc có ảnh hưởng đến bữa trưa của Lâm Nhan Tịch hay không, chỉ vì bản thân họ thôi cũng không thể bỏ cuộc như vậy.

Nhìn vẻ mặt đáng thương của Ngô Nguyệt Huyên, Lâm Nhan Tịch chỉ có thể thở dài, “Chính cậu không dám thì tôi cũng hết cách, chẳng lẽ lại đá cậu qua đó.”

Nghe cô nói vậy, vành mắt Ngô Nguyệt Huyên tức khắc đỏ lên, cúi đầu nói với giọng tủi thân: “Cậu nói xem có phải tôi rất vô dụng không, còn nói là không muốn bị loại, nhưng đến cả huấn luyện cũng không dám làm, nói gì đến đạt tiêu chuẩn.”

Lâm Nhan Tịch vốn không để tâm, nhưng thấy vẻ mặt tủi thân của cô ấy, cô không khỏi thở dài.

Đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn Ngô Nguyệt Huyên, cô hỏi: “Ngô Nguyệt Huyên, tôi hỏi cậu một câu, cậu không muốn bị loại rốt cuộc là vì cái gì?”

“Là vì lời mẹ cậu nói, hay là vì bản thân cậu thật sự muốn ở lại đây?”

“Tôi… tôi không biết.” Ngô Nguyệt Huyên có chút do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Lâm Nhan Tịch bất đắc dĩ vỗ nhẹ vào người cô ấy: “Cậu xem cậu lớn từng này rồi, không thể nào nghe lời mẹ cậu cả đời được.”

“Tôi nghĩ họ cho cậu vào quân doanh là để rèn luyện năng lực của chính cậu, cũng là muốn cậu có thể tự mình đưa ra quyết định.”

“Kỳ huấn luyện tân binh này chính là chuyện đầu tiên cậu có thể tự mình quyết định. Nếu cậu vẫn đưa ra quyết định vì lời mẹ cậu nói, vậy thì hoàn toàn không cần thiết.”

“Nhưng nếu cậu cũng giống như Tống Giai Giai, thật sự muốn ở lại nơi này, vậy thì hãy vì bản thân mà cố gắng một lần, thật ra… cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội.”

Ngô Nguyệt Huyên sững sờ, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Lâm Nhan Tịch cũng không ép cô, cười rồi đứng dậy, vỗ nhẹ vào Ngô Nguyệt Huyên và lính nữ bên cạnh: “Dù thế nào đi nữa, ải này các cậu đều phải vượt qua. Nếu tạm thời không dám nhảy thì cứ qua một bên luyện tập thử trước đi, khi nào có thể nhảy xa được như vậy, các cậu sẽ có tự tin thôi.”

Hai người gật đầu rồi đứng dậy.

Đúng lúc này, Ngô Nguyệt Huyên đột nhiên quay đầu lại nhìn cô: “Lâm Nhan Tịch, cậu nói đúng, tôi nên tự mình đưa ra quyết định một lần.”

Nghe vậy, Lâm Nhan Tịch nở một nụ cười thật tâm. Cô không hỏi quyết định của Ngô Nguyệt Huyên là gì, chỉ gật đầu tán thành.

“Này, Lâm Nhan Tịch, cậu vẫn chưa xử lý xong bọn họ à?” Khi hai người kia chạy sang một bên để luyện tập, Tống Giai Giai chạy ngược lại.

Lâm Nhan Tịch liếc nhìn cô nàng, lắc đầu: “Những người khác thì xong rồi, nhưng Tùng Vi kia cũng giống Ngô Nguyệt Huyên, không chỉ sức bật kém mà còn nhát gan, đến thử còn không dám thì làm sao mà qua được?”

Tống Giai Giai không những không thông cảm mà còn cười trên nỗi đau của người khác: “Xem ra bữa trưa của cậu toi rồi, hay là hối lộ tôi đi, tôi sẽ lén chừa phần cho cậu.”

Lâm Nhan Tịch không thèm mắc bẫy, lườm cô nàng một cái rồi hỏi lảng sang chuyện khác: “Cậu thì sao rồi?”

"Cũng ổn cả." Tống Giai Giai nghe cô hỏi, lập tức nở nụ cười đắc ý: "Đừng quên tôi làm nghề gì, cái bài huấn luyện cỏn con thế này vẫn không làm khó được tôi đâu."

Lâm Nhan Tịch vươn tay chọc vào người cô: "Đừng có mà ra vẻ, chỉ qua được thôi thì chẳng có tác dụng gì. Muốn đạt chuẩn thật sự thì còn có giới hạn thời gian, tuy Dư Phỉ chưa nói cụ thể, nhưng chắc chắn sẽ không thấp hơn lính nam là bao đâu."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc