Nhận được mệnh lệnh, Dư Phỉ nói thẳng với mọi người: “Tôi biết các cô có chút khó hiểu về việc tập hợp khẩn cấp ngay ngày đầu tiên ở đại đội tân binh.”
“Theo lý mà nói, tân binh mới vào trại đều sẽ có một giai đoạn thích ứng. Đúng vậy, đó là quy tắc của các đại đội tân binh thông thường, nhưng đây là trung đoàn 4 tinh anh, muốn ở lại trung đoàn 4 tinh anh thì phải tuân theo quy tắc ở đây.”
“Tuy các cô là nữ binh, nhưng huấn luyện tân binh cũng sẽ có cường độ lớn hơn các đơn vị khác. Buổi tập hợp khẩn cấp hôm nay chỉ là một món khai vị, sau này việc huấn luyện sẽ chỉ vất vả hơn thế này thôi.”
Sắc mặt mọi người đều thay đổi. Mới đến đã phải tập hợp khẩn cấp rồi chạy 3 km, vậy mà đây mới chỉ là món khai vị. Điều này sao có thể không khiến những cô gái vừa bước chân vào quân ngũ, khoác lên mình bộ quân phục bị dọa choáng váng được.
Thấy vậy, Đại đội trưởng Ngụy khẽ cười: “Dư Phỉ, cô dọa các cô ấy rồi.”
Rồi anh mỉm cười tiến lên một bước: “Các cô cũng không cần sợ hãi, chúng tôi năm nào cũng huấn luyện tân binh, trừ vài người thỉnh thoảng khóc lóc ra thì cũng chưa thấy ai mệt chết cả.”
Nhưng ngay sau đó, giọng điệu anh thay đổi, sắc mặt cũng biến đổi theo: “Có điều, có một số việc các cô cần phải biết ngay từ bây giờ, đó là đại đội tân binh của trung đoàn 4 chúng ta không giống các đơn vị khác, tỷ lệ đào thải của chúng ta là 50%.”
“Nói cách khác, sẽ có một nửa số người bị loại và điều đến các đơn vị khác. Nếu muốn ở lại, vậy thì các cô phải nỗ lực hết mình.”
“Tôi đến đây chỉ nói bấy nhiêu thôi, còn làm thế nào thì tùy thuộc vào các cô.”
Nói xong, anh quay đầu nhìn Dư Phỉ: “Ở đây giao cho cô.”
“Rõ!” Dư Phỉ đứng nghiêm, lớn tiếng đáp.
Nhìn Đại đội trưởng Ngụy rời đi, Tống Giai Giai mới dám thì thầm: “Tôi còn tưởng anh ta là người tốt, hóa ra lại là một tên thâm độc như vậy.”
Lâm Nhan Tịch khẽ cười: “Đó là đối với các cậu thôi, đối với tôi thì anh ta còn chẳng thèm cười nữa là.”
“Hả?” Tống Giai Giai lập tức kinh ngạc nhìn cô.
Nhưng kinh ngạc thì thôi đi, giọng nói cũng lớn hơn nên vừa hay bị Dư Phỉ trông thấy: “Tống Giai Giai, cô “a” cái gì đấy?”
“Báo… Báo cáo, tôi cảm thấy vừa rồi đại đội trưởng nói rất hay, chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực để ở lại đây.” Tống Giai Giai phản ứng cũng không chậm, chỉ lắp bắp một chút là đã tìm được lý do.
Nhưng nghe lý do này, Lâm Nhan Tịch suýt nữa thì phì cười, cô bạn này học đâu dùng đó cũng nhanh quá đi mất!
May mà Dư Phỉ cũng không định truy cứu, chỉ lườm cô một cái sắc lẻm rồi nói: “Đại đội trưởng nói đúng hay không không cần cô đánh giá, nhưng nếu các cô không tự nỗ lực thì cứ chờ mà vào nhóm một nửa bị loại đi!”
“Rõ!” Tống Giai Giai thoát được một kiếp, giọng đáp cũng lớn hơn hẳn.
Dư Phỉ không thèm để ý đến cô nữa: “Những gì cần nói đều đã nói xong, bây giờ cho các cô 15 phút ăn sáng, sau đó tập hợp đầy đủ không thiếu một ai ở thao trường. Nếu thiếu một người hoặc trễ một phút, các cô cứ chờ xem!”
“Mười… Mười lăm phút?” Nghe thấy khoảng thời gian này, ai nấy đều đứng ngây ra đó.
“Còn ngớ ra đó làm gì, mau đến nhà ăn thôi!” Trong lúc mọi người còn đang sững sờ, Lâm Nhan Tịch đã hoàn hồn, kéo hai người bên cạnh chạy ra ngoài.
Tống Giai Giai cũng bừng tỉnh, nhưng vừa chạy vừa la lớn: “Có 15 phút thôi, mà chúng ta còn chưa tớinhà ăn nữa!”
“Cậu có thời gian oán giận thì đã chạy tới nhà ăn rồi.” Lâm Nhan Tịch thẳng thừng cắt lời.
Tống Giai Giai nghe xong thì sắp khóc đến nơi: “Hèn gì họ nói tập hợp khẩn cấp chỉ là món khai vị, so với chạy đêm thì rõ ràng không được ăn còn nghiêm trọng hơn!”
Nghe vậy, Lâm Nhan Tịch chỉ đành bất lực liếc nhìn cái đồ ham ăn này.
Dù Dư Phỉ nói là 15 phút, nhưng rõ ràng cô ấy không tính thời gian di chuyển, cho nên trừ đi quãng đường đi lại, có được 10 phút để ăn đã là may mắn lắm rồi.
Sau khi ba người Lâm Nhan Tịch chạy đi, những người khác cũng vội vã nối gót đến nhà ăn.
Thế là các nam binh đang ăn sáng liền được chứng kiến một cảnh tượng kinh người: một đám nữ binh như thể đã bị bỏ đói mấy ngày, đến cả ghế cũng không ngồi, cứ đứng nguyên tại chỗ mà vơ vét đồ ăn trong khay cho xong bữa.
Sau đó, người nào người nấy miệng còn đang ngậm đủ thứ đồ ăn mà chạy ra ngoài.
“Tôi không nhìn lầm đấy chứ, vừa rồi là nữ binh à?” Một lúc lâu sau, một nam binh mới hoàn hồn, nói với vẻ không thể tin nổi.
“Haiz, làm gì còn nữ binh nữa, sớm đã bị huấn luyện thành nữ hán tử cả rồi.” Những người khác bất đắc dĩ thở dài: “Chắc chắn lại là tân binh bị tiểu đội trưởng hành cho ra bã đây mà.”
Nghe anh ta nói, mọi người đều thấu hiểu gật đầu, sau đó lại thở dài đầy đồng cảm. Đối với hành động của các nữ binh vừa rồi, họ cũng không còn kinh ngạc như vậy nữa.