Chuỗi thành tích dài dằng dặc này quả thật có hơi dọa người, ít nhất là Tống Giai Giai và những người khác đã bị dọa choáng váng, ai nấy đều nhìn cô bằng ánh mắt như thể đang nhìn một con quái vật.
Trái lại, Dư Phỉ vẫn giữ được bình tĩnh. Cô không những không bị dọa sợ mà còn cười như không cười nhìn Lâm Nhan Tịch: “Còn cô thì sao?”
Lâm Nhan Tịch thừa biết đây là phép khích tướng, nhưng sự chán ghét trong lòng đối với lời nói và hành động của Tiêu Tiểu Tiêu đã lấn át cả lý trí.
Vốn dĩ cô đã không muốn làm lớp phó, đặc biệt là khi vừa thấy nụ cười đầy ẩn ý của Dư Phỉ, cô lại càng cảm thấy không thể chấp nhận mệnh lệnh này.
Ban đầu, cô còn đang nghĩ cách từ chối, nhưng đúng lúc này Tiêu Tiểu Tiêu lại nhảy ra.
Nếu lúc này mà còn lùi bước thì cô đã không phải là Lâm Nhan Tịch.
Vì vậy, cô không nghĩ nhiều nữa, ngẩng đầu lên tiếng: “Báo cáo, tôi không có nhiều sở thích nghiệp dư như vậy, cũng chẳng biết mấy thứ tiếng này tiếng nọ, chỉ là đánh nhau khá một chút, từ nhỏ đến lớn chưa từng thua.”
“Còn những thứ khác, tôi thấy ở trong quân đội chẳng có tác dụng gì.”
Nói rồi, cô nghiêng đầu liếc Tiêu Tiểu Tiêu một cái: “Tài năng dương cầm, violin của cô nên đến mấy quán bar hay những nơi tương tự mà thể hiện, chứ không phải ở đây.”
“Cô…” Tiêu Tiểu Tiêu tức điên, làm sao cô ta không nghe ra Lâm Nhan Tịch đang châm chọc mình.
Nhưng Lâm Nhan Tịch đâu cho cô ta cơ hội nói hết lời, cô lập tức nhìn thẳng một cách đầy khiêu khích: “Nếu không phục thì chúng ta có thể tỷ thí một phen, xem thử mấy thứ hoa hòe hoa sói của cô hữu dụng, hay là võ vỉa hè của tôi lợi hại hơn.”
“Đánh thì đánh, ai sợ cô chắc?” Tiêu Tiểu Tiêu cũng bốc hỏa ngay lập tức.
Đúng lúc này, Dư Phỉ đột nhiên quát lạnh: “Hai cô coi đây là nơi nào?”
Lâm Nhan Tịch đã lên tiếng thì chẳng còn gì phải sợ, cô dõng dạc đáp: “Báo cáo lớp trưởng, quân đội là nơi nói chuyện bằng thực lực. Nếu cô ta không phục, tôi sẽ đánh cho đến khi cô ta phục thì thôi.”
Dư Phỉ vốn định quát mắng cả hai, nhưng thấy cô ngang ngược như vậy lại đột nhiên đổi ý: “Tự tin thế à?”
Rồi cô lại nhìn sang Tiêu Tiểu Tiêu: “Nếu cả hai đều thấy ổn thì cứ vậy mà làm. Có cần tôi tìm cho một cái sân bãi không?”
Dư Phỉ đột nhiên đồng ý khiến Lâm Nhan Tịch giật mình, nhưng cô phản ứng lại ngay, bất giác liếc Tiêu Tiểu Tiêu một cái: “Không cần, ở đây là đủ rồi.”
“Tôi cũng không cần, đánh cô ta thì không cần sân bãi chính thức làm gì.” Tiêu Tiểu Tiêu cũng lạnh lùng đáp trả.
Được Dư Phỉ cho phép, Lâm Nhan Tịch đứng dậy trước tiên, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn về phía Tiêu Tiểu Tiêu.
Lần này không phải cô gây sự trước. Rõ ràng cô chẳng thèm để ý, nhưng Tiêu Tiểu Tiêu cứ một mực ngứa mắt cô.
Mà Lâm Nhan Tịch cô không phải kiểu người để mặc cho kẻ khác bắt nạt mà không nói lại, không đánh trả.
Thấy Lâm Nhan Tịch đã bước ra, Tiêu Tiểu Tiêu vốn luôn khiêu khích sao có thể nhịn được nữa. Cô ta lập tức lao ra khỏi hàng, tung một cú đá chẻ về phía Lâm Nhan Tịch.
Phải công nhận là cô ta cũng có chút bản lĩnh. Với tốc độ và sức mạnh như vậy, dù người khác không luống cuống tay chân thì theo bản năng cũng sẽ lùi lại né tránh.
Nhưng Lâm Nhan Tịch lại không hề né tránh, cô trực tiếp bước tới một bước, giơ cổ tay lên đỡ gọn đòn tấn công, đồng thời thúc một cùi chỏ thẳng vào ngực Tiêu Tiểu Tiêu.
Đòn tấn công bất ngờ bị chặn lại, Tiêu Tiểu Tiêu lộ rõ vẻ kinh ngạc. Nhưng đòn phản công của Lâm Nhan Tịch lại nhanh đến thế, ánh mắt cô ta tức khắc ánh lên vẻ hoảng loạn.
Cô ta vội vàng lùi lại một bước, tuy tránh được yếu huyệt nhưng vẫn bị đánh cho lảo đảo.
Lâm Nhan Tịch nhếch mép cười, thấy mấy chiêu vừa rồi của đối phương, trong lòng cô đã nắm chắc phần thắng.