Đặc Chủng Nữ Binh

Chương 27

Trước Sau

break

Trong phòng ngủ im phăng phắc, mấy người dường như đến thở mạnh cũng không dám.
“Lớp trưởng…” Đúng lúc này, một giọng nói rụt rè vang lên.
“Trước khi nói phải hô “báo cáo”.” Cô gái kia chưa kịp nói hết câu đã bị Dư Phỉ cắt ngang.
Lâm Nhan Tịch nghiêng đầu nhìn sang, không ngờ người lên tiếng lại là Ngô Nguyệt Huyên hướng nội nhất. Thấy vậy, cô không khỏi bật cười khẽ, ai bảo cô ấy nhát gan chứ, đó chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
“Báo cáo!” Bị Dư Phỉ ngắt lời, giọng Ngô Nguyệt Huyên lại càng nhỏ hơn: “Nếu chúng tôi không đáp ứng được yêu cầu của Trung đoàn 4 thì phải làm sao ạ?”
“Thì bị loại thẳng.” Dư Phỉ thẳng thừng đáp: “Trung đoàn 4 của chúng tôi trước nay không cần lính vô dụng, bất kể là nam hay nữ, đều phải là những người ưu tú nhất.”
Câu nói này của cô khiến sắc mặt mọi người đều thay đổi. Những người đến đây đa số đều là tự nguyện và cũng muốn được ở lại, không ai muốn phải rời đi theo một cách mất mặt như vậy.
Chỉ có điều, trong số những người này, không có Lâm Nhan Tịch.
Ngay khoảnh khắc nghe Dư Phỉ nói xong, đôi mắt Lâm Nhan Tịch gần như sáng rực lên.
Sao mình lại quên mất nhỉ, còn có chuyện bị loại nữa cơ mà?
Đã vào quân ngũ thì muốn rời đi là chuyện gần như không thể, chẳng ai muốn cả đời mang danh đào binh. Nhưng không thể tự ý rời đi, không có nghĩa là không còn cách nào khác.
Ba cô đưa cô đến đây, rõ ràng là muốn cô trở thành một người lính giỏi, nhưng điều này lại hoàn toàn trái ngược với ý định ban đầu của cô là chỉ muốn an nhàn cho qua hai năm rồi xuất ngũ.
Trước đó cô vẫn luôn phiền não vì chuyện này, nhưng bây giờ, một câu nói của Dư Phỉ đã mở ra cho cô một cánh cửa mới.
Cô không biết gì về Trung đoàn 4 tinh nhuệ này, nhưng như lời Dư Phỉ đã nói, một đơn vị có thể thêm hai chữ “tinh nhuệ” vào tên của mình thì chắc chắn không phải dạng vừa.
Mà yêu cầu của một đơn vị như vậy hiển nhiên sẽ càng cao, một khi không đáp ứng được tiêu chuẩn của họ, tự nhiên cũng không có khả năng được ở lại.
Lâm Vạn Niên trước nay vốn coi thường chuyện đi cửa sau, càng không thể vì muốn cô ở lại Trung đoàn 4 mà đi nhờ vả người khác. Lâm Nhan Tịch dám cá, bây giờ đừng nói là ở đại đội tân binh, mà có khi cả trung đoàn cũng chẳng ai biết thân phận của cô.
Nếu cô thật sự không đạt tiêu chuẩn, lại không có bất kỳ ai thiên vị, cô chắc chắn sẽ bị loại.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhan Tịch, người chưa từng cười một lần nào kể từ khi vào quân ngũ, lần đầu tiên nở một nụ cười rạng rỡ. 
Có lẽ cả đời này Dư Phỉ cũng không thể ngờ được, một câu khích lệ tân binh của cô lại bị Lâm Nhan Tịch hiểu thành như vậy.
Lúc này, thấy mọi người đều đã căng thẳng, cô hài lòng gật đầu: “Được rồi, tình hình hiện tại các cô cũng rõ rồi, chúng ta bắt đầu việc đầu tiên.”
“Cho các cô mười phút, lấy tất cả vật dụng cá nhân không phải đồ quân dụng được phát ra đây, đặt trước mặt mình, sau đó nộp toàn bộ.”
Mệnh lệnh này có hơi kỳ quặc, nhưng ai nấy đều dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“Còn chín phút.” Dư Phỉ mặc kệ đám người đang ngơ ngác, cúi đầu bắt đầu bấm giờ.
Mệnh lệnh này khiến Lâm Nhan Tịch cũng hơi bất ngờ. Tân binh ngay ngày đầu tiên đã bị tịch thu toàn bộ đồ dùng cá nhân, chuyện này đúng là ngay cả cô cũng chưa từng nghe nói, không khỏi thầm cảm thán trung đoàn bốn này thật khác biệt.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, cô vẫn quay về giường mình gấp gọn bộ thường phục vừa thay ra.
Sau khi cô thu dọn xong, thấy những người khác vẫn còn đang luống cuống nhét đồ vào vali hoặc ba lô, cô cũng không vội. Một bộ quần áo bị cô gấp đi gấp lại hai ba lần, tiện tay sắp xếp luôn mấy bộ quân phục, đợi đến khi những người khác cuối cùng cũng làm xong.
Vì có lời cảnh cáo lúc nãy, tuy mọi người đều đầy nghi hoặc với mệnh lệnh này nhưng động tác vẫn rất nhanh. Dù không thể so với Lâm Nhan Tịch nhưng tất cả đều hoàn thành trong vòng mười phút.
Mười hai người xếp thành hàng, trước mặt họ là đủ loại vật dụng cá nhân.
Thế nhưng, người tạo thành sự đối lập rõ rệt với họ lại là Lâm Nhan Tịch. Trong khi trước mặt người khác là túi lớn túi nhỏ, thì trước mặt cô chỉ có một bộ quần áo, bên trên đặt mấy đồng... tiền xu.
Dư Phỉ nhìn thấy cảnh này, gương mặt vốn luôn nghiêm túc cũng thoáng chút kinh ngạc.
Nhưng cô nhanh chóng che giấu đi, đi thẳng đến trước mặt Lâm Nhan Tịch: “Cô tên gì?”
“Báo cáo, Lâm Nhan Tịch, người Thái Bắc.” Lâm Nhan Tịch trả lời dứt khoát.
Khi Dư Phỉ nghe tên cô, trong mắt lóe lên một tia sáng khác lạ, sau đó lại nhìn chằm chằm cô nói: “Tôi nói cho cô biết, đây là cơ hội cuối cùng. Nếu sau này để tôi phát hiện các cô còn giữ vật dụng cá nhân nào, thì đừng trách tôi không nể tình.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc