Tống Giai Giai và cô bạn đi cùng không hiểu tại sao, nhưng lại nhớ đến những gì Lâm Nhan Tịch nói trên xe, trông cô có vẻ biết rất nhiều chuyện.
Thế là họ nhìn nhau rồi cùng gật đầu: “Tin cậu một lần vậy, dù sao cũng chỉ có ba tháng thôi mà.”
Thấy hai người kia chia nhau tìm giường ở hai bên giường mình, Lâm Nhan Tịch không khỏi bật cười. Nhưng dù thấy họ bắt đầu dọn dẹp, cô vẫn chẳng buồn nhúc nhích.
Những người khác cũng lục tục kéo vào, đa số đều chạy thẳng vào phòng ngủ tìm giường, thậm chí có hai cô gái còn tranh giành nhau chiếc giường có vị trí đẹp nhất.
Ở đâu có nhiều con gái, ở đó ắt có thị phi, đặc biệt là với một đám con gái còn chưa quen biết nhau. Lâm Nhan Tịch thấy nhiều nên không lạ, coi như không thấy bọn họ.
Mãi đến khi thấy mọi người dọn dẹp gần xong, cô mới đứng dậy, bắt đầu miễn cưỡng thay quần áo, tốc độ chậm hơn ngày thường rất nhiều.
Nhìn bộ quân phục lấy ra từ ba lô, Lâm Nhan Tịch bất đắc dĩ thở dài. Trốn nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không thoát được, vẫn phải khoác lên mình màu áo ô liu này.
Nghĩ đến đây, tâm trạng cô không thể nào tốt lên được.
“Lâm Nhan Tịch, có phải cậu không thích nhập ngũ không?” Ngô Nguyệt Huyên dọn dẹp xong đồ của mình, ngẩng đầu lên thì thấy ngay bộ dạng thở ngắn than dài của Lâm Nhan Tịch.
Lâm Nhan Tịch hoàn hồn, vừa nhanh nhẹn thay quân phục vừa hỏi lại: “Sao cậu biết?”
Ngô Nguyệt Huyên mỉm cười: “Cậu nhìn lại vẻ mặt của mình bây giờ đi, chỉ thiếu nước viết mấy chữ “tôi không muốn” lên mặt thôi.”
Lâm Nhan Tịch bị cô ấy chọc cho bật cười.
Chẳng đợi cô nói gì, Tống Giai Giai đã cười nói chen vào: “Cậu xem tiểu Huyên nhà chúng ta đến đây thấy cái gì cũng mới mẻ, mặt mày hớn hở. Ai lại như cậu, nhìn bộ quân phục mà mặt mày ủ rũ, không phải là không thích thì còn là gì nữa?”
Lâm Nhan Tịch sững sờ, không ngờ Tống Giai Giai trông có vẻ vô tư như vậy mà lại có sức quan sát tinh tế đến thế. Cô đành gật đầu: “Đúng là không thích thật, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ sẽ đến đây.”
Thấy cô như vậy, hai người nhìn nhau, cũng không tiện hỏi thêm.
“Tiểu Tịch, nhà cậu có phải trong quân đội không? Nếu không sao cậu lại rành nơi này như vậy?” Tống Giai Giai đột nhiên nhớ lại những gì Lâm Nhan Tịch nói trên xe quân sự. Dù biết đây là chuyện riêng tư, cô vẫn không nhịn được mà hỏi.
Lâm Nhan Tịch vốn không có ý định giấu giếm, bèn thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy, tôi lớn lên trong khu tập thể quân đội từ nhỏ. Bố mẹ tôi đều ở trong quân ngũ hơn hai mươi năm rồi, cậu nói xem tôi có thể không hiểu về quân đội được không?”
“Hơn hai mươi năm?” Cả hai đều kinh ngạc, sau đó mắt sáng rực nhìn cô: “Vậy bố mẹ cậu bây giờ làm gì, bố cậu không phải đã là tướng quân rồi chứ?”
Nhìn phản ứng của hai người, Lâm Nhan Tịch mới nhận ra, đây không phải là khu tập thể, bố mẹ của những người xung quanh không phải ai cũng là quân nhân. Thân phận này của cô xem ra có chút đặc biệt.
Cô vốn ngang tàng khó bảo, nhưng không có nghĩa là không biết cách đối nhân xử thế. Nếu không biết, cô đã chẳng thể trị cho đám người trong khu tập thể kia ngoan ngoãn nghe lời.
Vì thế, khi hai người vừa hỏi, cô đã thay đổi ý định, bất đắc dĩ lắc đầu: “Tướng quân gì chứ, chỉ là một lính già thôi. Mẹ tôi thì chức vị cũng không thấp, nhưng cũng chỉ là bác sĩ trong bệnh viện, chẳng dính dáng gì đến quân nhân cả.”
Lâm Nhan Tịch cố tình lái sang chuyện khác quả nhiên có tác dụng. Nghe cô nói vậy, Tống Giai Giai liền hỏi: “Vậy là quân y à?”
“Cũng coi là vậy đi!” Lâm Nhan Tịch cười gật đầu: “Thế nên tốt nhất các cậu đừng mong gặp bà ấy.”
Câu nói đùa của cô khiến cả hai bật cười. Ngô Nguyệt Huyên chần chừ một lúc rồi mới lên tiếng hỏi: “Vậy… là họ ép cậu đến đây à?”
Lâm Nhan Tịch đang cười bỗng méo mặt: “Cậu đoán đúng rồi, nhưng không có thưởng đâu.”
Tống Giai Giai lại tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng. Cậu không biết để được đi lính như thế này, tôi đã phải vất vả thế nào đâu.”
Đối với tâm trạng của Tống Giai Giai, Lâm Nhan Tịch vẫn có thể hiểu được. Nữ binh muốn nhập ngũ vốn không dễ dàng, đặc biệt là người có bằng cấp không cao như cô ấy. Không phải ai cũng có thể đơn giản như Lâm Nhan Tịch.