Đặc Chủng Nữ Binh

Chương 18

Trước Sau

break

Không khí ở nhà họ Lâm đêm nay xem như yên tĩnh, nhưng ai cũng biết đó chỉ là sự bình lặng trên bề mặt.

Biết ván đã đóng thuyền, Lâm Nhan Tịch hiểu rằng phản kháng thêm cũng vô ích. Vì vậy, cô không có hành động quá khích nào nữa, thậm chí còn dậy sớm ăn sáng.

Có điều, cả cô và Lâm Vạn Niên đều ngồi đó, mạnh ai nấy ăn, không thèm ngẩng đầu lên lấy một lần, cứ như thể đối phương không hề tồn tại.

Chu Huệ nhìn hai cha con như vậy, vốn định khuyên giải, nhưng vừa mở miệng lại nhận ra những lời cần nói đều đã nói cả rồi. Nói thêm gì nữa cũng chỉ vô ích, cuối cùng bà đành thôi.

Đúng lúc này, anh cảnh vệ của Lâm Vạn Niên đột nhiên bước vào. Dù cảm nhận được bầu không khí khác thường, anh vẫn phải căng da đầu lớn tiếng báo cáo: “Thưa Tham mưu trưởng, xe đã chuẩn bị xong.”

“Rầm!” một tiếng, Lâm Vạn Niên ném đôi đũa trong tay xuống bàn. “Đi thôi, chẳng lẽ còn muốn người ta trói con đi à?”

Lâm Nhan Tịch cũng chẳng thèm liếc ông lấy một cái, ném đũa xuống rồi đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

“Tiểu Tịch, con đi tay không thế à?” Thấy dáng vẻ của cô, Chu Huệ lo lắng đuổi theo, nói: “Hôm qua mẹ đã thu dọn đồ đạc cho con rồi mà?”

“Không cần đâu ạ.” Lâm Nhan Tịch lắc đầu không chút do dự, rồi nói: “Biết đâu vài ngày nữa lại bị khai trừ quân tịch, lúc đó lại phải mang về.”

Cô vừa dứt lời, sắc mặt Lâm Vạn Niên lại càng sa sầm.

“Thôi được, không mang thì thôi. Dù sao trong quân đội cái gì cũng có, lúc đó thiếu gì thì gọi điện về nhà, mẹ sẽ cho người mang đến cho con.” Thấy hai cha con sắp cãi nhau, bà vội giảng hòa.

Lâm Nhan Tịch không nói gì thêm, lẳng lặng bước ra ngoài.

Nhưng khi đến cửa, cô đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Chu Huệ: “Mẹ, sau này ở nhà mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe. Dạ dày mẹ không tốt, đừng ăn uống thất thường, cũng đừng tăng ca mỗi ngày. Công việc có quan trọng đến mấy cũng không bằng sức khỏe của mình đâu.”

Nghe vậy, vành mắt Chu Huệ liền đỏ hoe, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. Bà gắng sức gật đầu nhưng không sao nói nên lời.

Nhìn mẹ như vậy, lòng Lâm Nhan Tịch cũng nhói đau, cô vội quay đầu sải bước ra ngoài.

Thấy mẹ không ra tiễn, Lâm Nhan Tịch lại thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cô không muốn khóc nhất, hay nói đúng hơn là không muốn rơi nước mắt trước mặt Lâm Vạn Niên.

Nhưng mẹ cô không ra, ngoài cổng lại có một đám người quen thuộc xuất hiện.

Lâm Nhan Tịch đang định bước lên xe thì hành động chợt cứng lại, sau đó nhìn họ với vẻ mặt hơi khó coi: “Sao các cậu lại đến đây?”

Những người này gần như đều lớn lên cùng cô, đừng nói tiểu học, trung học, ngay cả nhà trẻ cũng học chung một chỗ. Từ nhỏ đến lớn, Lâm Nhan Tịch luôn là đầu sỏ của bọn họ.

Bất kể là chuyện tốt hay chuyện xấu đều không thể thiếu cô, thậm chí phần lớn đều do cô lên kế hoạch. Bao nhiêu năm trôi qua, quan hệ của họ đã vượt xa tình bạn, thậm chí còn như người thân.

Nhưng càng như vậy, Lâm Nhan Tịch lại càng không muốn họ nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.

Nhưng người đã đến rồi, cô chỉ đành bất đắc dĩ bước tới: “Sao các cậu lại đến?”

“Tiểu Tịch, cậu không thi đại học mà đi bộ đội thật à?” Đại Phi nhìn cô, giọng điệu có phần buồn bực.

Lâm Nhan Tịch lại vỗ cậu ta một cái. “Tiểu Tịch cái gì, gọi là chị.”

Đại Phi lập tức hít một ngụm khí lạnh, vẻ mặt như muốn nhịn mà không nhịn được, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Rõ ràng tôi lớn tuổi hơn cậu, mà cứ bắt tôi gọi là chị.”

Lâm Nhan Tịch không thèm để ý đến lời ca thán của cậu ta, ngược lại kéo cậu ta lại: “Người cậu bị làm sao vậy?”

“Không… không sao.” Đại Phi vừa nói vừa né tay Lâm Nhan Tịch, nhưng không thoát được.

“Thôi, cũng chẳng có gì phải giấu.” Lưu Ngữ An tiến lên giữ Lâm Nhan Tịch lại. “Để lừa chú Lâm đi, cậu ấy đã lấy điện thoại của ba mình rồi giả giọng ông ấy, nói là trong đơn vị có chuyện.”

“Sau đó chuyện bại lộ, cậu ấy cũng không trốn, bị ba mình cho một trận.”

Lâm Nhan Tịch nghe xong thì có hơi bất ngờ, nhưng cũng xem như nằm trong dự đoán.

Ngay đêm hôm đó, Lâm Vạn Niên đã vội vã rời đi, rõ ràng là có chuyện lớn xảy ra nên ông mới có phản ứng như vậy.

Đại Phi nói dối tày trời như thế, sau khi bị phát hiện thì việc bị đánh, bị phạt là chuyện hết sức bình thường, nhưng mãi đến bây giờ Lâm Nhan Tịch mới ý thức được vấn đề này.

Trong lòng cô nhất thời dâng lên chút hối hận, rõ ràng là chuyện của chính mình mà lại kéo tất cả mọi người vào cuộc.

“Chẳng phải chỉ là bị đánh thôi sao, có gì to tát đâu chứ. Cậu đừng có khóc đấy nhé, đây đâu phải tính cách của Lâm Nhan Tịch.” Có lẽ đã nhìn ra tâm tư của cô, Đại Phi cười xuề xòa.

Câu nói của cậu ta khiến Lâm Nhan Tịch dở khóc dở cười, chỉ muốn cho cậu ta thêm một cái tát nữa. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt lúc nãy, cô biết vết thương này chắc chắn không nhẹ, nên đành nhịn xuống.

“Bị đánh bị phạt thì đã sao, từ nhỏ đến lớn tôi chịu ít chắc? Dù không có chuyện của cậu, cứ vài ngày không bị ăn đòn là ba tôi lại ngứa tay, còn tôi thì ngứa da, thế nào cũng kiếm chuyện khác để rồi cũng bị đánh y như vậy thôi.”

“Giờ lại thành ra cậu nợ tôi một ân tình, thế lại hay!” Đại Phi vừa nói vừa cười nhìn cô: “Sao nào, có phải đang áy náy đến mức muốn lấy thân báo đáp không?”

Bị cậu ta chen ngang pha trò như vậy, chút áy náy còn sót lại trong lòng Lâm Nhan Tịch cũng bay sạch. Cô lườm cậu ta một cái sắc lẹm: “Tôi chưa đến mức đó đâu!”

Đại Phi hiển nhiên đã bách độc bất xâm, nghe cô nói vậy cũng chẳng hề gì, ngược lại còn bật cười.

Cậu ta liếc nhìn Lâm Vạn Niên đang đứng chờ phía sau cô rồi hỏi: “Chú Lâm đích thân đưa cậu đi báo danh à?”

“Ông ấy sợ đêm dài lắm mộng, nên nhân hôm nay đá tôi đến thẳng trại tân binh báo danh luôn.” Lâm Nhan Tịch cười khẩy.

Hai người nghe xong nhìn nhau, “Nhưng cậu đã học lớp 12 rồi, sao còn chưa thi đại học, sau này tính sao đây?”

“Tới đâu hay tới đó thôi, dù sao với thành tích của tôi cũng chẳng vào được trường đại học tốt nào, đến lúc đó vẫn bị ông ấy tống vào trường quân đội thôi. Lần này cứ thuận theo ý ông ấy, sau này họ cũng hết hy vọng.” Lâm Nhan Tịch nhìn mấy người bạn.

Cô gượng cười: “Mọi người không cần lo cho tôi đâu, tôi là người thế nào người khác không biết chứ các cậu còn không rõ à, đến đâu tôi cũng không để mình chịu thiệt đâu.”

Tuy đúng là như vậy, nhưng nghe tin cô thật sự phải đi, hốc mắt Lưu Ngữ An tức khắc đỏ hoe: “Nhưng cậu đi lần này ít nhất cũng phải hai năm, chúng ta…”

“Ai nói?” Lâm Nhan Tịch suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Bắt tôi ở cái nơi quỷ quái đó hai năm, muốn bức chết tôi à?”

Thấy hai người bạn sững sờ, Lâm Nhan Tịch cũng hoàn hồn lại, thở dài: “Thôi, bây giờ đừng nói chuyện này nữa.”

“Tôi đi rồi, các cậu nhớ bảo trọng. À, lần trước chúng ta chọc phải mấy tên kia cũng không phải dạng tốt đẹp gì đâu, các cậu phải cẩn thận kẻo chúng nó quay lại trả thù.”

Hai người nhìn cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành gật đầu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc