Dã Nhân Và Quả Phụ

Chương 5

Trước Sau

break

 

Tuệ Dao vốc nước rửa mặt, đồng thời cởi luôn lớp áo đã bị dính nhớp để giặt. Y phục của nàng dính tùm lum thứ chất lỏng màu trắng, cái mùi hôi này sẽ làm cho nàng không ngủ được mất.

Nàng hơi liếc mắt để nhìn dã nhân, cảm thấy không cần ngại ngùng với tên người rừng này. Với đầu óc không nhận được giáo dục từ người bình thường, hắn làm sao nhận thức được nam nữ khác biệt. Biết là thế, nàng vẫn không nhịn được, ném cho hắn một ánh mắt đầy cảnh cáo.

 Hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng, biểu cảm ngây thơ vô tội. Đôi mắt của hắn không hề chứa một tia du͙© vọиɠ nào, đơn thuần giống như một đứa trẻ đầy tò mò vậy.

Khi nàng cởi áo ra giặt, nàng chỉ còn xót lại cái yếm trên người, hắn một lòng hiếu kì quan sát vào hai quả đồi nhô lên kia. Hắn lại vô thức sờ ngực mình, không thể hiểu nổi sao đồng loại của mình lại có hai thứ đó.

Sau khi giặt giũ xong, Tuệ Dao được hắn trở mang về trong hang. Nàng không mặc áo vì nó đã ướt, nàng chỉ vắt nó trên một cái cành cây thấp gần đó, phơi lên cho khô.

Vừa nãy không thấy gì, bây giờ Tuệ Dao mới dần dần thấy lạnh, nàng nổi da gà run nhẹ. Lúc này, nàng mới ý thức được do ăn ở quá sạch sẽ mà đi làm chuyện ngu ngốc. Ở trong rừng, càng về ban đêm càng lạnh.

Nhưng tên dã nhân ở bên cạnh nàng lại chẳng có chút cảm giác gì, chắc hắn đã quen với cái nhiệt độ này rồi.

Tuệ Dao không chịu được lạnh, cuối cùng không nhịn nổi, vô thức co người rúc vào người hắn để ngủ.

Hơi ấm tỏa ra từ người nam nhân kia khiến một người có thể hàn như nàng dễ chịu vô cùng.

Dù sao hắn cũng đâu có thông minh, sự hiểu biết chuyện nam nữ bằng không, chắc chắn không thể giở trò gì với nàng. Nàng hoàn toàn buông lỏng phòng bị với hắn. Bây giờ, với nàng chuyện không chết cóng khi qua đêm ở đây quan trọng hơn.

Thấy nàng run rẩy liên hồi, biết nàng bị lạnh. Dã nhân ôm chặt nàng để ủ ấm cho nàng.

Hắn tự cho nàng là một đồng loại chưa trưởng thành, vóc dáng nhỏ hơn hắn, chân tay yếu ớt, lại còn dễ bị lạnh…

Nhìn nàng hắn nhớ về những ngày tháng ngày xưa, hắn đã từng một mình chống chọi với cơn đói, cơn lạnh lẽo, cô đơn… Có những lúc hắn cận kề cái chết, nhưng bản năng sinh tồn sâu thẳm khiến hắn tồn tại đến tận bây giờ.

Đồng loại này của hắn quả nhiên yếu ớt vô cùng. Nàng không thể sinh tồn trong rừng được, hắn nhặt nàng về nuôi dưỡng là việc vô cùng đúng đắn.

Hắn không biết thực ra theo độ lớn của giống loài, Tuệ Dao đã trưởng thành. Chỉ là nàng là con cái mà thôi.

Nàng chỉ mặc độc một cái yếm mà rúc vào người hắn, làn da mềm mại cọ xát trực tiếp lên làn da của hắn.

Dã nhân lại biến hóa, hắn rùng mình, từng sợi lông tơ trên người hắn dựng đứng cả lên. Cảm giác này không phải cảm giác sợ hãi, không phải cảm giác khó chịu… là cái gì vậy?

Hắn lần nữa không thể hiểu nổi ngày hôm nay bản thân mình bị cái gì. Mỗi lần ôm nàng đều có cảm giác lạ lẫm kia.

Người nàng ruốt cuộc làm từ cái gì mà mềm như vậy?

Cảm xúc mới lạ nổi lên, hắn không thể nén nổi cơn hiếu kì ở trong lòng.

Hắn ngồi dậy, đưa ra bàn tay thô ráp lướt trên người nàng. Hắn vuốt ve toàn bộ làn da trơn bóng và mềm mại của nàng. Cái yếm mỏng manh trước ngực nàng không ngăn cản được bàn tay hắn luồn vào trong.

Đến khi vuốt được làn da trước ngực của nàng, một luồng sóng tê rần từ lòng bàn tay truyền vào người hắn, sau đó chạy lan ra khắp cơ thể hắn.

Cảm giác còn dễ chịu và thoải mái hơn cả lúc vừa nãy hắn sờ qua lớp vải kia. Dù chỗ này của đồng loại rất khác biệt, song hắn lại yêu thích địa phương này của nàng, vừa quan sát vừa xoa nắn chúng. Thứ quả tròn lắp trước ngực nàng cực kì mềm mại, lại còn đàn hồi mây mẩy.

Cho dù hắn không biết tiếp theo hắn nên làm gì, hắn chỉ biết mê mẩn bóp lấy hai quả đào, bàn tay của hắn cơ hồ muốn dính chặt vào đây, không muốn rời đi.

Vì ngày hôm nay quá mệt, mi mắt Tuệ Dao trĩu nặng không muốn dậy. Trong cơn mơ màng, nàng có cảm giác hơi khó chịu mà nhăn mày. Song không khó chịu bằng không khí lạnh đang bủa vây nàng, nàng muốn ấm áp hơn, cơ thể nàng vô thức phản ứng, cánh tay mảnh khảnh vươn ra, vòng tay qua cổ hắn, kéo người hắn xuống để ủ ấm cho cơ thể mình. Vô tình, cái yếm nhăn nhúm bị lệch sang một bên, mặt hắn thì được úp trực tiếp vào hai quả ngực tròn. Thứ giữa hai chân của hắn cứng lên lần nữa.

Vừa nãy, cách một lớp áo hắn còn phản ứng, đừng nói là bây giờ trên người nàng chỉ còn độc cái váy dưới, thân trên của nàng trần trụi mềm mại, hương thơm ngọt ngào thoang thoảng.

Không biết trùng hợp đến thế nào, một bên đầu nhũ hoa vừa vặn cọ qua miệng hắn. Dã nhân toát mồ hôi, căng cả da đầu, bối rối tận cùng.

Có cái gì đó mách bảo, hắn lè lưỡi ra liếʍ thử thứ hạt đỏ hồng kia.

Càng liếʍ, hắn lại càng yêu thích, còn thích hơn cả màn xoa bóp lúc nãy. Hắn nhè nhẹ cuốn lấy hạt đậu đỏ hồng, liên tục quét tới quét lui, phủ lên chúng nước bọt của hắn.

Phía trên đầu hắn bỗng chốc có tiếng than thở rất nhẹ, tiếng than này lại vô cùng êm tai.

Dã nhân đã không còn chút buồn ngủ nào. Cả người hưng phấn bừng bừng, tập trung liếʍ mυ"ŧ ngực nhũ của Tuệ Dao.

Hắn biết thứ này không phải để ăn, nhưng hắn lại không thể ngừng lại việc đưa thứ này vào trong miệng mà mυ"ŧ.

Tuệ Dao bị làm cho ngứa ngáy dù đang trong cơn mộng mị, cả người khó chịu hơn cả khi nãy, nàng dần dà phải mở mắt ra. Song nàng không tỉnh lại ngay, tầm nhìn nhỏ hẹp, mơ màng thấy có một cái đầu đen xì đang phủ trên ngực nàng.

Đến khi Tuệ Dao hoàn toàn tỉnh táo trở lại đã thấy đầu nhũ hoa của mình không chỉ ướt đẫm mà còn nằm ở trong miệng tên người rừng kia.

Nàng cực kì hoảng hốt khi thấy hắn đang bú mυ"ŧ bầu vυ" của mình, còn mình thì đang vòng cổ ôm lấy hắn như muốn hắn làm thế.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc