Tuệ Dao sống một mình, ở trong một căn nhà nhỏ phía cuối làng. Đằng sau căn nhà tre là một sườn đồi, kề sát với rừng. Xung quanh nhà cây cối phủ um tùm.
Từ ngày chồng của nàng mắc bệnh rồi mất sớm, mọi người trong làng đều khuyên bảo nàng nên dọn ra ngoài gần nhiều nhà khác trong làng để dễ bề sinh sống, có chuyện gì còn giúp đỡ lẫn nhau.
Tuệ Dao lại một mực từ chối, dù sao thì nàng ở đó quen rồi, không muốn mất công di chuyển đi đâu cả.
Mọi người cho rằng việc một quả phụ trẻ như nàng sống một mình như vậy vô cùng nguy hiểm, nếu không muốn di chuyển thì nên tìm một nam nhân đàng hoàng để tái giá. Nhưng Tuệ Dao lại chưa ưng được mối duyên nào. Trong vùng sơn dã hẻo lánh này, chỉ có mấy chục hộ gia đình, đàn ông ít ỏi, không có nhiều.
Tuệ Dao mới hơn hai mươi tuổi, cho dù nàng có xinh đẹp đến thế nào chăng nữa vẫn là gái đã từng có chồng. Những người muốn lấy nàng, nhờ bà mối gõ cửa thường không được nàng vừa mắt, họ toàn là những người trung niên lớn tuổi mất vợ, đã có mấy đứa con nheo nhóc. Có vài người giàu có từ vùng khác đến lại chỉ muốn nạp nàng làm thiếp.
Hôn sự với chồng cũ, nàng vốn bị cha mẹ ép gả. Tuệ Dao không muốn sự lựa chọn thứ hai của mình cũng là nhắm mắt đưa chân.
Thời gian dần trôi, nàng cứ thế mà lủi thủi trong căn nhà ấy được hơn hai năm. Thôn dân ở đây vốn dĩ hiền lành, không một ai gây khó dễ cho nàng.
Nàng vốn là người làng khác được gả tới đây, sau khi chồng mất, nàng có về nhà cha mẹ đẻ để sinh sống lại nảy sinh xích mích. Không chịu đựng nổi gia đình mình, nàng mới quay về đây sống đơn độc một mình như vậy.
Nàng vốn tháo vát và khéo léo, khu đất quanh nhà nàng trồng rau, có thêm ao cá nhỏ bên cạnh, cuộc sống tự cung tự cấp không đến nỗi khổ sở.
Song năm nay, Tuệ Dao muốn sắm sửa một chút cho bản thân, mà trong nhà đã cạn tiền. Nhìn những chiếc váy áo đã quá cũ của mình, nàng thở dài một hơi.
Hồi xưa, chồng nàng là một tiều phu bình thường, không để lại cho nàng cái gì ngoại trừ căn nhà tre đã cũ này. Tuệ Dao thỉnh thoảng có mang rau với cá ra chợ bán, thật ra chẳng được mấy đồng.
Chợt nhớ bản thân có chút kiến thức về thảo dược, Tuệ Dao nảy sinh ra ý nghĩ, nàng đi vào trong rừng kiếm một chút đồ quý mang về bán, sẽ được giá cao hơn hẳn, đủ cho nàng mua mấy tấm vải may y phục mới.
Tuệ Dao không định đi quá sâu, nàng chỉ cầm theo một chiếc liềm, đeo thêm một chiếc gùi để trong đó ít đồ ăn trưa.
Mọi người trong làng đều nói rằng khoảng trăm dặm gần đây không có thú dữ, hầu như đã bị người trong làng săn giết đến mức tuyệt chủng, hoặc chúng đã rời đi nơi khác tránh xa con người nên nàng không lo lắng đụng phải con mãnh thú nào đó.
Nhưng thật ra chuyện tìm thảo dược không dễ, đi cả nửa ngày, nàng vẫn chưa nhìn thấy thảo dược quý hiếm nào. Có thể do nàng quá ngây thơ rồi, trong thôn có vài tiều phu, có lẽ họ cũng có chút kiến thức, hái trụi gần hết. Muốn kiếm được đồ tốt, nàng phải đi vào sâu hơn chút nữa.
Tuệ Dao nghỉ trưa ở bên cạnh con suối nhỏ. Lấy ít thức ăn ra bỏ bụng, ăn xong liền vọc tay xuống suối rửa mặt cho tỉnh táo. Rửa mặt xong, Tuệ Dao thấy không thỏa mãn lắm, cả người nàng nóng nực, rất nhiều mồ hôi bụi bẩn. Nhìn nước suối trong vắt mát mẻ, nàng không kìm được bản tính sạch sẽ, ham muốn nhảy xuống tắm.
Tuệ Dao liếc một vòng xung quanh quan sát, ở nơi hoang vắng này chắc sẽ không có người. Dân làng không hay đi sâu vào rừng, cùng lắm chỉ có mấy con khỉ ngắm nàng thôi.
Nghĩ vậy, Tuệ Dao bắt đầu cởi áo, lội xuống suối. Quả là không hề làm nàng thất vọng, Tuệ Dao khoan khoái dựa vào mỏm đá gần đó. Dùng tay liên tục vốc nước lên vai mình, cười khúc khích vui vẻ.
Nàng không hề biết, có một cặp mắt u ám hoang dã đang quan sát mình.
Một hồi ngâm mình đã thấy đủ, nàng hướng bờ leo lên, vừa chỉ mới mặc xong y phục. Đột ngột, từ phía sau, một cánh tay to lớn vòng tới, ôm chặt người nàng. Tuệ Dao thét lên một tiếng kinh hoàng, khi đầu hơi xoay, phát hiện một người tóc dài bù xù không thể nhìn rõ mặt đang giữ nàng chặt cứng.