Gió biển thổi lạnh thấu xương, sóng lớn chậm dài lại, bóng dáng anh trong nắng sớm mờ ảo lúc sáng lúc tối.
Đứng ngược nắng, yên lặng đưa tay về phía tôi, nụ cười trên khóe miệng còn tươi đẹp rực rỡ hơn cả ánh nắng, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh tỏa sáng.
Tư Dạ, là anh sao? Anh đến mang em đi sao?
Mang em đi nhé, chúng ta… cuối cùng cũng được ở bên nhau rồi.
Tôi muốn nắm tay anh thật chặt, nhưng lại thấy máu đỏ từ lồng ngực anh phun trào, chảy xuống đất tạo thành một khoảng đỏ rực, ghiống hệt như bông anh túc đang nở rộ
Đôi môi mỏng không còn huyết sắc chậm rãi nhếch lên tạo thành một độ cong cực kì lạnh lùng, nhẹ nhàng phun ra ba chữ, “Cô không xứng…”
Tay tôi khựng lại giữa không trung, không thể nói năng gì nữa. Cuối cùng tôi cũng biết, có một loại kết thúc gọi là… mãi mãi.
“Tư Dạ…” Tôi gọi anh, máu và nước mắt biến thành thất truyền của sinh mệnh, chỉ nguyện anh nghe thấy
“Mang em đi, mang em đi…”
Linh hồn bị vây khốn trong lao tù của bóng tối, bay tới rồi đi mất…
Trong mơ hồ có người nắm lấy tay tôi, cơ thể tôi như lơ lửng trôi trên mặt biển, nhấp nhô theo ánh hoàng hôn, xung quanh tất cả đều chỉ có giá lạnh, nhưng thân dưới lại như có lửa đốt.
Tôi sao thế này? Cảm giác này rất khác thường, tê liệt, đau nhức, chiếm lĩnh tất cả dây thần kinh trên người tôi.
Con người sau khi chết đi, linh hồn sẽ rời khỏi cơ thể, còn có cảm giác không
Tôi muốn thoát khỏi đau đớn khó chịu này, nhưng lại bị người ta bóp chặt lấy cằm, một thứ gì đó nóng cháy nhưng mềm mại đặt ở trên môi tôi, dịu dàng nhưng lại không thể phản kháng, cướp đi hơi thở tôi.
Bị sức mạnh đó áp bức, ý thức tôi dần quay về, chậm rãi mở mắt, thấy trần nhà cao cao, là phòng riêng của Vũ.
Tôi không chết, điều đó chẳng phải một tin vui. Khoảnh khắc này tôi chỉ hy vọng mình đã chết rồi
Trên trần nhà làm bằng kính, tôi thấy có một người đàn ông đang nằm đè trên thân một người đàn bà, sau lưng người đàn ông có xăm hình một con Tường Long màu vàng, thân thể cường tráng đang chuyển động rất có tiết tấu.
Thân dưới đang kết hợp chặt chẽ của họ được che đi trong chiếc chăn màu trắng được làm bằng lụa cao cấp, mặt củ người phụ nữ còn trắng hơn cả chiếc chăn, tay bị người đàn ông đè chặt trên gối, trong đôi mắt màu tím sẫm là hoảng sợ tràn đầy…
“Tỉnh rồi à…” Người đàn ông thở dốc bên tai người phụ nữhơi thở nóng bỏng đâm thẳng vào màng nhĩ của cô ta.
Là Vũ sao? Anh…đang ở trong cơ thể tôi ư?!
Trái tim tôi hoảng hốt, không!
“Sao không trả lời anh? Em vẫn muốn ngủ hả?” Người đàn ông mút lấy đầu vú của người phụ nữ như một đứa trẻ, cảm giác tê dại như bị điện giật cắn nuốt cơ thể tôi.
“Vũ, là anh sao?”
Tôi ngớ ngẩn rồi, người đang ở phía trên tôi là Vũ sao? Là Vũ tôi yêu thương tử bé sao?
Người đàn ông cười nhẹ, đôi tay đtặ trên mặt tôi, nghiêm túc nói, “Là anh. Ngưng Tịch, nhìn cho rõ đi. Anh đang ở trong cơ thể em đây này…”
Tôi như bị sét đánh, cả người rung lên một cái, “Anh, em là em gái anh, là em gái anh đấy!”
“Anh biết mà, em là em gái anh, anh vẫn luôn biết điều đó.” Anh ngậm vành tai tôi vào miệng cắn nhè nhẹ, thì thầm “Ngưng Tịch, ở bên trong em thật ấm áp, thật dễ chịu.”
“Anh, buông em ra!” Tôi nghiêng mặt đi, gắng sức giãy dụa, Vũ khẽ cười một tiếng, cơ thể dừng lại, nửa người trên nâng lên nhìn tôi, cái nhìn đầy hứng thú.
Thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, tôi muốn động động cơ thể một chút, có điều, căn bản đó là chuyện không tưởng. Tác dụng của Lục yêu vẫn chưa hết, đôi tay một chút sức lực cũng không có. Tôi lúc này giống hệt như con bướm đã gãy cánh, dùng hết sức lực để giãy chết, nhưng chỉ là vô ích.
Đã tiêu hao hết một chút sức lực sót lại, cơ thể tôi lại nặng nề ngã trên giường, miệng vết thương nứt ra, băng gạc trên lồng ngực lại thấm đầy máu.
“Lăn qua lăn lại được rồi sao?” Vũ một tay kéo tôi lại, đặt vào trong ngực, dục vọng càng đâm sâu vào trong người tôi hơn, tôi đau đến run rẩy.
“Còn muốn đi đâu nữa? Em nói sẽ cùng anh cả đời, quên hết rồi sao?”
Tay anh vuốt ve trên người tôi, giọng nói rất nhẹ nhưng bàn tay lại không hề dịu dàng, tựa như đang dùng một sợi dây thừng vô hình trói chặt tôi lại.
Đôi tay vô lực đặt trên bờ vai anh, ánh mắt đầy bi thường của tôi nhìn thẳng vào anh
“Anh, sao anh có thể làm nhục em như thế?”
Anh ta hôn lên trán tôi một cái, mềm nhẹ nói “Anh mà không làm vậy với em, em sẽ bị Lục yêu đày đọa đến chết, nghe lời, một lúc nữa là ổn thôi.”
“Vậy cứ để em chết đi, buông ra!!!”
Anh ta cười khẽ lắc đầu, bàn tay vuốt ve băng gạc trên lồng ngực tôi, “Anh sẽ không để em chết đâu, bất kể em có chết bao nhiêu lần anh đều có thể cứu em về. Kể cả em đã chết rồi anh cũng sẽ ướp xác cho em, hàng đêm ôm ấp em, em muốn thế không?”
Tôi hít vào một ngụm không khí lạnh ngắt, nhìn anh đầy sợ hãi.
Ngón tay anh lướt qua mặt tôi, đôi môi lại tới gần
Tôi né tránh hơi thở anh ta, lớn tiếng nói “Hiên Viên Ngưng Vũ, bác Sóc Tuyết ở trên trời có thể nhìn thấy anh đấy!”
Anh ta giữ mặt tôi cố định, ánh mắt đen láy đầy dục vọng, “Vậy cứ để bà ấy nhìn đi, thấy con trai vui vẻ thế này, bà ấy nhất định sẽ vui, phải không?”
Lực đạo của hắn đột nhiên tăng lên, tôi khó chịu ngẩng mặt lên, giống như bị sức mạnh của người này áp bức đến ngõ cụt, trừ việc nghênh hợp, căn bản là không có chỗ chạy trốn.
Tim như bị dao cắt, cơ thể vẫn còn chịu tác dụng của thuốc chỗ nào cũng đỏ hồng, trước mắt chỉ có một màu trắng, linh hồn đang du hành giữa khoái lạc và thống khổ.
“Ngưng Tịch,ở dưới anh em có cảm giác gì? Có sung sướng không? Ưm? Nói cho anh nghe…”
“Ưm…” Tôi cắn môi , anh ta càng lúc càng tăng thêm lực, mỗi lần đâm vào đều đến chỗ sâu nhất trong tôi, hung hăng chuyển động.
“Có cảm giác đúng không? Cơ thể em đã nói cho anh nhưng tại sao vẻ mặt em lại bi thống thế kia?” Vũ lướt trên mặt tôi, buồn bã hỏi
“Bởi vì, trái tim em đang đau đớn, đau đến thấu xương, đúngkhông? Mới có nửa ngày trôi qua, có một nửa cảm giác ở dưới địa ngục rồi, em cảm nhận được không? Anh muốn em nếm thử loại cảm giác này. Ngưng Tịch, em nhất định phải hiểu!”
Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, chẳng thể nghĩ đến bất cứ điều gì nữa, cơ thể theo động tác của anh ta lên lên xuống xuống, người đàn ông ôm tôi đã bỏ quên tôi, ánh mắt ác độc như diều hâu ngoài chiếm hữu thì chỉ còn là muốn chiếm hữu…
Lúc này khí lực tôi dường như đã bị rút sạch, hơi thở mong manh. Nhưng người đã phát tiết xong rồi lại không muốn buông tôi ra, vẫn cứ ôm chặt tôi trong ngực, hôn lên xương quai xanh của tôi.
“Ngưng Tịch, anh hy vọng em có thể có được cảm giác giống như anh. Cùng yêu cùng hận. Thế giới này bất công đối với chúng ta như thế, vì sao em còn ôm hy vọng với nó, bởi vì mẹ của em sao? Bà ấy đã đem những ý nghĩ thiện lương rẻ mạt của mình truyền lại cho em à?”
Rẻ mạt? Anh ta có thể nói tình cảm của mẹ tôi rẻ mạt sao?
Tôi nghiến răng níu lấy bờ vai anh ta “Em có hy vọng với thể giới này là vì anh, làm cho anh hạnh phúc là toàn bộ tâm niệm của em, anh lại nói nó rẻ mạt ư?”
“Hạnh phúc?” Vũ cười, “Nó từ lâu đã bị anh ném vào thùng rác rồi. Em có biết người cha tốt của chúng ta đói xử với anh thế nào không?”
“Ông ta là người yếu đuối nhất trên đời nhưng lại là một người cha cực kì tàn nhẫn, kể từ khi anh sinh ra chưa từng nhìn anh lấy một cái, ném anh cho một đám người cầm thú dạy dỗ, chính là đám người của Hình đường ấy. Bọn họ ngoài mặt thì cung kính anh, nhưng trong bóng tối lại đem tất cả oán giận đối với cha phát tiết trên người anh.”
Ngón tay anh lướt trên mặt tôi, nhẹ giọng nói “Em có thể tưởng tượng anh đã từng phải trải qua những ngày tháng như thế nào không?”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, “Vì sao không nói với cha?”
“Nói ư? Cũng phải để ông ta tin mới được. Bọn hắn đều là coa thủ dùng hình, làm cho em cực kì đau đớn nhưng lại không để lại bất kì dấu vết gì. Anh khóc lóc kể lể với cha đấy, nhưng ông ta thà tin người khác cũng không tin anh, còn nói anh quá yếu ớt, phạt anh đến trước bài vị của tổ tiên quỳ suốt cả một đêm.”
Vũ cười lắc đầu, “Nếu như, ông ta đối với anh có một chút tình cảm thì sẽ phát hiện ra con trai ông ta đã gầy yếu thành cái dạng nào rồi. Chỉ là ông ta lại không hề có! Anh là con trai ông ta đấy, nhưng vị trí của anh trong mắt ông ta còn không bằng một sợi tóc của người đàn bà kia. Anh là thiếu gia của Hiên Viên gia, người ngoài đều nghĩ anh được sinh ra ở thiên đường, nhưng anh lại luôn phải sống trong địa ngục. Bọn hắn không dám giết chết anh, nhưng lúc nào cũng khiến anh sống trong sự sợ hãi đau đớn, họ làm không biết mệt. Đêm nào anh cũng gặp ác mộng, từng khuôn mặt mỉa mai cười nhạo cứ lần lượt hiện lên. Anh đau khổ đến cùng cực nhưng lại chẳng thể nói lên lời, không cách nào giải thích, không có chỗ để khóc lóc than thở.”
Tôi thật không thể tin nổi “bác Sóc Tuyết thì sao?”
“Bà ấy ư?” Vũ hừ cười một tiếng, “Một người đàn bà thiện lương đến mức đáng thương. Lúc cha và cô làm tình, bà ấy chỉ biết trốn trong phòng rồi khóc lóc. Sau đó còn phải bày ra khuôn mặt tươi tắn để đối mặt với hai người họ, anh có thể hy vọng bà ta làm cái gì đây?”
Nhìn nụ cười trên mặt anh, tôi chỉ cảm thấy bi ai.
“Vũ, cha không phải có ý coi thường anh, ông ấy chỉ là quá yêu mẹ em, bị tình yêu cấm kỵ này đày đoạ thể xác và tinh thần đến mệt lử, cho nên ông ta chẳng còn sức lực để yêu thương anh nữa.”
Anh nhìn tôi, xoa xoa mặt tôi, “Vậy thì có thể được tha thứ sao? Như thế có công bằng với anh không?”
Tôi bất lực nhìn thấy anh “Anh thì sao? Anh đối với em có công bằng không?”
Tay anh ta khẽ run lên, ánh mắt hiện lên tia bất định
“Vũ, đủ rồi, anh ta thành công báo thù tất cả mọi người, cha, mẹ, còn cả em nữa. Nhưng tất thảy những điều này đều không thể làm bình ổn sự phẫn nộ trong anh sao? Hay là anh muốn tiếp tục hành hạ em để thỏa mãn chính mình?”
Anh khẽ ôm lấy tôi, thì thào như một đứa trẻ
“Không, chỉ có em là đối tốt với anh, chỉ có em mà thôi. Có em cùng anh, anh sẽ không sợ hãi nữa…”
Cơ thể anh run rẩy, cánh tay ôm ngày càng chặt, giống như muốn hưởng thụ một chút ấm áp từ tôi
Anh sợ hãi như một đứa trẻ sợ bóng tối, còn anh, anh sợ thế giới này
Nhìn tháy dáng vẻ này của anh, đột nhiên tôi cũng cảm thấy thật khó chịu.
Tôi đã từng sống trong địa ngục, cho nên tôi biết sợ hãi là cảm giác gì.
Nó là một gốc cây lớn đâm sâu trong lòng, dùng máu thịt của bạn làm chất dinh dưỡng, không ngừng sinh trưởng lớn mạnh, rễ cắm trong lòng bạn cực kỳ sâumuốn rút ra nó sẽ cào rách trái tim bạn, máu thịt sẽ tuôn trào ra, sẽ khiến bạn sống không nổi.
Không biết đó có phải là hạnh phúc hay không, nhưng lú tôi sợ hãi nhất đều có Tư Dạ ở bên. Anh không phải là người thân của tôi, nhưng anh lại dùng cách thức của riêng mình cho tôi một sự dũng cảm khó hiểu.
Nhưng Vũ, rõ ràng anh luôn ở bên cạnh người thân của mình nhưng hạt giống của nỗi sợ hãi vẫn mọc rễ nẩy mầm trong lòng anh, nó cắn nuốt linh hồn anh, làm bẩn trái tim anh, hủy hoại toàn bộ cơ thể anh…
Anh bất chợt ngẩng đầu lên, mê man nhìn tôi, “Ngưng Tịch, có hận anh không?”
Tôi nhìn vào trong mắt anh, nhẹ giọng nói “Em và anh đều không đáng được tha thứ, nhưng người em hận nhất là chính em. Bây giờ em chỉ muốn đi tìm một nơi rồi im lặng chết đi, trả lại cho họ một chút công bằng. Vũ, anh có hiểu không?”
“Hiểu chứ.” Anh nhẹ nhàng thả lỏng người tôi ra, “Ngưng Tịch, để anh ôm em một cái được không?”
Tôi không nói gì, anh cho rằng đó là lời ngầm đồng ý của tôi. Đầu vùi trong ngực tôi, im lặng ôm tôi, giống như một đứa trẻ đang ngủ.
Tôi nhìn lên trần nhà, hình ảnh trong gương rất tĩnh lặng, Vũ giống như một đứa trẻ dựa sát vào người tôi.
Tôi thở dài một hơi thật dài…
Tâm trí Vũ không bình thường, bao năm nay rồi mà lại không có ai phát hiện ra ư?
Là chúng tôi không chú ý đến anh, hay là anh che giấu quá giỏi?
Chỉ là, tôi chẳng thể nào đi cùng anh tiếp được.
Tôi mệt rồi, thật sự mệt rồi.
Lúc này, tôi lại nghĩ tới cái vách núi cheo leo kia, nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọngvà bi ai của Tư Dạ
Tư Dạ, nếu em nhảy từ chỗ đó xuống, có thể nhìn thấy anh không?
Em thực sự rất muốn thử…
Đúng lúc này Vũ không hề báo trước vào tiến vào, tôi ngạt thở, đau đớn bất ngờ khiến cơ thể tôi ưỡn cong.
“Em muốn rời khỏi anh sao?” Ánh mắt băng lãnh của dã thú lóe lên tia công kích
“Vũ…” Tôi đau đớn nắm lấy cánh tay anh
“Em thà là chết cùng hắn cũng không muốn cùng anh?”
“Anh tuyệt đối sẽ không để em đi, tuyệt đối không! Nguyễn Linh đang ở trong tay anh, nếu em chết, anh sẽ tùng xẻo cô ta.”
“Em muốn bay anh sẽ bẻ gãy cánh chim của em. Em muốn chạy, anh sẽ khóa chân em lại. Anh muốn em cùng anh, cho đến tận lúc chết!”
“…”
Khoảnh khắc cao trào đó, anh ôm chặt lấy tôi, dục vọng bùng nổ trong nháy mắt. Tôi cảm thấy lúc đó cả người như bị người ta bóp chết, linh hồn rời khỏi cơ thể một cách rõ rệt.
Anh ta gục xuống người tôi thở dốc, “Ngưng Tịch, em gái đáng thương của anh, chúng ta đều là những đứa trẻ bị thần linh vứt bỏ, chẳng ai có thể cứu rỗi chúng ta hết…”
“…” Có cái gì đó làm mờ tầm mắt tôi, tất cả trước mắt như đang mờ mịt trong lớp nước
Anh ta sờ lên mặt tôi, đột nhiên ngẩng đầu “Sao lại khóc?”
Tôi khóc ư? Hình như có thứ chất lỏng lạnh buốt chảy trên gò má tôi, tôi khóc thật…
Anh ta nâng cằm tôi lên, liếm đi nước mắt trên mặt tôi, liếm đi, lại tràn ra, liếm đi lại tràn ra…
Mãi đến khi anh ta mặc kệ, nước mắt tôi vẫn rơi ướt đẫm vỏ gối, anh ta thở dài, quay đầu, buồn bã hỏi tôi
“Khóc đến mức này? Anh khiến em khó chịu à?”
Vết dao trên lồng ngực vì làm tình mà rách toạc ra, máu thấm đẫm băng gạc, nhuộm đỏ cả lồng ngực anh ta.
“Ngưng Tịch…” Anh ta dường như đang nói gì đó, nhưng tôi không nghe rõ. Tiếng nói ngắt quãng truyền tới, rất xa rất xa.
Thật kì lạ, rõ ràng anh ta gần như trong gang tấc, lại khiến tôi cảm giác như xa tận chân trời
Tôi nhìn thấy hai thân thể trần trụi trong gương, hình ảnh này tựa hồ rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta sởn da gà.
Mẹ, kết quả lại là thế này? Mẹ có nghĩ đến không?
Con hết cách rồi, trái tim anh ấy quá đen tối, con không cứu được anh ta, cũng chẳng ai cứu được anh ta hết…
Thế nào là địa ngục? Chính là khi đa mở to mắt mà ác mộng…vẫn cứ tiếp tục.
Chính là tôi của hiện tại, trong lao tù của bóng tối, không biết đến khái niệm thời gian, không biết là đêm hay ngày nữa
Mỗi ngày đều lặp đi lặp lại một giấc mộng giống nhau, một giấc mộng khiến người ta sống không bằng chết.
Vũ luôn luôn dùng đến Lục yêu, liều rất mạnh, không ngại ngần dùng trên người tôi. Trừ khi tinh thần hoặc cơ thể này của tôi suy sụp hoàn toàn, nếu anh ta sẽ không ngừng lại.
Sức khỏe tôi càng ngày càng sa sút, không chỉ là thân thể, còn hữu thần chí nữa. Có lúc Vũ đè trên người tôi, tôi cũng nhìn thấy khuôn mặt của Tư Dạ, lúc đó, tôi sẽ đáp lại anh ta rất nhiệt tình. Mãi cho đến khi đôi tay kia bóp cổ tôi thật chặt, tôi mới tỉnh lại.
Lục yêu đã hủy diệt tôi triệt để, cho dù có bị hạ độc hay không, tứ chi tôi vẫn cứ tê liệt như thế, có lúc toàn thân có mất hết cảm giác
Khi đó Vũ sẽ nói tôi lạnh lẽo như xác chết
Không ngờ, có một ngày, tôi lại ở trên giường của chính anh trai mình làm những chuyện cam luyen thế này, đó đúng là một câu chuyện cười, đáng để nhạo báng.
Mà cuộc đời tôi, vốn dĩ là một câu chuyện cười dài.
Trước khi Vũ làm tình thường nhẹ nhàng ôm tôi, nói với tôi ngày hôm đó anh ta đã làm những gì, còn nói cả về tâm trạng của anh ta.
Lúc tâm trạng tốt, anh ta rất dịu dàng.
Lúc tâm trạng không tốt, anh ta cực kì thô bạo.
Tuy nhiên, đối với tôi thì điều đó chẳng có gì khác biệt.
Nhưng anh ta thích đem hết tâm trạng của mình truyền đến cho tôi. Khoái lạc, phẫn nộ hay thống khổ.
Giống như anh ta đã từng nói anh ta muốn tôi có cùng cảm giác với anh ta, bắt tôi đau khổ khi anh ta đau khổ, oán hận khi anh ta oán hận, sợ hãi khi anh ta sợ hãi.
Nhưng mỗi ngày, anh ta đều hỏi tôi một câu giống nhau, “Ngưng Tịch, có hận anh không?”
Trước giờ anh ta chưa từng hỏi tôi có yêu anh ta không, bởi vì đáp án không cần nói cũng biết.
Còn tôi lần nào cũng hỏi anh ta một câu, “Vũ, có tin vào báo ứng không?”
Sau đó anh ta sẽ ôm tôi cười ha ha, tiếng cười kia rất nhẹ nhàng, nhưng cơ thể lại run rẩy.
Tôi lại cảm thấy dường như anh ta đang khóc
Cứ như vậy, qua một tháng, tôi lại cảm thấy cuộc đời mình cũng khá dài.
Sáng sớm, Vũ giống như thường lệ, hôn nhẹ lên trán tôi
“Ngưng Tịch, anh đi đây, em ngủ thêm một chút nữa đi, hôm nay anh đưa bác sĩ tới khám cho em”
Tôi nhìn lướt qua anh ta rồi nhắm hai mắt lại.
Anh ta đắp chăn kín lên người tôi, vuốt ve tóc tôi rồi mới đứng dậy rời khỏi.
Đó là chuyện anh ta phải làm mỗi ngày, chăm sóc tôi như chồng chăm sóc vợ.
Tôi vẫn nằm trên giường, sự thực là đã lâu lắm rồi tôi chưa rời khỏi cái giường này.
Phòng ngủ của anh ta trở thành phòng giam của tôi, chỉ là trước giờ ngoài cửa đều không có người canh gác.
Bởi vì Vũ biết rõ, tôi căn bản dậy không nổi.
Có lúc, thậm chí tôi còn hoài nghi có phải mình đã chết rồi không.
Cơ thể không cảm giác được linh hồn đang tồn tại, ý thức lúc nào cũng bay tới những miền âm u
Trong mơ màng, cảm giác có người bế tôi lên, chăn trên người trượt xuống, cơ thể trong chăn không một mảnh vải.
Người đó hít một ngụm không khí, dùng thứ gì đó quấn người tôi lại, sau đó lại bế tôi lên.
Là Vũ sao? Anh ta về sớm thế sao?
“Ngưng Tịch, tỉnh lại, tỉnh lại đi…” Cố gắng nói thật nhỏ, không phải Vũ.
Là ai thế? Tôi chậm rãi mở mắt,
“Đằng Tuấn?”
“Anh đưa em đi…” Anh ôm tôi rất chặt, nhưng tay lại đang run lên.
“Em sao thế?” Ánh mắt anh đỏ rực như sung huyết, mái tóc bù xù không chịu nổi, Đằng Tuấn là một người rất để tâm đến vẻ bề ngoài, như này có chút không giống bình thường.
“Nguyễn Linh, cô ấy chết rồi…”
“Cái gì? Anh nói lại đi.” Tôi níu chặt lấy vạt áo anh
“Cô ấy chết rồi! Ngưng Tịch, xin lỗi em, Lục yêu là anh đưa Vũ, vì cứu Nguyễn Linh mà anh phải phản bội em, kết quả lại hại em thành thế này…”
Tôi bịt kín miệng anh, bây giờ còn nói những lời đó làm gì? Vô nghĩa.
“Là Vũ làm?”
“Không, tự sát. Cô ấy không muốn liên lụy em.”
Đằng Tuấn khóc, tôi hoàn toàn ngây người. Cả người cứng ngắc như một pho tượng rỗng tuếch, chỉ chạm nhẹ một cái là đổ ngay.
“Ngưng Tịch, chúng ta đi!”
Tôi lắc đầu “Em không đi…”
Đằng Tuấn nóng nảy, lắc mạnh bả vai tôi “Em phải đi! Anh ta mới là người điên thực sự, anh ta sẽ hủy diệt em đến cùng.”
“Cũng bởi vì như vậy, em mới không thể đi.” Hủy diệt tôi là đủ rồi, còn để anh ta đi hủy diệt người khác sao?
“Ngưng Tịch, nghe anh nói, anh đã gặp Nguyên Húc, cậu ây nói với anh…”
Ánh mắt tàn tạ của tôi lập tức lấp lánh tỏa sáng, kích động đến mức như máu đang chảy ngược
Tôi níu tay Đằng Tuấn vội vã hỏi “Thật sao? Anh nói thật? Không lừa em chứ?”
“Là thật! Cho nên, em nhát định phải sống để rời khỏi đây. Ngưng Tịch, sống mới có hi vọng.”
Cô nói này như một chậu nước lạnh dội vào nhiệt huyết của tôi, khiến tôi lập tức tỉnh táo lại.
Tôi trầm tư một lúc, sau đó nhìn anh, bình tĩnh nói, “Em không thể đi với anh được…”
Buổi tối, tôi nhìn thấy trong tay Vũ có một ống tiêm, nhàn nhạt hỏi, “Anh định dùng nó khống chế em cả đời à?”
“Không đâu, số lượng có hạn thôi. Sau khi dùng xong, anh sẽ nghĩ cách khác.”
“Cách gì? Khóa chặt tứ chi em hay là đánh gãy chúng?”
Vũ cười, hôn lên tay tôi, “ý kiến không tệ, có điều anh không nỡ nhìn em đổ máu. Chúng ta rồi sẽ nghĩ được cách thôi, phải không?”
Tôi nhìn anh, bình tĩnh nói, “Chỉ cần anh đừng tiêm Lục yêu vào người em nữa, em sẽ ở cùng anh, cả đời.”
Anh ta hơi ngạc nhiên sau đó cười phá lên, “Ngưng Tịch, đừng đem dáng vẻ em đối phó với họ ra để đối phó với anh, vô dụng thôi.”
“Em không đối phó với anh, anh muốn một người tàn phế hay là một người con sống sống động xinh đẹp, tự anh quyết định.”
Anh ta thu lại nụ cười, vuốt ve mặt tôi, “Anh làm sao có thể tin em?”
Tôi hất tay anh ta ra “Anh nhật định phải tin em, anh đã mất con tin rồi. Em biết, Nguyễn Linh đã chết.”
Anh ta chỉ nhíu mày “Đằng Tuấn nói với em sao? Thảo nào nửa ngày nay không thấy hắn, sao em không đi cùng hắn?”
“Là em muốn ở lại.”
Vẻ mặt hắn ngẩn ra, tay xoa cổ tôi, nhẹ giọng nói “cho anh một lý do có thể tin được đi.”
Tôi ngẩng mặt nhìn anh ta, ánh mắt anh ta đầy hưng phấn nhưng trên tay lại đầy sát khí
“Vũ, anh có tin vào báo ứng không? Em tin. Một người nếu đã làm sai một chuyện, báo ứng sẽ như hình với bóng. Em lúc này chính là đang chịu báo ứng. Nhưng anh thì sao?”
Tôi cầm tay anh ta đặt lên mặt mình rồi nói, “Lúc nào mới đến lượt anh? Em rất muốn xem.”
Anh ta áp đảo lại tôi “Lý do rất hay, nhưng vì sao anh lại phải đồng ý với em?”
“Anh sẽ không muốn làm tình với một xác chết, người chết chẳng có cảm giác gì, nó sẽ không giúp anh thực hiện mong muốn của mình.”
“Mong muốn của anh là gì?”
“Ấm áp, an ủi, bao dung, còn cả…khoái cảm nữa” Tôi hôn lên môi anh ta, lưỡi hòa quyện vào lưỡi anh ta
“Có muốn biết vì sao đám đàn ông đó không thể rời khỏi em không? Không có lục yêu, em có thể càng khiến anh thỏa mãn hơn.”
Tôi thổi hơi bên tai anh ta, đầu lưỡi như vô tình lướt qua vành tai anh ta.
Anh ta giữ mặt tôi lại, “Đừng dùng mấy thứ kĩ xảo đó đối phó với anh, anh không thích đâu.”
Tôi cười lạnh, đầu lưỡi lướt qua ngón tay anh ta, cảm giác được anh ta run lên, ôn nhu nói, “Nhưng anh vẫn hưng phấn cơ mà? Làm sao phải so đo nhiều như vậy làm gì, anh đã nói, chúng ta đều là ác ma, chẳng ai có thể cứu rỗi được cả.”
Tay tôi thăm dò trong vạt áo anhta, chậm rãi cuộn áo sơmi anh ta lên, ngón tay hơi lạnh chạm trên da thịt nóng bỏng của anh ta, đưa tới một cơn run rẩy.
“Em có lạnh không?” Tôi xoay người, môi gắn lên tai anh ta hỏi
Anh ta giữ chặt tay tôi, tầm mắt mơ màng
“Em có thể khiến anh nóng lên, phải không?”
Đầu lưỡi mềm mại của tôi lướt trên khóe môi, chiếc cằm trơn nhẵn, cổ dài xinh đẹp, bờ vai rộng, một đường đi thẳng xuống hai điểm nhỏ trước ngực, cắn nhẹ
“Ngưng Tịch…” Anh ta rên rỉ một tiếng, ngón tay linh hoạt vén áo ngủ của tôi lên, ép chặt tôi vào lồng ngực mình, bộ ngực cường tráng cọ xát nhũ hoa tôi.
Tôi cười nhẹ, tay thăm dò phía dưới.
Tiểu đệ! Tiếng tháo thắt lưng vang lên trong không khí dâm hoan, trêu trọc dục vọng.
Anh ta thất bại gầm nhẹ một tiếng, bàn tay nắm lấy eo tôi, dục vọng đâm thẳng vào, để tôi làm theo chuyển động của anh ta, nhấp nhô lên xuống hết lần này đến lần khác.
Kích tình mạnh bạo khiến chúng tôi mồ hôi như mưa. Tiếng thở dốc của hai người cùng đan xen vào nhau, cùng một tiết tấu, hài hòa dễ nghe.
Giọt mồ hôi của anh ta rớt lên trán tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh trai tôi, Vũ, anh ta thực sự rất khoái lạc
Trong người chúng tôi cùng chảy một dòng máu, thế mà anh ta lại vui vẻ vì chiếm hữu được tôi.
Đó là một loại châm biếm? Hay là một loại bi ai?
“Vũ, ngày mai em muốn đến một nơi.”
Ánh mắt anh ta rực sáng một chút, xoay người một cái đem tôi đặt dưới thân
“Đi đâu?”
“Đến vách núi kia, em muốn đem một thứ trả lại cho anh ấy.”
“Em nói Lưu quang phải không?”
“Vâng…”
Đôi mắt anh ta chấn động “Anh từng nói là đừng có mà đùa giỡn anh.”
Tôi cười, “Em có thể đùa giỡn gì chứ? Nếu em muốn chết thì hôm nay hà tất phải làm thế này. Lúc anh chưa về em đã có thể chết đến 180 lần rồi.”
Anh cúi đầu hôn nhẹ tôi, “Vì sao nhất định phải đi?”
“Anh ngày nào cũng ngủ bên cạnh em, anh biết đấy, em ngủ không ngon, luôn gặp ác mộng, trong mộng toàn là khuôn mặt anh ấy.”
“Được, ngày mai đi cùng em. Nếu em có thể dậy được…”
Tôi hít sâu một hơi, linh hồn như đang bay lượn trên trời, đến hơi thở cũng trở nên lạc lõng
Tôi nhìn thấy cạnh sắc nhọn ở đầu giường, đột nhiên giơ tay lên, đập mạnh vào đó
Mu bàn tay tím đen, chảy máu. Nhưng tôi lại không cảm thấy đau, thân thể này đã chết lặng rồi.
“Em làm gì vậy?” Người bên trên nhìn tôi nghi hoặc
“Muốn biết bản thân còn sống hay không?”
Anh ta nâng cằm tôi lên, “Muốn biết sao? Anh có một cách tốt hơn.”
Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ của anh ta, tôi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Giọt máu trên tay đang rung rinh, tôi biết, thứ đã chết lặng không phải là cơ thể, mà là trái tim.
Hiên Viên Ngưng Tịch, đây là lần cuối cùng mày phản bội chính mình…
Đứng trên vách núi, dưới chân là gió lạnh buốt, trước mắt là tịch dương, bầu trời dường như đang bị thương, có cả miệng vết thương chảy đầy máu.
Tất cả ngày hôm đó đều hiện lên trước mắt, rõ ràng đến tận lỗ chân lông.
Tư Dạ, chính là chảy khô máu ở đây, đau thấu tim.
Bên tai là tiếng gió ù ù, hoà tan ba chữ cuối cùng của anh
“Cô không xứng!”
“Cô không xứng!”
“Cô không xứng!”
…
Từng tiếng từng tiếng, lóc xương lóc thịt tôi.
“Ngưng Tịch, ở đây lạnh lắm, ném nó xuống rồi đi thôi.” Vũ cởi áo khoác rồi kéo tôi vào lòng.
Nghe tiếng tim đập thình thịch của anh, bỗng nhiên nhớ đến, mới trước đây không lâu, việc tôi thích làm nhất chính là chui vào lòng, nghe tiếng tim anh đập.
Tôi nhắm mắt lại, ký ức tuổi thơ, xa xa, nhẹ nhàng, mờ ảo như vậy, rồi lại tươi đẹp như thế, đó là thiên đường trong lòng tôi…
“Anh, chờ em, em không đuổi kịp anh đâu…”
“Ha ha ha, nhanh lên nào. Chúng ta vào rừng đi…”
“Chúng ta vào đó làm gì?”
“Ngắm trời, ngắm mây, ngắm chim bay qua rừng. Ngưng Tịch, em có từng muốn xem chim bay trên trời không? Anh muốn biết đằng sau những đám mây kia là thứ gì? Có phải là thiên đường đầy hoa tươi hay không.”
“Anh, nơi nào có anh, nơi đó chính là thiên đường…”
Khóe miệng tôi chứa nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, thì ra, ngay từ đầu tôi đã sai rồi…
“Vũ, lần trước khi tế bái cha, anh cũng ôm em như thế, anh còn nhớ lúc đó em nói gì với anh không?”
Anh hôn lên trán tôi, nhẹ giọng nói “Nhớ chứ, em nói, trái tim anh đang gọi em, tiếng tim đập của anh ấm áp hơn tất thảy mọi thứ trên đời…”
Tôi cười, vùi mặt vào ngực anh, đón lấy thứ đã từng ấm áp ấy
“Đúng, tiếng tim đập của anh ấm áp hơn tất thảy mọi thứ trên đời.”
“Có biết bây giờ em nghe thấy gì không?”
“Em nghe thấy gì?”
“Em nghe thấy tiếng nói của cha, ông đang ở trên trời, muốn em đưa anh đến gặp ông!”
Tôi đột nhiên cầm lấy cổ tay anh, móng tay khảm sâu vào trong da thịt anh. Anhn bị đau, khẽ buông tay, tay tôi chuyển động một chút, thanh Lưu quang đã nằm trong tay tôi.
“Cha nói ông ấy rất nhớ anh, đi với em gặp ông ấy nhé?” Tôi đặt Lưu quang lên cổ anh, họng súng xung quanh ngắm thẳng trên đầu tôi.
Vũ nhìn tôi, ánh mắt vẫn hoàn toàn bình tĩnh, không có một tia gợn sóng, phất phất tay với thuộc hạ, họng súng lần lượt thu lại.
Anh cười nhạt, ung dung trấn tĩnh, nói khẽ “Ngưng Tịch, muốn chết cùng anh à? hay lắm, chúng ta cùng chết, có em cùng anh, anh chẳng sợ gì cả.”
“haha…” Tôi vừa cười vừa lắc đầu, “Em không cứu nổi anh, căn bản là trong lòng anh không hề có ánh sáng.”
Tôi lùi ra sau một bước, sau lưng chính là vực sâu vạn trượng, tôi thấy ánh mắt hoảng hốt của Vũ
“Có từng nghĩ không? Rồi sẽ có một ngày, ngay cả xác chết của em anh cũng không có được?”
“Không! Ngưng Tịch, quay lại!” Anh bước nhanh về trước, đưa tay ra hòng giữ chặt tôi
Tôi cười nhẹ một cái, giãy hai tay ra, đi lùi về phía sau, tay Vũ lướt qua ngón tay tôi, chỉ thiếu một chút, nhưng vẫn không thể nắm được tay tôi.
Trước khi đi, tôi nói với anh
“Hiên Viên Ngưng Vũ, ngay cả lúc này em cũng không muốn nhìn thấy anh…”
Bầu trời cách mắt tôi càng ngày càng xa, gió gào thét bên tai, trước giờ chưa từng nhẹ nhõm như thế, trái tim tôi nhảy nhót như một chú chim non.
Tư Dạ, thì ra cảm giác được bay lượn lại đẹp thế này, em đi tìm anh, cũng được trải qua cảm giác này.
Chờ em một chút, em đi tìm anh, lần này chúng ta sẽ mãi mãi không rời khỏi nhau nữa…