Tranh đấu “Nhị tiểu thư, thuộc hạ không hiểu rõ ý của cô” Vẻ mặt hắn đầy sợ hãi nhìn tôi “Thật sự không rõ sao?” Tôi mỉm cười nhìn hắn, họng súng chạm hẳn vào trán hắn, hắn lập tức quỳ xuống “Nhị tiểu thư, không phải tôi, thật sự không phải tôi…” “Biết vì sao tôi không thích dùng súng bắn chết người không?” Tôi hỏi hắn thoáng ngẩn người.
” … Thuộc hạ không biết “
” Bởi vì tôi thích hưởng thụ cảm giác sinh mệnh trôi qua tay mình, cho nên tôi vẫn thích dùng dao hơn. Chỉ cần nhẹ nhàng cứa một cái, máu tươi sẽ mạnh mẽ phun ra, so với bông hoa nở còn đẹp hơn nhiều, đó mới là nghệ thuật chân chính”
Đồng tử của hắn trợn lên đầy vẻ sợ hãi, ở trong mắt hắn tôi nhìn thấy một khuôn mặt máu lạnh, chủ nhân của khuôn mặt đang mỉm cười kì dị, nụ cười đó khiến mọi người sởn tóc gáy…
“Nhưng hiện tại tôi lại muốn dùng súng, bởi vì, tôi muốn biết… cuối cùng là viên đạn của tôi cứng hơn hay là cái đầu của đám nhẫn giả các người cứng hơn. Các người thực sự bất tử sao?”
“Nhị tiểu thư, đừng, tôi không phải nhẫn giả, thực sự không phải”
“Ồ, thật sao? Thử thì sẽ biết thôi” Tôi khởi động nòng súng, viên đạn đã lên nòng rồi. Trong một làn khói, Hàn Liệt đã biến mất…
“Hừ, thuật ẩn giấu nhờ sương khói” Tôi quét qua bốn phía, sương khói tràn ngập xung quanh, thân hình của mọi người đều trở nên mơ hồ quanh làn khói, nhìn cũng không rõ nữa, “Ngưng Tịch” Là giọng của Vũ, tôi nhíu mày, Nhẫn giả có thể nhận định vị trí của một người thông qua tiếng nói của người đó…
” Nhược Băng, bảo vệ Vũ” Lời tôi vừa dứt, đã thấy một luồng sáng xẹt qua chỗ tôi, thì ra, mục tiêu của hắn là tôi. Tôi hơi nghiêng người, luồng ánh sáng kia xẹt qua mặt tôi, lướt qua cổ tôi, tôi thuận thế ngửa ra sau, tránh được cú phi tiêu này, đồng thời lưu quang (Lưu quang là tên của con dao nhé) trong tay tôi cũng lướt trên cổ tay hắn.
Leng keng! Tiếng con dao của hắn rơi xuống đất, gân tay có lẽ bị đứt rồi, hắn lập tức lại biến mất trong làn khói, “Mọi người cẩn thận” Tôi lên tiếng nhắc nhở, nhưng đã muộn rồi, hai tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, có lẽ là tiếng kêu của hai người đứng bảo vệ ngoài cửa, làn khói tan biến rất nhanh, trước sau chỉ trong vòng 1 phút…
Hàn Liệt đã biến mất không thấy tăm hơi, trên mi tâm của hai người bảo vệ đứng ở cửa vẫn còn cắm nguyên phi tiêu, cửa đã bị mở toang .
” Hắn không chạy được xa đâu, em đuổi theo” Joey dẫn người đuổi theo, con dao của tên võ sĩ kia bị vứt dưới nền đất, bên cạnh là vết máu…
” Ngưng Tịch, em bị thương rồi?” Vũ căng thẳng kéo tôi, ngó trên nhìn dưới nhìn miệng vết thương “Không, vết máu kia là của hắn” Tôi cười nhẹ, Vũ không sao thì tốt rồi, tôi cúi đầu nhìn cao dao của tên võ sĩ, bên cạnh nó còn có mấy đoạn tóc, đó mới là của tôi.
Con dao này phi nhanh thật! Tôi cảm thán trong lòng. Nếu không phải là tôi phản ứng nhanh, chắc chắn nó đã cắt đứt cổ tôi rồi…
“Chị Ngưng Tịch, tiếc quá, hắn chạy mất rồi” Vẻ mặt Joey có vẻ không cam lòng
“Nhanh vậy sao? Đám người bên ngoài đứng đó làm gì?” Nhược Băng nghe hoặc hỏi “Họ nói chẳng nhìn thấy gì cả, gặp quỷ rồi. Chẳng lẽ, Nhẫn giả thực sự có thể biến mất sao? Đúng là không thể tin được” Joey khẽ lắc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Tôi xem xét căn phòng này thật cẩn thận, cuối cùng cố định ánh mắt trên chùm đèn thủy tinh trên trần nhà, nhẹ nhàng cong khóe miệng: “Đối với Nhẫn giả mà nói, lúc họ còn sống, mọi người đều nghĩ họ là quỷ, chỉ khi họ chết rồi, mọi người mới có thể biết được họ là quỷ hay là người, cậu nói đúng không?”
Tôi giơ súng lên cao bắn thẳng vào chùm đèn, cùng với tiếng kêu, có một bóng người rơi xuống cùng chùm đèn, là Hàn Liệt.
“Xem ra, lần này cậu không thể làm quỷ rồi, chỉ có thể làm người thôi” Súng của tôi lại đặt lên trán hắn…
Hắn ngửa mặt lên nhìn tôi, “Tại sao cô có thể nhìn thấu thuật ẩn thân của tôi?”
“Người thì làm sao có thể biến mất bốc hơi hoàn toàn được? Người bên ngoài của tôi nói không nhìn thấy cậu, vậy nhất định cậu vẫn còn ở trong phòng này. Thực ra thuật ẩn thân cũng chỉ là một loại thủ thuật nhằm che mắt thôi, cậu lợi dụng vùng tối của mắt, đáng lẽ tôi rất khó mới phát hiện ra cậu. Nhưng mà thật đáng tiếc, cậu lại bị thương, đèn thủy tinh chiếu ra một màu đỏ nhàn nhạt của máu tươi, cho nên phát hiện ra cậu cũng không phải là việc khó lắm.”
“Ồ, là tôi quá khinh địch rồi. Chủ quân nói cô trí tuệ hơn người, bảo chúng tôi phải đặc biệt đề phòng cô. Tôi hối hận vì đã không nghe lời anh ấy” Tôi nhíu mày “Nói, chủ nhân của các cậu là ai?”
“Haha, Hiên Viên Ngưng Tịch, nếu cô biết đến Nhẫn thuật thì nên biết một điều Nhẫn giả sẽ không bao giờ phản bội chủ quân” Hắn nở nụ cười gàn dở, tôi cũng nở nụ cười lạnh lùng “Thật sao? Xem cái miệng của cậu cứng hay xương cốt của cậu cứng hơn. Hình đường của chúng tôi có 32 loại khổ hình, đủ để cậu hưởng thụ” Nghe xong lời tôi nói, cơ thể hắn thoáng giật lên một cái, ánh mắt lập tức thay đổi, miệng cắn một cái, tôi phát hiện ra có điều không đúng, nắm chặt lấy cằm hắn: “Muốn chết sao? Không dễ dàng như vậy đâu” Tôi lấy ra một gói thuốc độc trong miệng hắn, đó là thứ họ dùng để tự sát khi hành động thất bại.
“Đưa hắn đến Hình đường, bảo đám người ở đó đón tiếp hắn thật tốt vào!” Tôi lạnh lùng giao việc, bọn họ giết chết 13 Đường chủ của chúng tôi, bây giờ làm khổ da thịt hắn một chút, vẫn chưa đủ đền bù đâu.
“À, Hiên Viên Ngưng Tịch, chủ quân có một câu muốn tôi nói với cô, để tôi nói hết rồi đi cũng không muộn.” Ánh mắt hắn không hề thay đổi.
“Không hổ là nhẫn giả phái Koga, dưới hoàn cảnh này mà vẫn có thể bình tĩnh đến thế. Có câu gì nói đi.”
Chân của hắn bị thương, quỳ một gối xuống nền đất, tôi đứng nhìn hắn từ phía trên, “Chủ quân bảo tôi nói với cô, sự chấm dứt của cô cũng là sự bắt đầu của anh ấy, anh ấy sẽ luôn đứng trong bóng tối dõi theo cô…”
Khoảnh khắc nghe thấy câu nói đó, tôi cảm thấy… có thứ gì đó đang ầm ầm nổ tung trên đầu tôi …
Khoảng không gian trước mắt tôi nhất thời trở nên mờ mịt, tai ong ong, ngay cả yết hầu cũng bị nghẹn lại.
Giờ phút này cái gì tôi cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy , chỉ còn một tiếng nói cứ vang vọng mãi trong đầu tôi “Tịch dương chấm dứt, hắc dạ sẽ bắt đầu, điều đó có nghĩa là sự chấm dứt của em cũng chính là sự bắt đầu của anh phải không? … Đừng sợ, Ngưng Tịch, anh sẽ luôn đứng trong bóng tối dõi theo em, không rời không bỏ…”
Là hắn! Thật sự là hắn! Vì sao? Hắn đáng lẽ phải chết từ lâu rồi chứ, là tự tay tôi giết hắn cơ mà. Hắn bây giờ không phải đang chịu đày đọa dưới mười tám tầng địa ngục không thể siêu thoát sao? Vì sao lại sống sót trở về? Chẳng lẽ, hắn thực sự có thể từ địa ngục đi lên sao?
Cơ thể tôi có vẻ không ổn lắm…
“A, Hiên Viên Ngưng Tịch, cô đang sợ hãi kìa!” Hàn Liệt cười lạnh, tôi cúi đầu nhìn hắn một cái, chỉ cảm thấy lưu quang trong tay không nghe theo sự sai bảo của lý trí nữa, không đợi tôi ý thức xem mình đang làm gì thì đã ra tay rồi.
Lưu quang rạch trên cổ hắn một đường cong tuyệt đẹp, máu vẫn chưa thấm đủ vào thân dao xanh lam, “A” hắn kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn xuống cổ mình, dưới đó là một dải máu màu đỏ đậm, sau đó hắn nhìn thấy chân mình… Đầu hắn rơi từ trên cổ xuống.
Vẻ mắt hắn… Là vô cùng bất ngờ.
Máu hắn văng cả lên mặt tôi, người xung quanh nhìn thấy một màn như vậy đều cảm thấy sởn da gà, nhưng tôi lại không hề có cảm giác gì.
Tôi hơi giật mình hắn một cái, sau đó tay cầm chặt lấy lưu quang chạy thẳng ra ngoài…
“Ngưng Tịch, em định làm gì?” Dường như tôi nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình, dường như có ai đó đang cố gắng kéo tôi lại, nhưng tôi lại không thể khống chế được cơ thể của chính mình.
Máu của Hàn Liệt bịt kín hai mắt tôi, tôi nhìn vật gì cũng chỉ thấy một màu đỏ, bây giờ tôi không còn lý trí, không còn suy nghĩ, cũng không thể tự hỏi, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất: Hắn không chết! Hắn không chết! Tôi phải đi, phải đi tìm hắn! Sau đó giết hắn một lần nữa!
“Ngưng Tịch” Không biết giọng nói của ai lại nặng nề đến thế, đồng thời tôi cảm thấy bên má phải của mình đau rát, nhưng cảm giác đau đớn đó lại khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nhược Băng vì hoảng sợ mà đã thay hình đổi dạng, anh mạnh mẽ đè lên hai vai tôi, chống đỡ cơ thể loạng choạng của tôi “Ngưng Tịch, em bình tĩnh một chút!” anh gầm lên với tôi như vậy.
“Nhược Băng…”
Nghe thấy tôi gọi tên mình, anh dường như vô cùng mừng rỡ, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều vẻ mặt của anh đến thế, tôi vẫn nghĩ anh là một núi băng ngàn năm không tan, thì ra không phải…
“Ngưng Tịch, cuối cùng em cũng tỉnh rồi” Anh thở phào nhẹ nhõm
“Em làm sao thế?”
” Em xem đi…” Anh chỉ chỉ lên thi thể, tôi nhíu mày, “Em làm sao? Tại sao em hoàn toàn chẳng có ấn tượng gì?”
“Em giết Hàn Liệt, rồi đi thẳng ra ngoài, bọn anh gọi em lại nhưng dường như em không nghe thấy gì. Muốn giữ em lại ai ngờ em khỏe đến thế, giống như bị ma nhập ấy. May mà có Nhược Băng… Ngưng Tịch, em rốt cuộc làm sao thế?”
Vẻ mặt Vũ cũng đầy hoảng sợ, chắc dáng vẻ vừa rồi của tôi khiến anh sợ hãi.
“Em không sao, Nhược Băng, bỏ tay ra, anh đè em đau quá” Nhược Băng buông lỏng tay ra, tôi xoa xoa bả vai bị anh đè lên vô cùng đau đớn, nhìn ánh mắt vẫn đầy vẻ phòng bị như cũ của họ ” Em thực sự không sao cả, có lẽ vừa rồi bj trúng thuật thôi miên của hắn, hắn không hoàn thành nhiệm vụ, không muốn chịu khổ hình cho nên một lòng muốn chết…”
“Không ngờ, Hàn Liệt lại là nhẫn giả” Joey nhìn thi thể nói.
Tôi lắc lắc đầu, “Hắn không phải Hàn Liệt”, nói xong rồi đi qua, kéo lớp mặt nạ bên ngoài trên khuôn mặt đó ra.
Bên trong lớp mặt nạ là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ…
“Đây là thuật dịch dung của phái Koga, thuật dịch dung của họ là thủ thuật kì diệu và tuyệt vời nhất trong các thủ thuật, khó trách mọi người không phát hiện ra.”
“Vậy Hàn Liệt thật đâu?” Vũ hỏi
“Có lẽ chết rồi…”
“Chị Ngưng Tịch, làm sao chị có thể phát hiện ra hắn không phải là Hàn Liệt thật ?”
“Một người có thể bắt chước được khuôn mặt của người khác nhưng rất khó có thể bắt chước tính cách của người ta. Hàn Liệt, người này tôi đã gặp qua vài lần, ấn tượng của tôi về hắn là một người tục tằn qua quýt, không câu nệ tiểu tiết, đã ai nhìn thấy vẻ khiêm tốn của hắn bao giờ chưa? Còn đám nhẫn giả thì việc khiêm tốn đã trở thành thói quen rồi.”
“Chỉ thế thôi ư?”
“Tôi cũng không hoàn toàn chắc chắn, cho nên tôi đi tới bên cạnh hắn. Lại có thêm một chuyện nữa bị tôi phát hiện ra, hơi thở của hắn sạch sẽ quá mức. Trên người của đám đàn ông bình thường đều có mùi thuốc lá hoặc mùi rượu, nhưng người trong nhẫn giả thì khác, bọn họ không hút thuốc, không uống rượu, không ăn thịt, như vậy mới dễ dàng thực hiện thuật ẩn thân. Khoảnh khắc đó tôi có thể chắc chắn một điều, hắn chính là một nhẫn giả”
Joey liếc mắt nhìn thi thể một cái “Đụng tới chị, hắn chết cũng không oan” tôi không có tâm trạng đi tìm hiểu ẩn hàm trong lời nói này của nó rốt cuộc là nói móc hay là ca ngợi, nhìn bốn phía xung quanh, thi thể ngổn ngang, trong phòng vô cùng bừa bãi.
“Vũ, hôm nay mệt quá rồi, trở về nghỉ ngơi đi” Tôi có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt anh, anh chỉ thở dài “Ngưng Tịch, bây giờ tình trạng thế này, anh làm sao ngủ được?”
“Lúc này việc nghỉ ngơi dưỡng sức là vô cùng quan trọng, Vũ, hành động của họ có thể còn tiến thêm một bước nữa, không có sức khỏe tốt làm sao đối phó được đây?”
“Vậy em…”
“Em và Nhược Băng thu dọn nơi này một chút, để Joey cùng anh về trước”
“Ngưng Tịch…”
“Vũ, tin em, em sẽ không để kẻ nào đánh gục Xích Vũ đâu” anh nhìn tôi một cái thật sâu, “Vậy được rồi, nơi này giao cho hai người” Nói xong, anh đi ra ngoài ngay…
“Chị thực sự không sao chứ?” Joey nhìn tôi chằm chằm, tôi lắc đầu: ” Không sao, Joey bảo vệ Vũ thật cẩn thận, còn nữa… cậu cũng phải cẩn thận nhé” Khoảng thời gian này chúng tôi có chút xa cách, nhưng vào thời điểm như thế này vẫn không thể không quan tâm đến nhau được, dù sao đã bốn năm trời ở bên nhau từ sáng tới tối, tình cảm đó không thể cứ thế mà biến mất được.
“Chị Ngưng Tịch, một câu hắn nói với chị trước lúc chết kia có ý gì? Hình như chị vì câu nói đó mới không thể khống chế được bản thân.” Tôi nhìn nó một cái, nói: “Không có gì cả, đó chỉ là một câu ám chỉ thôi. Đừng suy nghĩ nhiều làm gì, đi làm việc cậu nên làm đi.” Nó nhìn tôi không nói gì nữa, rời khỏi đó…
Tôi ngồi phịch lên ghế, thở dài một cái thật mạnh, ” Thằng nhóc kia rất thông minh, nó đã nhìn thấy, em không khống chế được bản thân không phải là vì thuật thôi miên của tên nhẫn giả kia”
“anh không phải cũng nhìn ra đó sao!”
Những lời này không phải nghi vấn mà là khẳng định, tôi biết tôi không thể gạt được Nhược Băng, “Đương nhiên, em chính là một cao thủ thôi miên, ai cũng thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà thôi miên em chứ.”
Tôi nở nụ cười “Cao thủ thì không dám nhận, thực ra chỉ cần là một người có lý trí vững chắc thì cũng không dễ để người ta thôi miên mình”
“Em cố ý đuổi họ đi, là vì có việc muốn nói với anh?”
“Vâng. Nhược Băng, hắn… có lẽ vẫn chưa chết” Vẻ mặt Nhược Băng đầy ngạc nhiên “Vì sao em lại nói vậy? Chỉ bằng một câu, có võ đoán quá không?”
Tôi lắc lắc đầu, “Không có ai nói thì Nhược Băng, em vẫn có thể cảm nhận được là hắn, chỉ hắn mới có thể làm cho Xích Vũ gặp một cú đả kích lớn đến thế. Hắn không chết, thảo nào mà mấy năm nay ác mộng không ngừng xảy ra với em, thì ra hắn luôn đứng trong bóng tối theo dõi em. Nhược Băng, hắn luôn theo dõi em…”
“Ngưng Tịch, bình tĩnh một chút!” Nhược Băng nhìn tôi thở dài “Mỗi lần nhắc tới hắn, em sẽ không thể khống chế được cảm xúc của mình. Ngưng Tịch, em không thể như vậy mãi được, điều đó sẽ khiến em làm mất đi năng lực phán đoán của mình. Hiện tại mọi người đã hoảng sợ lắm rồi , nếu cả em cũng rối loạn, như vậy xích vũ làm phải làm sao đây? Bọn anh… lại phải làm thế nào bây giờ? Đừng quên, bọn anh đều là người đi sau lưng em, bọn anh còn cần sự lãnh đạo của em đó.”
“Em hiểu…” Tôi cố gắng bình phục cảm xúc của mình “Giống như ban nãy, em không nên giết hắn!” Anh nhìn thi thể kia.
“Thực sự không nên, bây giờ tất cả manh mối đã mất rồi. Kẻ thù ở trong bóng tối, chúng ta ở ngoài ánh sáng, chúng ta vẫn hoàn toàn trong trạng thái bị động” Tôi nhìn chằm chằm vào thi thể nói, nếu không mất lý trí, tôi sẽ không giết hắn.Mặc kệ người đứng sau có phải Hoàn Tư Dạ hay không, tên Hàn Liệt giả kia vẫn là con đường điều tra duy nhất của tôi, nhưng bây giờ… Chúng tôi không thể chuyển từ thế bị động sang chủ động được nữa rồi.
“Bây giờ em có dự định gì không?” Nhược Băng hỏi “Đám nhẫn giả này thực sự rất lợi hại, chúng ta chỉ có thể dùng cách ‘Gậy ông đập lưng ông’ thôi “
“Em muốn gọi Bắc Nguyệt đến trợ giúp?”
“Thuộc hạ của Bắc Nguyệt trung nhẫn và hạ nhẫn đều là cao thủ đứng đầu, so với đám người này chỉ có hơn chứ không có kém.”
Nhược Băng gật gật đầu “Đúng thế, có bọn họ đến hỗ trợ, chuyện phòng thủ đã không còn là vấn đề nữa. Em dự đoán bước tiếp theo sẽ làm gì?” Tôi trầm tư , bước tiếp theo sẽ làm cái gì? Nếu thủ lĩnh của đối thủ thực sự là Hoàn Tư Dạ, vậy bước tiếp hắn sẽ làm cái gì?
Tôi và hắn có cùng một cách tư duy, cho nên hắn có thể nghĩ ra thì tôi cũng có thể dự đoán được.
Nếu là tôi, bước tiếp theo tôi sẽ làm như thế nào?
Ám sát, đánh bất ngờ, kế tiếp là cái gì?
Đúng lúc này tôi đột nhiên ý thức được điều gì đó, thét lên “Nhược Băng, gọi Joey tới đây. Còn nữa phái một nhóm điều tra xem hành tung của bọn Nguyên Húc thế nào rồi”
“Ừ, anh biết” Nhược Băng đi ngay lập tức, hy vọng là vẫn kịp… Tôi không ngờ thủ lĩnh của đối phương lại là Hoàn Tư Dạ. Người khác không biết nhiều về họ, nhưng Hoàn Tư Dạ lại biết rõ…
Nếu sau lưng đám người đó thực sự là Hoàn Tư Dạ, vậy họ… tôi không dám nghĩ tiếp.
” Chị Ngưng Tịch…”
” Joey lập tức đi châu Á. Người của nhóm “Tật phong” và “Phi vân” cậu đều biết cả, cho cậu làm chủ những người đó cậu tùy ý ra lệnh “
” …”
” Kiều Y, châu Á giao cho cậu, nhất định cậu phải bảo vệ thật tốt!”
“Em hiểu…” Nhìn bóng dáng nó rời đi, vẻ mặt Nhược Băng giường như chứa đựng rất nhiều suy nghĩ…
” Anh đang lo lắng nó có thể thắng hay không sao?” Tôi hỏi
“Không, trên thực tế có lẽ Joey còn thông minh hơn cả sự tưởng tượng của chúng ta. Anh chỉ cảm thấy nó càng ngày càng giống một người…”
” Ồ, giống ai?” Tôi có chút tò mò
” Giống em… em của năm đó” Anh nhìn tôi nói
“Giống em?” Tôi nở nụ cười “Năm đó em có cái vẻ kiêu ngạo không khiêm tốn, không coi ai ra gì sao?”
Anh nhìn tôi, gằn từng chữ nói: “Chỉ có hơn chứ không kém. Em năm đó kiêu ngạo giống một con sói cô đơn, còn bây giờ lại xảo quyệt như một con hồ ly tinh”
Tôi mỉm cười “Nhược Băng, vì kiêu ngạo của em năm đó, em đã phải trả giá thảm đến thế nào, anh biết đó… Em không hy vọng nó giống em, dẫm lên vết xe đổ của em”
Đôi mắt Nhược Băng tối sầm lại “Ngưng Tịch…”
“Nhược Băng, đồng ý với em một chuyện”
“Em nói đi “
“Lần sau đừng có ra tay mạnh như vậy, mặt em bây giờ vẫn còn đau đây này”