Tư Không Cảnh là người theo phái hành động, hơn nữa không hề có ý chơi đùa
Lúc này đang nghỉ ngơi trong xe, Sharon cơ hồ không biết nên làm sao phát hỏa với anh
“Tư Không Cảnh, tôi nói cậu……..” Sharon bực tức, chân mày nhảy dựng lên nhìn anh chằm chằm “Cậu thực sự cho rằng mình là một người bình thường sao? Muốn thế nào thì được thế đó? Coi như đóng《Vận mệnh vị thần》xong, chẳng lẽ cậu cũng không biết lịch trình mỗi ngày của mình đều kín hết sao?”
Giới thiệu quảng cáo, chụp ảnh, quay phim, tham gia phỏng vấn của các tạp chí…………. Rõ ràng lịch làm việc của cậu ta đã được sắp xếp từ sớm, vậy mà vẫn muốn cô trích ra 4 ngày tới, toàn bộ đều dành cho cậu ta đi chơi với người yêu?
“Giúp tôi đặt vé máy bày, sáng ngày mốt” Một lúc lâu, anh chỉ nói như vậy
Mắt của Sharon cũng không thèm nháy, muốn trực tiếp đánh một cái lên đầu cậu ta
“Tôi chưa bao giờ cầu xin cô chuyện gì” Lúc này anh đứng sang một bên nhìn người phụ nữ trước mặt lạnh nhạt nói “Vì vậy dù có chuyện gì, tôi cũng sẽ nghỉ bốn ngày, còn công việc tôi có thể tăng thêm thời gian để bù, trong vòng mấy ngày nhất định sẽ bù được công việc của bốn ngày kia”
Cô bị cậu ta nói cho nghẹn lời, sau một lúc bực tức gãi gãi đầu mình “Nếu như thật có thể trích ra bốn ngày, cậu làm sao ăn nói với công ty đại diện? Hơn nữa, cậu biết có bao nhiêu phóng viên cùng bọn săn ảnh luôn ngóng chờ tin tức của cậu không?”
--- ------ ------ ------ ------ -----
Mấy ngày Phong Hạ tới thành phố G, Giản Vũ Doanh ở bên kia cùng cô ở bên này, một trước một sau cố gắng làm mọi cách mới giữ chuyện này thật kĩ không để lộ ra
Sharon thật sự bị cặp cợ chồng son này hành hạ đến chết không đền mạng
“Chuyện này không phải lo” Anh mệt mỏi nhíu mày, sửa sang lại trang phục diễn, chuẩn bị cho cảnh quay cuối “Sau tôi làm bù, công ty sẽ chấp nhận, với lại lúc kí hợp đồng công ty cũng đã nói, không can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi”
Anh luôn làm việc độc lập, là người lạnh nhạt, một khi nói ra thì sẽ không thay đổi, Sharon biết có nói thêm cũng thể thay đổi, chỉ có thể thở dài giúp anh gọi điện thoại đặt vé máy bay
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Sau khi Phong Hạ trở về thành phố S, liền khẩn trương sửa soạn hành lý, cũng thuận tiện thông báo một tiếng cho Giản Vũ Doanh
Còn ba cô chỉ bình thản nói một câu “Ừ, thằng nhóc này dẫn con đi nơi đó, quả thực rất thông minh”
Mẹ cũng hết sức rộng rãi đồng ý, chỉ dặn dò cô chú ý an toàn, đi chơi vui vẻ
Giản Vũ Doanh so với cô còn vui vẻ hơn, ở trong điện thoại hò hét ầm ĩ, trước khi cúp máy còn nói thêm bốn chữ “sớm sinh quý tử”
Bởi vì cô và Tư Không Cảnh đã lên kế hoạch cẩn thận, chia ra bay từ thành phố S đến thành phố G rồi mới cùng đi Florence, vừa thuận tiện, lại không bị mọi người để ý
Cho nên buổi sáng ngày cô đi Florence là Lâu Dịch đưa cô đến sân bay
Dù sao cũng là người của công chúng, dù hành động có bí mật thế nào đi nữa vẫn có thể bị nhận ra, Lâu Dịch thấy khúc quanh bên kia có ánh đèn flash liền vỗ vỗ bả vai Phong Hạ, đem hành lý giao cho cô nhỏ giọng nói “Mình giúp cậu dẫn đám săn ảnh kia, cậu tự vào đi thôi”
“Ừ” Lâu Dịch khá hài hước, luôn được giới truyền thông ưu ái, cô biết cậu ta có thể đối phó được, liền gật đầu
“Chúc cậu bị hưởng dụng vui vẻ” Trước khi xoay người đi, cậu ta nở nụ cười nham hiểm nói một câu ở bên tai cô
Rất nhanh cô lên máy bay, Giản Vũ Doanh đã giúp cô đặt vé khoang hạng nhất, sau khi lên chỗ ngồi không lâu, một tiếp viên hàng không đưa một ly trà, khăn ướt và chăn bông tới, còn nói cho cô biết thời gian đến đó là hơn 10 giờ đồng hồ
Trước đó Tư Không Cảnh cũng có gửi tin nhắn hỏi cô có đi máy bay không? Khi cô chưa kịp trả lời anh lại gửi tiếp một tin nữa “Anh có việc bận chút, chắc sẽ đến sau em, nghỉ ngơi nhé!”
Người kia ngày càng chiếm hữu mạnh mẽ, cô khẽ bĩu môi nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào
Tắt điện thoại cô nhắm mắt nghỉ ngơi, không lâu sau máy bay liền khởi hành, trong lòng cô chỉ nghĩ rất nhanh có thể gặp anh, còn có thể cùng anh chơi thật vui vẻ mà không có bất kì trở ngại gì, liền vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, đắp chăn lên ngủ
Vừa ngủ được một lát, bỗng nhiên cô cảm nhận được chăn trên người bị kéo, rồi cẩn thận dịch vai cô giúp cô tắt đèn trên ghế
“……….Ư?” Cô khẽ mở mắt mơ màng, đến khi nhìn thấy rõ người trước mắt thì lập tức tỉnh ngủ
“Phì…” Người nào đó nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên trán cô
Phong Hạ dùng sức bấm đùi mình thật mạnh, chỉ sợ bản thân đang nằm mơ
Trước mặt cô là một khuôn mặt tuy mệt mỏi nhưng không hề che hết vẻ hào hoa, người này không phải Tư Không Cảnh còn có thể là ai?
“Làm sao anh có thể lên máy bay?” Khoang hạng nhất không có nhiều người, tất cả đều ngủ say, cô nhìn bốn phía rồi mới nhỏ giọng hỏi
“Không yên lòng” anh đơn giản đáp lại ba chữ
Cô ngẩn ra, rất nhanh đáy mắt đều tràn đầy cảm động, liền ngẩng đầu hôn lên bờ môi anh
Không yên lòng cô, cho nên máy bay 10 giờ khởi hành, anh cố gắng trở về thành phố S, lặng lẽ cùng lên chuyến bay cô khởi hành
Anh khẽ cười, nụ hôn sâu hơn
“Lúc nãy sao em không thấy anh?” Một lát sau, cô bò ra khỏi vòng ôm của anh, tò mò hỏi
“Anh lên máy bay cuối cùng, ngồi ở hàng cuối, mà người nào kia lúc đó đã ngủ rồi” Anh thản nhiên nói, điều chỉnh ghế ngồi giúp cô cho thoải mái hơn “Ngủ tiếp đi, còn ba giờ, rất nhanh sẽ đến nơi”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, nhìn anh quay lại chỗ ngồi, cười thật tươi rồi bình thản nhắm hai mắt
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Sau khi đến nơi, khách sạn còn đặc biệt cho xe đến đón, tài xế là một ông lão người Italya, giúp hai người mang hành lý lên xe, còn dùng tiếng anh giới thiệu cho hai người những địa điểm du lịch
Nói một lúc, ông lão quay lại nhìn hai người rồi nói một cách hài hước hỏi hai người có phải vợ chồng mới cưới tới đây hưởng tuần trăng mật không?
Phong Hạ đang dựa vào vai Tư Không Cảnh xem phong cảnh trên đường, chỉ nghe anh dùng tiếng anh trả lời
"We’re
go¬ing
to
be
en¬gaged."
Chúng tôi chuẩn bị đính hôn.
Cô nghe tim đập thình thịch, lập tức thu hồi tầm mắt nhìn về phía anh, anh cũng nhìn về phía cô, trong đôi mắt hình như có muôn điều muốn nói.
"So
ro¬man¬tic
and
sweet!"
Ông lão huýt sáo bày tỏ sự lãng mạn và ngọt ngào, lại rất thức thời quay đầu, đem không gian tặng cho bọn họ.
"Chúng ta đi ăn cơm trưa trước, sau đó nghỉ ngơi một chút buổi chiều hãy đi dạo." Anh vuốt vuốt bả vai của, nói ở bên tai cô, "Ngày thứ nhất, không thể quá mệt mỏi."
"Được." Cô cười, "Thật ra thì anh chọn đúng nơi rồi."
Anh nhíu mày.
"Anh xem, chúng ta đã đi rất nhiều: Maldives, Aegean Sea……., mà đến Italy, tất nhiên cũng sẽ chọn đi Venice." Cô nhìn anh, "Em nhớ Từ Chí Ma gọi Florence là Firenze? Cho nên. . . . . . Ngược lại nơi đây thích hợp với em nhất, nơi dành cho những người đam mê nghệ thuật."
Florence, cũng là cái nôi của Văn Hóa Phục Hưng phương Tây, cho dù còn chưa đi vào từng ngõ phố, cũng có thể cảm thấy cả thành phố đều mang hơi thở nghệ thuật.
Cô rất thích.
"A, thế thì để em làm hướng dẫn viên cho anh một lần vậy." Anh trêu đùa nói.
Trong khách sạn Ryan chờ sau khi phục vụ đưa hành lý về phòng, hai người đơn giản rửa mặt thay quần áo, liền ăn cơm trưa, rồi dạo bộ đến quảng trường Michelangelo.
Không hề suy nghĩ dạo bộ tham quan, hai người chỉ tùy ý nắm tay đi một chút, thì cảm giác thích thú với giáo đường, vội đi vào.
Từ cách bày gác chuông đến trang trí bên ngoài giáo đường, một đường đi tới sông Arnaud, Phong Hạ không khỏi nghĩ đến mấy ngày trước còn đang ở bên cạnh sông Tần Hoài thành phố G, vậy mà hôm nay trước mắt cô cũng là một con sông
Cô chợt bừng tỉnh, như bước ra khỏi sương mù. Những thứ tốt đẹp này, đều là anh mang tới.
"Ponte vec¬chio." Tư Không Cảnh nhỏ giọng nói.
Phong Hạ nhìn theo ánh mắt anh thì thấy một tòa nhà.
"Nơi này theo anh nhớ được gọi là ‘Duy kỳ áo’". Anh nghĩ nghĩ, "Trước khi đến, anh có xem qua một quyển sách, hình như là do một nữ tác giả viết."
Cô kéo bờ vai của anh, đi về phía trước, nhìn anh cười tủm tỉm, "Vậy mời ngài Tư Không kể cho tiểu thư Hạ Hạ nghe một chút những chuyện xưa xem…..”
Biết cô rất thích những thứ này, anh liền dừng bước
"Dante và Bethe Lise đã ở tòa nhà này viết nên cổ tích, mặc dù Dante chỉ gặp Bethe Lise tổng cộng có hai lần, và đều là ở tòa nhà này, nhưng anh ta vẫn yêu cô gái ấy say đắm tuy chỉ có hai lần duyên phận, cũng chính tình cảm ấy đã thôi thúc anh ta viết kịch bản bộ phim《Học sinh mới》"
"Là một câu chuyện tình bi thương?" Cô tựa vào anh, ngắm cảnh mặt trời mọc nơi thành phố lãng mạn.
"Bethe Lise mặc dù không chấp nhận tình cảm của Dante, nhưng người con gái ấy luôn là một nữ thần trong các tác phẩm của anh ta,." Âm thanh của anh từ từ thấp xuống.
Cả thành phố, cũng theo âm thanh của anh, dần bị màn đêm nhuộm đen.
Đường chân trời bị ảnh hưởng bởi sắc vàng của những đàm mây, in ngược xuống con sông Arnaud, trên mặt nước giống như có một thế giới khác tồn tại song song với họ.
Khung cảnh trời chiều trước mắt, đẹp đến mức làm cho người ta choáng ngợp.
"Sau, người tác giả ấy ở chương cuối đã viết một câu." Dưới trời chiều, anh nghiêng đầu nhìn cô.
"Tôi mặc dù không thể gặp gỡ người nào ở cạnh cầu, nhưng lại nhìn được một cảnh đẹp khó quên, sông Arnaud dưới trời chiều". Thật hợp với khung cảnh hiện tại.
Nhưng hình như bọn họ có điểm khác biệt với câu nói đó
"Xem ra em may mắn hơn so với cô ấy." Phong Hạ nhẹ nhàng cười, ngẩng đầu nhìn anh.
Cô được nhìn khung cảnh tuyệt đẹp này, cùng anh ở nơi này, cũng cùng anh ngắm nhìn hết vẻ tươi đẹp của dòng sông Arnaud bên trời chiều hôm nay.
Chỉ cần như vậy, cô đã thấy mãn nguyện
Khung cảnh tươi đẹp nhất, người cô yêu nhất, cô cũng ……… hạnh phúc nhất
Tư Không cảnh nhìn cô, một lúc sau cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, ở bên môi cô nói một câu
"Il
mio
god¬dess."
Anh nói những lời này, đều là tiếng Ý, cô nghi ngờ nhìn, muốn đợi anh giải thích, thế nhưng anh không hề nữa gì nói, khóe miệng nở nụ cười nhạt nhòa nhìn cảnh hoàng hôn phía chân trời.
Il
mio
god¬dess.
Nữ thần của anh.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Sau khi về khách sạn, hai người liền thưởng thức món ăn ngon nhất Florence – dạ dày bò.
Đầu bếp nấu nhừ dạ dày bò thật lớn, cắt thật nhỏ, kẹp ở trong bánh bao, nêm thêm ít muối, ít tiêu cùng vài gia vị rau củ làm thành nước tương, Phong Hạ từ nhỏ đã yêu thích các món ăn ngon, nhất thời vui vẻ không thôi.
Tư Không Cảnh nhìn cô ăn vui vẻ như vậy, trước khi đi để lại cho phục vụ một khoản tiền bo không nhỏ.
Buổi tối sau khi hai người rửa mặt, thì đi ngủ rất sớm, sáng ngày thứ hai dậy lúc trời chưa sáng rõ, Tư Không Cảnh đã chuẩn bị xong mọi thứ, đưa cô tới một ngọn núi nhỏ bắt đầu một ngày du lịch.
Sau khi từ trên xe bước xuống, Tư Không Cảnh dắt cô đi một đường.
"Tư Không." Lúc này cô chợt dừng lại, lấy máy chụp hình từ trong túi ra đưa cho anh.
Anh cầm lấy máy chụp hình, điều chỉnh tiêu cự thật thích hợp, ngắm lấy khung cảnh tấm hình.
"Chúng ta cùng chụp chung, nhờ người khác chụp hộ có được không ?" Lúc này cô chạy tới, ánh mắt mong đợi nhìn anh, "Chúng ta cũng chưa từng chụp chung đấy."
Anh đương nhiên là đồng ý, liền gọi một cô gái trẻ tuổi đi ngang qua, nói mấy câu tiếng Ý, rồi đem máy chụp hình giao cho cô ấy.
"Ừm. . . . . . Anh rốt cuộc là học tiếng Ý vào lúc nào?" Cô đi tới bên cạnh anh, lặng lẽ hỏi anh.
Trước kia chỉ biết Anh văn của anh rất tốt, hình như còn biết một chút tiếng Pháp, nhưng cô không nghĩ thậm chí ngay cả tiếng Ý anh cũng biết.
Quả thật cái người chưa đậu hệ tiếng Trung này so với cô còn tài giỏi hơn.
"Chưa từng học qua, chỉ là trước đây anh từng qua Ý rồi nhớ được sơ sơ mấy từ thường dùng." Anh kéo bả vai cô qua, đối diện với ống kính.
Sau lưng là núi non trùng điệp, phong cảnh tuyệt đẹp, cô gái Italy giúp bọn anh chụp mấy tấm, liền cười híp mắt đem máy chụp hình đưa cho anh xem, ý bảo hai người xem có hài lòng hay không.
Phong Hạ nhìn anh và cô đứng cạnh nhau rất hài hòa, lại ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng cũng khẽ cong lên.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Hai người một đường vừa đi vừa nghỉ, đến lúc chạng vạng, cuối cùng cũng đến đỉnh ngọn núi
Tư Không Cảnh đem áo khoác bọc lấy người cô, từ phía sau lẳng lặng ôm cô vào lòng.
"Tư Không." Cô tựa vào trong ngực anh, chợt gọi một tiếng. "Hả?"
"Về sau. . . . . . Chúng ta có thể tới đây nữa không?" Cô nghiêng đầu nhìn vào mắt anh, sau khi nói xong đã thấy sóng mũi cay cay.
Tất cả mọi thứ hiện tại thực sự quá tốt đẹp, cô rất sợ nếu một ngày mọi thứ biến mất, khi nhớ lại cơ bản cô sẽ không có dũng khí mà can đảm đối mặt.
Cô không cách nào tưởng tượng, nếu như có một ngày anh biến mất ở trong cuộc đời mình, cô sẽ như thế nào.
Yêu như thế làm cho người ta nhớ mãi không quên, cũng làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.
Anh cũng cúi đầu nhìn cô, một lúc lâu vẫn không trả lời.
Cách đó không xa chợt từng tiếng chuông vọng về, từng tiếng từng tiếng, như ở sát bên tai vọng vào lòng người.
"Về sau. . . . . ." Khi tiếng chuông vang lên, thì anh nói, từ trong túi quần, lấy ra một vật.
Cô cảm thấy ngón tay áp út khẽ lạnh, cúi đầu nhìn xuống, cô kinh ngạc không ngớt, là một chiếc nhẫn.
"Nhớ kỹ, về sau phải luôn mang theo nó." Anh cầm tay của cô, rồi lấy từ trong túi áo ra một cái nhẫn khác đặt vào lòng bàn tay cô cười nhẹ nói, "Sinh nhật vui vẻ, vợ tương lai của Tư Không tiên sinh."