Phong Hạ hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Bóng đêm yên tĩnh, mà quanh thân cô chính là hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của Lâu Dịch.
Người mà cô coi là bạn tốt nhiều năm, hiện tại lại ôm cô vào trong ngực, nói những lời này với cô.
Anh nói, giọng nói hoàn toàn không có một tia đùa giỡn.
“Mình thay anh ta… được không?”
Không phải là người mới, không phải là chính mình.
Mà là thay thế, anh tình nguyện dùng chính mình thay thế một người khác, tiếp tục thích cô.
Cô chôn mặt trong lồng ngực anh, nghe giọng nói trầm thấp của anh vang bên tai.
Những thứ đó từ khi mới bắt đầu… cho tới bây giờ, rất nhiều chi tiết, dấu vết, đều thoáng qua trước mặt cô.
Những năm tháng từ khi biết nhay tới nay, anh luôn ở bên cạnh cô như một người bạn.
Khiến cô cười đùa, giúp cô kiên cường, giúp cô cố gắng, làm cô thêm cường đại.
Một mặt chật vật của cô, một mặt cực kỳ không thống khổ của cô, khổ sở, đau đớn, tự ti, tuyệt vọng… anh đều nhìn thấy, anh biết rõ hơn bất kỳ ai, thậm chí anh còn sử dụng tất cả của mình, để cô được như ý nguyện.
Cô biết anh đối xử tốt với cô thế nào.
Mọi người trên cõi đời này, người nhà của cô, bạn bè, truyền thông, người hâm mộ,… cũng biết anh đối với cô tốt thế nào.
Cô cũng rất quý trọng tấm lòng của anh, thật lòng ủng hộ, hơn nữa còn cố gắng đền đáp, thế nhưng hôm nay anh đột nhiên chính thức nói rõ, biến tình bạn thành tình yêu.
Suy nghĩ hỗn loạn, cô không khỏi nghĩ đến anh trai cô, Phong Dịch đã từng chép lại một đoạn văn trong sách xuất bản cho cô.
“Một người hiểu bạn, quý trọng bạn, yên lặng yêu bạn, làm bạn của bạn, người đó đáng giá làm bạn cả đời hơn là người yêu bạn, nhưng cuối cùng, anh ta cũng không phải người yêu bạn.”
Vậy hiện tại, cô có nên tiếp nhận lời yêu của người mà cô luôn chỉ coi là bạn này sao?
“Lâu Dịch.” Cô thoáng tránh khỏi vòng tay anh.
“Ừ, cậu nói đi.” Anh mở miệng.
“Mình nhớ cậu biết, mình đối với cậu, luôn hoàn toàn tin tưởng mà dựa vào cậu, cậu có thể vì mình mà không màng sống chết, mình cũng như vậy, trên thức tế, mình luôn coi cậu là người thân của mình.” Trong đầu, cô cố gắng tìm từ thích hợp, ngón tay xoắn lại. “Nhưng mình…”
Dù hôm nay nói với cô những lời này, không phải Lâu Dịch mà là người đàn ông khác.
Dù là người đàn ông đó luôn đối xử với cô rất tốt, nguyện ý dùng mình thay thế người kia trong lòng cô.
Nhưng tình cảm không dễ dàng bị thay thế, cô như vậy tội gì phải khiến người khác mơ tưởng, cho đến hôm nay… cũng khó mà quay đi.
“Mình thật sự…”Trong hoàn cảnh an tĩnh thế này, lòng cô cực kỳ hoảng hốt, chợt cảm thấy, lồng ngực cô nhẹ run rẩy.
Cô sợ hết hồn, vừa định nói gì đó, Lâu Dịch đã hoàn toàn buông cô ra.
Chỉ thấy lúc này, anh lì về sau mấy bước, trong bóng đêm cười tủm tỉm với cô. “Trên cuộc đời này, chúng ta vĩnh viễn là bạn bè sống chết có nhau.”
Cô giật mình, đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn anh.
“Ai ya,” Một tay Lâu Dịch nâng cằm, liếc nhìn cô. “Những lời vừa rồi mình nói, cậu sẽ không tưởng thật chứ?”
Anh nhìn vẻ mặt sững sờ của cô, nở nụ cười đến càn rỡ, bả vai và thân thể cũng run lên.
“…Mình nói này Hạ Hạ, cậu cũng thật dễ bị lừa, mình chỉ mượn một chút lời thoại trong phim, cậu lại tin là thật sao? Xem ra mình không làm nhận được danh hiệu ảnh đế thì thật đáng xin lỗi quần chúng nhân dân…”
Trong gió đêm, anh cười đến gập người, khóe mắt cũng vì cười mà có ánh nước.
Cô đứng trước mặt anh, vẻ mặt từ từ khôi phục như cũ, có chút bất đắc dĩ nhìn anh đang cười nghiêng ngả trước mặt mình.
“Lúc đó mình và Tưởng Nghi nói muốn dọa cậu một chút, cô ấy nói chắc chắn cậu sẽ không tin, mình chờ tới lúc có thể nói cho cô ấy biết…” Anh đưa tay lau khóe mắt, cười nhìn cô.”Cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, còn giống như đứa nhóc con, cái gì cũng tin là thật, chính cậu cũng nên suy nghĩ một chút, mình muốn ở cùng với cậu, cảm giác không phải giống như họ hàng gần kết hôn với nhau sao?”
“Đúng rồi… vừa nãy mình nói xấu Tư Không Cảnh nhiều như vậy, anh ta nhất định là nhảy mũi liên tục.” Anh xoa xoa đầu, nhíu mày nói.
“Người ngây thơ là cậu mới đúng, cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, còn chơi loại trò này.” Cô thở phào một hơi, dùng liếc anh. “Ảnh đế, cậu tha cho mình đi, mình bị dọa đến nhồi máu cơ tim rồi.”
Anh cười ha hả, lại như bình thường nói đùa với cô mấy câu, sau đó lại nhìn đồng hồ, nói. “Thời gian không còn sớm, cậu xuống chơi tiếp hay là trở về studio nữa. Ngày mai cậu còn quay phim sớm, không phải sao?”
“Ừ.” Cô suy nghĩ một chút. “Tự mình lái xe về, đúng là có chút buồn ngủ, không chơi nữa, cậu và mấy người Tưởng Nghi ở lại chơi vui vẻ.”
“Được.” Lúc này thân thể anh tựa ra sau, dựa lưng vào lan can, thoải mái vẫy tay với cô. “Vậy mình không tiễn, ma trận nến này mình lười không muốn đi qua, đi đường cẩn thận.”
Cô gật đầu, nói với anh câu ‘hẹn gặp lại’, liền đi dọc theo con đường, lần nữa từ từ đi trở về.
Cửa sân thượng đóng lại, nụ cười trên gương mặt anh cũng dần hạ xuống.
Nhấn tắt màn hình ti vi, anh nhìn ánh nến trên mặt đất hồi lâu, từ từ trượt người xuống.
Sân thượng trống trải, anh dùng tay vuốt mặt, chôn đầu vào giữa hai đầu gối.
Không biết qua bao lâu, lúc này, cửa sân thượng lại nhẹ nhàng mở ra.
Trần Vi Vi đứng ở sau cửa, ánh mắt không có ánh sáng, dùng khoảng cách này… lẳng lạng nhìn anh.
…
Phong Hạ lái xe một đường về khách sạn, đi thang máy thằng lên tầng.
Lúc đến trước cửa phòng, ánh mắt cô vừa hạ xuống, chợt thấy trên sàn để một cái hộp nho nhỏ.
Cầm chiếc hộp vào phòng, cô đưa tay đóng cửa lại, nhẹ nhàng mở hộp ra.
Trong hộp là một chiếc dây chuyện, sợi dây được làm đơn giản bằng bạc, trên đó cũng không treo bất kỳ vật gì.
Sợi dây chuyền này… chất liệu hình như giống với sợi dây mà Tư Không Cảnh luôn đeo bên người.
Suy nghĩ vừa dứt, điện thoại di động liền vang lên, cô nhìn thấy số điện thoại hiện lên màn ảnh, do dự một hồi, cuối cùng vẫn bắt máy.
“Sinh nhật vui vẻ.” Đầu khác điện thoại, Tư Không Cảnh nhẹ nhàng nói.
Thời gian vừa đúng, anh chúc mừng cô trước vào một phút cuối cùng của ngày hôm nay.
Người đầu tiên và cũng là người cuối cùng nói với cô câu chúc mừng sinh nhật, đều là anh.
Cô nắm hộp nhỏ nhìn thật lâu, sau đó đóng lại, mở hành lú của mình ra, khom lưng đặt chiếc hộp nỏ vào nơi không dễ bị làm hư nhất.
“Cảm ơn.” Làm xong những việc này, cô trả lời.
“Tối mai có rảnh không?” Anh lạnh nhạt hỏi.
Suy nghĩ của cô vẫn còn rối loạn, vẫn chưa trả lời.
“Hả?” Anh lại hỏi.
“À?... Ngày mai em rảnh.” Tay cô đặt lên tim mình, giọng nói dần lạnh đi. “Có chuyện gì không?”
“Tám giờ tối mai anh ở trong quán cà phê của khách sạn đợi em.” Anh không trả lời vấn đề của cô.
Cúp điện thoại, cô nắm điện thoại chỉ còn tiếng ‘tu, tu’, ngồi xuống giường, đưa tay vuốt mi tâm đang chau lại.
**
Ngày hô sau, mọi người tiếp tục quay ‘Thanh Sắc’.
Trước kia, trong mắt Mộc Hòa không chứa chấp bất kỳ ai, giờ đây đứng trước mặt Tư Không Cảnh đã giảm đi phân nửa, những kỹ năng diễn vẫn tệ như trước, Tư Không Cảnh đều muốn mỗi chi tiết của bộ phim đạt tới mức hoàn mỹ, vì vậy tiến độ quay phim vô cùng chậm, cả đoàn làm phim gần như đều là tiếng oán thán, bản mặt của Mộc Hòa bây giờ cũng đã hoàn toàn trở nên khó coi rồi.
Một ngày đóng phim vô cùng mệt mỏi, sau khi kết thúc, buổi tối Phong Hạ vừa thay quần áo, ba cô, Phong Trác Luân lại gọi tới, nói muốn tối nay cô về nhà một chuyến.
Nghe giọng của Phong Trác Luân, hình như có chút gấp gáp hơn bình thường, cô lo lắng có chuyện gì xảy ra, gửi một tin nhắn cho Tư Không Cảnh, liền nói trợ lý lái xe đưa cô vào nội thành.
Mở cửa vào nhà, cô lập tức nhìn thấy Phong Trác Luân đang ngồi bên bàn ăn nói chuyện với một đôi vợ chông, còn có một người đàn ông trẻ tuổi, ba người đang nói chuyện.
“Ba, mẹ.” Cô để chìa khóa xuống, đi lại bàn ăn.
“Hạ Hạ, về rồi.” Dung Tư Hàm thấy cô đến, cười cười. “Nhân lúc còn nóng, con ăn cơm đi, thức ăn cũng vừa làm xong.”
Vẻ mặt của Phong Trác Luân nhìn qua vô cùng hồng hào, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ thân thể khó chịu, lúc này lại chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi. “Hạ Hạ, ngồi đây này.”
Cô liếc ba mình một cái, không nói gì thêm, ngồi xuống.
“Vị này là cháu ngoại của chú Phó, từng ở nước ngoài, tên là Phó Úc.” Phong Trác Luân chậm rãi nói. “Theo học ngành khoa học và kỹ thuật ở Đế Quốc, vừa mới về nước.”
“Chào em.” Người đàn ông trẻ tuổi, tướng mạo đường hoàng, nhẹ nhàng mỉm cười với cô.
Trong lòng Phong Hạ cảm thán một câu, người nhà họ Phó thật là mạnh mẽ, cũng lễ phép gật đầu với anh. “Chào anh.”
“Phó Úc, không nên khách khí, ăn nhiều một chút.” Phong Trác Luân rót rượu cho Phó Úc. “Phong Hạ nhà chú không thích đàn ông quá gầy, khỏe mạnh một chút thì tốt hơn.”
Phó Úc cười nhẹ, chỉ nói một chứ. “Vâng.”
Phong Hạ cầm bát đũa lên, lại liếc Phong Trác Luân một lần nữa.
“Hạ Hạ…” Sau khi ăn cơm, Phong Trác Luân cười híp mắt. “Hai ngày trước, đọc tin tức của con, Show diễn của con ở Hongkong rất thành công, nhất là phần cuối.”
“Vâng.” Cô đáp.
“Cái cậu Tư Không, về từ Mĩ rồi?” Phong Trác Luân lại hỏi.
“Vâng.” Cô chỉ quan tâm gấp thức ăn.
“Năm năm, cậu đó về thật sớm.” Phong Trác Luân uống một ngụm rượu. “Cậu ta đã ba mươi tuổi rồi sao?”
Cô thở dài. “ba, ba hết cảm chưa? Không phải hôm qua ba nói với con, ba ho đến mức không thể nói chuyện sao?”
Phong Trác Luân ngẩn ra, lập tức ho khụ khụ. “Ai ya, không được rồi, đừng nói nữa, buổi tối ba ho đến không thể ngủ nổi…”
Dung Tư Hàm bất đắc dĩ nhìn chồng mình, lại múc cho Phong Hạ một bát canh, ân cần hỏi nhìn cô. “Hai ngày này thời tiết thất thường, lúc lạnh lúc nóng, lúc con quay phim nhớ cẩn thận một chút.”
“Được rồi, mẹ.” Cô cười cười với Dung Tư Hàm.
“Phó Úc này.” Phong Trác Luân dựa người ra sau. “Cháu nói xem, con gái có phải qua tuổi hai mươi lăm, chính là lúc cần tìm một người bạn đời để chăm sóc cho nhau, mà không phải chỉ dựa vào chính mình, cố gắng phấn đấu bên ngoài cả ngày, dù sao đó cũng không phải là đàn ông, đúng không?”
Phó Úc vô cùng coi trọng lễ nghi trên bàn ăn, buông bát đũa xuống mới từ từ mở miệng. “Bác trai, ngược lại con lại cảm thấy chuyện này phải tùy vào duyên phận, cũng không phải đến một thời điểm nào đó là nhất định phải nghĩ đến chuyện này.”
Giọng nói của anh lạnh nhạt lại rất dễ nghe, Phong Hạ khẽ nghiêng đầu nhìn anh.
“Nói không sai.” Phong Trác Luân chậm rãi. “Có điều, Phó Úc à… với nghề nghiệp của Hạ Hạ, con có thể tiếp nhận không?”
Phong Hạ nghe vậy thì như đứng trên đống lửa, Phó Úc bên cạnh thì ngược lại, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. “Bất kể thân phận hay hoàn cảnh nào, điều quan trọng là con người ta tự thân vận động.”
“Tốt.” Đáy mắt Phong Trác Luân xẹt qua một tia tán thưởng, lại quay mặt về phía Phong Hạ. “Hạ Hạ, ba cảm thấy tùy duyên thì không nên cưỡng cầu, quá khứ thì hay xem là quá khứ, con người điều quan trọng là nhìn về phía trước, không nên bị trói buộc bởi quá khứ mà bỏ lỡ tương lai tốt đẹp… không sai chứ?”
“Vâng…” Lúc này trong lòng cô đã rõ ràng ba cô muốn tính toán cái gì, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm.
May mà Phong Trác Luân cũng không nói thêm gì nữa, bữa cơm vất vả lắm mới trôi qua, cô muốn rời đi trước thời gian, Phong Trác Luân đã tủm tỉm nói với Phó Úc, nhờ Phó Úc lái xe đưa cô về studio.
Lên xe, cô thắt chặt dây an toàn, nói với Phó Úc. “Làm phiền anh rồi, cảm ơn.”
“Không cần khách khí.” Phó Úc lạnh nhạt, đưa tay chỉnh lại chỗ ngồi để cô có thể thoải mái hơn một chút.
Từ nội thành đến khách sạn, hai người không nói chuyện câu nào, chỉ có mấy câu đối thoại, cô lập tức cảm thấy ‘sinh viên khoa học và kỹ thuật’ trong lời ba cô.
Tiến lui thích đáng, một bụng lý luận, suy nghĩ kỹ càng.
Đúng là một người đàn ông rất hấp dẫn.
Mặc dù cô không biết Phó Úc suy nghĩ thế nào, nhưng ít nhất ở cùng với anh ta, cũng không làm cô cảm thấy chán ghét.
Rất nhanh hai người đã đến khách sạn, sau khi nói cảm ơn thì cô xuống xe, lại nghe được tiếng gọi mình của Phó Úc phía sau lưng.
“Có thể cho tôi số điện thoại của cô không?” Phó Úc đi ra khỏi xe, nhìn cô từ tốn nói. “Làm bạn bè.”
“À, vâng.” Cô suy nghĩ một chút, đưa số điện thoại cho anh.
“Như vậy, chờ tới khi cô có thời gian, chúng ta lại gặp nhau.” Anh lễ độ gật đầu với cô.
Xe lái từ từ rời khỏi khách sạn, cô lưu lại số điện thoại của Phó Úc, lúc mở hộp thư ra, đột nhiên phát hiện tin nhắn của tư Không Cảnh, vì tín hiệu có bấn đề, nên không thông báo.
Trong lòng cô hoảng hốt, cô đi về phía trước mấy bước, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức ngừng lại.
Chỉ thấy ở một góc tối cách đó không xa, Tư Không Cảnh đang lẳng lặng đứng dưới đèn dường, nhìn cô và phương hướng chiếc xe vừa rời đi.
Cô nhìn khuôn mặt có chút mơ hồ của anh dưới ánh đèn đường, cắn cắn môi, cầm điện thoại di động, từ từ tiến lại gần anh.
Anh đứng tại chỗ, chờ cô đi lại gần.
“Xin lỗi.” Cô đi tới trước mặt anh. “Lúc anh nhắn tin, tín hiệu của em có vẫn đề, điện thoại không thông báo.”
“Ừ.” Anh nhẹ giọng đáp.
Cô ngẩng đầu lên nhìn gương mặt anh, lại khẽ nghiêng đầu. “EM lỡ hẹn, là vì ba em muốn em về nhà một chuyến…”
“Hạ Hạ.” Anh đột nhiên nhẹ giọng cắt đứt cô.
Toàn thân cô chấn động.
Tiếng gọi này, trí nhớ của cô như chồng lên nhau.
Hai chữ này, là trước đây, lúc hai người ở chung với nhau, mỗi lần cô nghe anh gọi như vậy, đều cảm thấy lòng mình vô cùng mềm mại.
Giọng nói của anh như vậy, nhẹ gọi tên cô, làm cho cô cảm thấy rõ ràng, cô được anh yêu thương đến dường nào.
Đây là điều bất kỳ ai khác, không thể đem lại cảm giác đó cho cô.
“Em không cần phải nói với anh nguyên nhân em lỡ hẹn.” Anh nhìn cô, giọng nói dịu dàng. “Anh không cần biết cái này.”
“Lần trước, ở nhà Đới Tông Nho, hành động khiến em bối rối, là do sơ sót của anh.” Anh từ từ nói. “Cảm ơn em đã nói cho anh suy nghĩ trong lòng em.”
Cô nhìn anh, ánh mắt lóe lên.
Anh im lặng một hồi, nghiêng người sang. “ĐỜi người có rất nhiều bỏ qua và những hiểu lầm đáng tiếc, đây là điều không cách nào tránh khỏi, nếu như cố ý suy nghĩ, chỉ nhìn những thứ kia, như vậy sẽ khiến mình nhầm lẫn. Ngày trước anh quá chú trọng điều mình thấy trước mắt, ngược lại không để mắt đến những điều anh tin tưởng.
“Năm năm ở Mĩ này, anh cũng nghĩ như vậy.” Anh mắt anh bình tĩnh. “Anh không xem những tin tức liên quan đến em, không tìm hiểu xem em đang tiếp xúc với ai, đang qua lại với người nào, anh cũng không thèm nghĩ em đã có bạn trai chưa, có người yêu khác không, bởi vì nếu điều gì có thể khiến anh tin rằng năm năm này em không có gì thay đổi, như vậy anh tình nguyện ám thị trong lòng, không nhìn tới những hiện thực này.”
Anh không muốn nghĩ đến người vừa đưa em về là ai, cũng không muốn nghĩ đến hiện tại ngoại trừ anh, em có yêu thê m người nào khác.
Anh cũng không muốn nghĩ cảm xúc của em với anh là gì, ghét hay không quan tâm, anh đều không muốn nghĩ đến nữa.
“Em nên biết khuyết điểm lớn nhất của anh là gì.” Anh nhìn vào mắt cô, nói từng câu từng chữ. “Lòng tự ái và kiêu ngạo vô cùng cao, lấy giá trị của mình để phán đoán tất cả, đều coi tát cả những quyết định của mình là đúng.”
“Suy nghĩ kỹ một chút, tự ái và kiêu ngạo thì có ích lợi gì?” Lúc này anh đưa tay, vén một sợi tóc của cô ra sau tai. “Anh nói, nếu như tự ái của anh khiến anh mất em, thì anh còn cái gì để kiêu ngạo?”
Điều đáng giá để anh kiêu ngạo nhất, chỉ có em.
Cô cảm thấy ngón tay của anh có chút lạnh, hẳn là anh đã đứng ngoài này, đợi cô rất lâu.
“Hạ Hạ.” Anh thu tay lại, cười nhẹ. “Em có phát hiện ra không, Tư Không Cảnh bây giờ, so với năm năm trước, kém đi rất nhiều, có đúng không? Không nắm chắc được danh hiệu vinh quang, không còn sự hào hứng của tuổi trẻ, không có kiêu ngạo, chỉ là một người không thể bình thường hơn, kém hơn em rất nhiều.”
Cho nên, anh bây giờ, đứng ở vị trí này, ánh mắt nhìn lên ngôi sao long lanh, là em.
Phong Hạ đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cho đến khi anh nói xong, thật lâu sau, mới khe nghiêng đầu sang một chút, cho đến khi anh không thấy mặt mình, nhắm mắt lại che giấu đáy mắt ửng đỏ.
“Không phải anh tìm em có chuyện sao, là chuyện gì?” Cô bước về phía anh, giọng nói hơi khàn.
Anh trầm ngâm một lát. “Anh suy nghĩ một chút, muốn đổi vai nam chính bộ phim ‘Thanh sắc’.”
Cô ngẩn ra, xoay người. “Đối thành ai?”
Anh lẳng lặng nhìn cô. “Em cho là thế nào? Đổi người thì sẽ tốt hơn?”